Vương Tử Yên soạn thảo xong hai bản hợp đồng chuyển nhượng, khi đưa cho Trình Uyên, sắc mặt trắng bệch.
Trình Uyên còn chưa nhận đã bị Bạch Vĩnh Minh giật đi, anh ta cười rạng rỡ đọc lại hai bản hợp đồng này một lần.
“Không tệ đâu Trình Uyên, chẳng lẽ cậu buông tay được
như o, sau nếu khô cơm ăn, cứ đến tìm tôi, tôi để lại cho cậu một vị trí trư: gi hong: ạch Vĩnh Minh đắc chí vừa lòng nói. r
“Trưởng phòng” xuất phát từ lúc Tuấn Phong muốn thu mua Bạch Thị, Trình Uyên sắp xếp vị trí cho Bạch Vĩnh Minh, nói trắng ra chính là việc quét dọn nhà vệ sinh.
Đối mặt với sự giễu cợt của Bạch Vĩnh Minh, Trình Uyên cũng không thèm để ý, nhận hợp đồng đọc qua một lượt.
Vương Tử Yên đột nhiên lên tiếng trách mảng Bạch Vĩnh Minh: “Họ Bạch kia, anh đừng quá đắc ý!”
Bạch Vĩnh Minh thấy Trình Uyên ký tên “loẹt xoẹt”lên hợp đồng, cũng phấn khích ký tên lên hợp đồng của mình, hai bên trao đổi cho nhau.
Sau khi ký tên xong, anh ta đứng dậy nhìn chằm chằm Vương Tử Yên không kiêng ky chút nào: “Sao vậy trợ lý Vương, sau này đi theo tôi đây, hay là cút xéo theo Trình Uyên, à… Đúng rồi, hay là cùng đi dọn nhà vệ sinh, cô dọn nhà vệ sinh nữ, cậu ta dọn nhà vệ sinh nam, ha ha ha…”
Bạch Vĩnh Minh càn rỡ cười to.
Vương Tử Yên bị anh ta chọc cho đến mức môi giật giật, tức giận nói: “Y hệt kẻ hèn được như ý!”
Bạch Vĩnh Minh cũng chả quan tâm, anh ta chắp tay sau lưng, đi xung quanh Vương Tử Yên hai vòng: “Chậc chậc… Dáng người này, khí chất này, bộ dạng nhỏ nhắn này, để cô dọn nhà vệ sinh cũng thật sự quá lãng phí”
Đột nhiên anh ta ôm eo Vương Tử Yên, cười gãn nói: “Hay là đi theo tôi đi?”
Vương Tử Yên kinh hãi, vội vàng định tránh ra, nhưng cô ta chỉ là một người phụ nữ, nào có khỏe được bằng Bạch Vĩnh Minh, thân thể bị anh ta ôm chặt cứng.
“Bốp!” Trình Uyên võ mạnh xuống bàn, giận dữ hét: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ral”
Bạch Vĩnh Minh bị giật mình, buông tay ra theo bản năng.
Vương Tử Yên vội vàng chạy đến bên cạnh Trình Uyên.
Cảm thấy mình mất hết sĩ diện trước mặt người đẹp, Bạch Vĩnh Minh không kiềm được cười lạnh lùng châm chọc: “Ha ha, Trình Uyên cậu tốt nhất hãy làm rõ thân phận của mình đi, bây giờ tôi mới là cổ đông lớn nhất của Tuấn Phong, tốt nhất cậu đừng có kêu gào trước mặt tôi”
Bạch Vĩnh Minh giơ hợp đồng chuyển nhượng trong tay lên, lập tức nhìn về phía Vương Tử Yên, giọng nói lạnh lùng: “Còn cô nữa, tốt nhất cũng làm rõ tình cảnh bây giờ của mình đi, sau khi Trình Uyên rời đi, cô chính là trợ lý
của tôi, nếu muốn tiếp tục ở lại Tuấn Phong, hãy chuẩn bị sẵn sàng để dâng hiến cho ông đây đi”
“Anh…” Vương Tử Yên tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Trình Uyên thản nhiên nói: “ Mặc kệ có thế nào, trước khi triệu tập hội nghị tôi vẫn là Chủ tịch của Tuấn Phong, cho nên bây giờ tôi vẫn có quyền cho bảo vệ ném anh ra khỏi đây”
Bạch Vĩnh Minh nghe vậy, nụ cười trở nên cứng đờ. Trình Uyên đột nhiên nói giọng lạnh lùng: “Cút!”
Sắc mặt Bạch Vĩnh Minh thay đổi liên tục, anh ta cắn răng nói: “Được, coi như cậu có gan, vậy chúng ta đợi đến ngày mai khi luật sư công chứng xong, đến lúc đó, tôi sẽ khiến cậu trả giá thật đắt vì những câu nói không lễ phép vừa nãy!”
Ánh mắt Trình Uyên tàn nhẫn trừng mắt nhìn Bạch Vĩnh Minh.
Ánh mắt của anh khiến Bạch Vĩnh Minh cảm thấy sau lưng có lưỡi dao sắc nhọn, giống như khi anh ta đi lấy lại căn nhà của Bạch An Tương, chọc cho Bạch An Tương tức giận đến mức ngất xỉu, ánh mắt của Trình Uyên cũng như vậy.
Không biết tại sao, ánh mắt này của Trình Uyên khiến lòng anh ta sinh ra sợ hãi.
“Chúng ta cùng đợi xem!” Bạch Vĩnh Minh để lại một câu
nói, rồi đi ra ngoài.
Khi đi ra đến cửa, còn quay đầu liếc nhìn Vương Tử Yên một cách không có thiện cảm, nhếch miệng lộ ra nụ cười ác độc.
Cái nhìn cuối cùng này khiến toàn thân Vương Tử Yên không được thoải mái.
“Chủ tịch…” Vương Tử Yên.
Trình Uyên cười gượng lắc đầu: “Cô vẫn nên gọi tôi là Trình Uyên thôi.”
“..” Nhìn nụ cười gượng của Trình Uyên, trong lòng Vương Tử Yên cực kỳ khó chịu.
Trình Uyên ngồi lại trên ghế dựa, vươn hai tay xoa mặt thật mạnh.
Nhìn động tác quen thuộc này, răng cắn nhẹ môi Vương Tử Yên, sau đó kiên định nói: “Chủ tịch, tôi đi với anh”
Trình Uyên giật mình, sau đó lắc đầu: “Đi ăn mày với tôi à?”
Vương Tử Yên vội vàng hét lên: “Không phải anh đã đòi một công ty từ chỗ anh ta sao?”
Trình Uyên nghe vậy sắc mặt lại cứng lại.
“Tử Yên, nghe tôi, trước tiên cô cứ ở lại Tuấn Phong đi. Cô là… Tai mắt mẹ tôi để lại Tuấn Phong.. ”
“Nhưng mà… Tuấn Phong đã đổi chủ rồi..” Vương Tử Yên đột nhiên rất ấm ức, khi nói những câu này, mũi cũng hơi chua xót.
Trình Uyên nói: “Tôi để lại công ty kia cho An Tương” Vương Tử Yên ngây ra.
“Tử Yên, tin rằng cho dù là ai làm Chủ tịch của Tuấn Phong, cô cũng sẽ là trợ lý của Chủ tịch, tiền lương và chức vị vẫn cao nhất thành phố Tân Dương, nhưng nếu cô đi, sẽ rất khó tìm được chõ nào tốt hơn chỗ này” Trình Uyên nói.
Vương Tử Yên đột nhiên cười u ám, nói: “Tôi hiểu rồi”
Thật ra Trình Uyên còn chuẩn bị rất nhiều lý do từ chối, nhưng không đợi anh tiếp tục dùng tình cảm lý lẽ để thuyết phục, Vương Tử Yên đã nghĩ thông suốt rồi.
Cho nên điều này ít nhiều khiến Trình Uyên hơi kinh ngạc, anh nhìn Vương Tử Yên một lúc: “Thật sự hiểu rồi sao?”
Vương Tử Yên cười gật đầu. “Vậy thì tốt rồi” Trình Uyên nói. Vậy thì tốt!
Được không?
Cũng không tốt chút nào.
Anh hoàn toàn không biết nụ cười của cô khó chịu đến mức nào.
Sau khi tan tầm, Vương Tử Yên nấp trong một góc cửa của Tuấn Phong, nhìn Trình Uyên lái xe rời đi, sau đó cô ta mới về nhà.
Trình Uyên không nói tạm biệt với cô ta, khiến cô ta rất mất mát, có lẽ cô ta hiểu rõ, có lẽ lân xa cách này thật sự sẽ không còn gặp lại được nữa.
Quay về gara tầng ngầm lái xe về đến căn hộ của mình, xả đầy nước vào bồn tắm, ngay cả quần áo cũng không cởi ra đã ngã cả người vào bên trong.
Từ lần đầu tiên gặp Trình Uyên ở Tuấn Phong, cô ta đã cùng anh trải qua rất nhiều chuyện, anh cũng đã giải quyết vấn đề rất lớn cho cô ta.
Đầu tiên cô ta coi thường anh, sau đó mê muội, rồi đến tán thưởng, cuối cùng là sùng bái, hoặc là…
Yêu thích?
Vương Tử Yên không nói ra được, cô ta cảm thấy anh rất lạ lùng.
Bởi vì Trình Uyên sợ Bạch An Tương nhìn thấy những tấm ảnh tồi tệ kia, đã thuận tay đưa cả Tuấn Phong cho người ta.
Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?
Chuyện này đủ để cho bất kỳ kẻ nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được?
Nhưng cứ như vậy, anh lấy một công ty từ chỗ Bạch Vĩnh Minh, thế mà lại cho Bạch An Tương.
Anh đối với vợ mình, quả thật quá tốt rồi, tốt đến mức khiến Vương Tử Yên ghen ty.
“Rừ rừ…” Điện thoại di động rung lên rất lâu trên thành bồn tắm, Vương Tử Yên mới nhận ra, vì vậy duõi tay cầm điện thoại di động lên.
“Mẹ…!” Giọng nói cô ta yếu ớt khàn khàn, giống như vừa mới khóc to một lúc.
“Tử Yên à, con bây giờ vẫn ổn chứ?” Đầu kia điện thoại di động có giọng nói của mẹ Vương Tử Yên vang lên.
“Mẹ, con…”
“Con gái, mẹ đã nói với con rồi, con thật sự không thể không để ý đến em trai con gì cả” Không đợi Vương Tử Yên nói hết câu, mẹ cô ta đã vội vàng nói: “Em trai con cũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi, mà cả ngày vẫn chẳng có công ăn việc làm gì, chuyện này lan ra ngoài sẽ làm trò cười cho người khác”
“Con là chị ruột của nó, cũng không thể không quan tâm chút nào như vậy.”
“Nói với Chủ tịch các con một câu, nói dễ nghe chút, không được thì… Ôi chao, du sao thì cũng nghĩ cách cho em trai con đến Tuấn Phong đi làm mấy ngày, mạ vàng
cũng được, Tử Yên này, con có biết nhà chúng ta bây giờ…”
Vương Tử Yên buồn bã nở nụ cười, sau đó cùng chìm xuống bồn tắm với điện thoại.