Lý Minh Châu tránh mặt mọi người, cầm đồ vật đã được dùng miếng vải đen bọc lại, lặng lẽ rời khỏi Lý phủ bằng cửa sau.
Ông ta rời khỏi thành Du Châu, đi tới một ngọn núi cao, đi bộ khoảng một canh giờ (2h) thì dừng lại trước một tấm bia mộ.
Trên khối bia mộ trước mặt được khắc tên huý của Thường gia lão gia, Thường Thế Lương.
Lý Minh Châu ném cái bọc mình mang tới xuống mặt đất, mấy cái xẻng sắt và một số dụng cụ nhỏ rơi ra.
Ông ta dùng một chân đá mạnh trên khối bia mộ khiến nó rơi xuống, sau đó chọn một cái xẻng sắt lớn, bắt đầu đào đất.
Sau khoảng một canh giờ (2h), cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy bộ quan tài được chôn ở dưới đất!
Ông ta nheo mắt lại, lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt trầm xuống, sau đó thở dài một tiếng, nhìn chiếc quan tài và nói, "Tam ca, xin lỗi, ta cần phải làm như vậy. Nếu không, bọn họ sẽ tìm được chứng cứ. Vì vậy ta không thể giữ thi thể ngươi lại."
Đôi mắt ông ta đượm buồn nhưng bất lực!
Ông ta vỗ vỗ đất trên tay, ném xẻng sắt qua một bên, cúi người xuống, bàn tay nắm lấy nắp quan tài, sau đó, dùng sức nhấc mạnh.
Rầm!
Nắp quan tài mở ra và văng qua một bên.
Một đám bụi đất bay lên!
Ông ta đã cố hết sức để mở nó ra.
Sau đó ông ta nhìn vào phía trong quan tài, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, bên trong trống rỗng!
Căn bản là không có thi thể của Thường gia lão.
"Tại sao lại như vậy?" Lý Minh Châu kinh ngạc!
Đột nhiên ——
Một ngọn lửa nhỏ dần dần chiếu sáng cả khu vực này, kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn, bao vây ông ta và toàn bộ khu mộ.
Lý Minh Châu hoảng sợ quét mắt một vòng, sau đó phát hiện ra những người cầm đuốc vây quanh chính là người của nha môn.
Lúc này ông ta cũng nhận ra được, mình đã rơi vào một cái bẫy.
Đám người bắt đầu tránh qua một bên, Phòng Minh Tam, Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư bước tới.
Phòng Minh Tam nhíu mày, vung tay lên, "Người tới, bắt lấy Lý Minh Châu, đưa tới nha môn thẩm vấn."
"Vâng!"
Mấy bộ khoái tiến lên bắt lấy ông ta.
Lý Minh Châu giãy giụa thân thể, phản kháng, "Các ngươi đang làm gì vậy? Vì sao bắt ta?"
"Vì sao bắt ngươi? Ngươi giết ba người, hiện tại có ý định đào thi thể lên, tiêu hủy chứng cứ, không bắt ngươi thì bắt ai?"
"Ta không giết người."
"Không giết người, vậy vì sao ngươi phải tới nơi này?"
"Ta......"
Ông ta xanh mặt, không thể nào giải thích!
Phòng Minh Tam, "Ngươi không thể giải thích, vậy hãy tới nha môn giải thích."
"Ta......"
Lúc này Cảnh Dung tiến lên, nói với Lý Minh Châu, "Thật ra hai người hôm nay ngươi gặp ở bên ngoài phủ, chính là do bổn vương sắp xếp, chắc chắn ngươi đã nghe thấy bọn họ nói chuyện. Bởi vì lo lắng nha môn sẽ tìm thấy chứng cứ, điều tra ra ngươi chính là hung thủ, vì thế đêm khuya ngươi đã tới đây, có ý định tiêu hủy chứng cứ. Nhưng tất cả điều này chẳng qua chỉ là một cái bẫy, muốn bắt một con cá lớn như ngươi."
Lý Minh Châu không nói gì nữa, biết bản thân mình không còn đường lui.
Rất nhanh, Lý Minh Châu bị mang về nha môn.
Ông ta bị áp quỳ ở trên mặt sàn.
Phòng Minh Tam nắm lấy kinh đường mộc, dùng sức đập trên bàn một cái!
"Lý Minh Châu, nhanh chóng nói ra sự thật, vì sao ngươi lại giết người?"
"Lý mỗ không giết người."
"Theo bản quan biết, ngươi và ba người chết kia đều là thủ lĩnh Lưu Bang phái năm đó. Trên người các ngươi đều có hình xăm giống nhau. Nếu các ngươi quen biết nhau, vì sao ngày hôm qua ngươi không nói? Hơn nữa chiếc vòng tay trên cổ tay Ngọc Âm cô nương ở Trường An Sở rõ ràng có khắc tên tự xưng Lý Minh Châu của ngươi. Ngươi lợi dụng Ngọc Âm, cải trang thành quỷ hù dọa ba người kia trước, sau đó mới giết chết bọn họ, giá họa cho quỷ thần."
Lý Minh Châu chỉ cười cười.
"Phòng đại nhân, ta không giết người, cho dù ta quen biết bọn họ thì sao? Cho dù đêm nay ta đi đào thi thể lên thì như thế nào? Những điều này đều không thể chứng minh rằng, hung thủ chính là ta."
"Ngươi vẫn không chịu nói thật?"
"Lý mỗ không giết người, lời nói thật ở đâu ra?"
Hai bên ở vào thế đối đầu nhau!
Lý Minh Châu rất cố chấp, trước sau đều không chịu thừa nhận.
Phòng Minh Tam không còn cách nào khác, nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư.
Cầu cứu!
Kỷ Vân Thư tiến lên, nói giọng hoà nhã, "Thường lão gia đã chết cách đây bảy ngày. Cách đây bảy ngày ngươi vốn ở bên ngoài, nhưng đêm đó khi Thường lão gia gặp nạn, ngươi đã quay trở về."
Ồ!
Lý Minh Châu phủ nhận, "Ta không có."
"Tại hạ hỏi lão bá gõ mõ cầm canh ở cửa thành, ông ấy tận mắt nhìn thấy ngươi vội vã quay trở lại thành Du Châu. Ngươi không đi về hướng Lý phủ, mà là đi về hướng Thường phủ. Có lẽ khoảng hai canh giờ sau, cũng chính là giờ Tý, ông ấy mới nhìn thấy ngươi vội vã ra khỏi thành. Toàn bộ quá trình, vừa lúc khớp với thời gian Thường lão gia tử vong. Nếu ngươi muốn giảo biện, chúng ta có thể mời lão bá kia đến, cùng đối chất với ngươi. Ngoài ra, hung thủ đi một đôi giày nhỏ hơn chân của Thường lão gia khi treo ông ấy trên cây."
Trong khi nói, Kỷ Vân Thư nhìn chằm chằm về phía chân ông ta, "Thật trùng hợp, chân của Lý lão gia cũng nhỏ hơn chân của Thường lão gia. Đương nhiên, ngươi cũng biết sáng sớm ngày mai ta sẽ tới đây nghiệm thi. Chỉ cần nghiệm thi một lần nữa là có thể biết được hung thủ là ai. Ngươi chột dạ, vì thế hủy bỏ kế hoạch rời khỏi thành Du Châu, chờ đêm đến thì tới đây đào mộ, muốn tiêu hủy chứng cứ, đúng không?"
Mặc dù không có chứng cứ, nàng vẫn phân tích tất cả từng bước một.
Nếu sự tình đúng như thế, vậy thì Lý Minh Châu chắc chắn chính là hung thủ.
Nhưng không ngờ ——
Lý Minh Châu chỉ cười cười, nhìn nàng, "Những lời Kỷ tiên sinh nói rất kín kẽ, Lý mỗ bội phục. Nhưng, ngươi tính sai rồi. Ta không giết người. Sở dĩ đêm đó ta quay trở về, là bởi vì ta để quên cuốn sổ cái ở trong nhà, ngày hôm sau ta phải dùng tới nó, vì thế nên mới vội vàng quay về trong đêm. Ta không quay về Lý phủ là vì sổ cuốn sổ cái nằm ở cửa hàng Ngọc Thạch của Lý mỗ. Về điểm này, những tiểu nhị trong cửa hàng Ngọc Thạch đêm đó đều có thể làm chứng. Đối với bàn chân nhỏ mà ngươi đề cập tới, trên đời này những người có bàn chân nhỏ hơn Thường lão gia, chẳng lẽ đều là hung thủ?"
"Vậy vì sao ngươi phải đi đào thi thể lên?"
Lý Minh Châu không nói lời nào!
"Nếu ngươi luôn miệng nói ngươi không giết người, vậy ngươi đào thi thể lên làm gì? Ngươi và Ngọc Âm cô đang che giấu bí mật nào đó, đúng không? Và bí mật kia, nhất định có liên quan tới ba vụ án mạng này."
Ông ta vẫn yên lặng không nói!
Phòng Minh Tam không nhịn được nữa, tức giận nói, "Nếu ngươi vẫn không mở miệng, bản quan sẽ đánh cho tới lúc ngươi mở miệng."
Phòng Minh Tam đang chuẩn bị sai người kéo xuống đánh trượng, Kỷ Vân Thư đã ngăn lại. Nàng ngồi xổm trước mặt Lý Minh Châu, nhìn thẳng vào đôi mắt ông ta, sau đó từ từ chuyển ánh mắt qua chỗ hoa văn trên cổ áo ở trước ngực ông ta.
Nàng nhíu mắt lại, "Hoa này chắc là được thêu bằng tay? Từng đường kim mũi chỉ cực kỳ tinh tế."
Sắc mặt Lý Minh Châu trở nên lo lắng, ngoảnh mặt, tránh khỏi ánh mắt của nàng.
Kỷ Vân Thư nhếch khoé môi, "Phương pháp thêu này, tại hạ cũng từng nhìn thấy ở trên khăn tay của Ngọc Âm cô nương. Nó giống hệt như hoa văn ở trên cổ áo của Lý lão gia ngài."
Ngay lúc đó, Lý Minh Châu trở nên căng thẳng.
Sự thay đổi biểu cảm của ông ta cũng bị Kỷ Vân Thư nhìn thấy rõ ràng.
"Lý lão gia không nói cũng chẳng sao. Hiện tại Ngọc Âm cô nương vẫn đang ở trong nhà lao. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, nếu như dùng nghiêm hình tra khảo, không biết có thể chịu đựng được bao lâu?"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Nếu không thể cạy được miệng Lý lão gia ngài, vậy không bằng hãy hỏi Ngọc Âm cô nương một chút."
"Ngươi......"
Lý Minh Châu bắt đầu kích động, vươn tay muốn tóm lấy nàng.
Nhưng bàn tay ông ta còn chưa động tới nàng đã bị Cảnh Dung dùng một chân đá văng ra.
"Lý Minh Châu, tính tình bổn vương không tốt như Kỷ tiên sinh, nếu ngươi vẫn không nói, không những ngươi, ngay cả Ngọc Âm cũng sẽ bị chôn theo ngươi."
Vừa nhắc tới Ngọc Âm, ông ta đã kích động như vậy.
Rất hiển nhiên, Ngọc Âm cô nương rõ ràng chính là điểm yếu của ông ta!
~~~Hết chương 406~~~