mình gặp Long Thầm Vũ.
Hóa ra, Long Thầm Vũ đột nhiên gọi điện thoại cho Bạch
An Tương, nói rằng anh ta biết bí mật của Trình Uyên,
muốn nói cho Bạch An Tương biết.
Bạch An Tương hỏi Trình Uyên: “Anh có bí mật gì?”
A 3
Trình Uyên vừa lái xe vừa củấ nói Ébi Hạt của anh chính
là em đó” $
“Không nghiêm túc gì cả!” Bạch An Tương lườm Trình
Uyên một cái.
Trình Uyên cười, nhưng trong lòng lại thở dài.
Nếu không phải bây giờ Bạch An Tương không thể chịu
kích thích, anh thật sự muốn nói cho cô biết sự thực
luôn.
Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên cười gượng, trong
lòng đột nhiên hơi chua xót, sau đó dựa đầu vào bả vai
Trình Uyên.
Hành động này rất tự nhiên, tự nhiên giống như một cặp
đôi đang yêu nhau tha thiết vậy.
Nhưng mà, nghe tin Bạch An Tương phát hiện ra, cảm
nhận được sự dịu dàng của cô, Trình Uyên càng cảm
thấy áp lực hơn nữa.
Mà khi xe của bọn họ rời đi, Long Thầm Vũ trong quán
cà phê xoa xoa gương mặt, cũng cất bước đi ra khỏi
quán cà phê.
“Mình đã nói anh Cả cũng rất ngu xuẩn mà” Khẽ lẩm
bẩm một câu.
Long Thầm Vũ đi bộ về phía xa, mà giờ phút này, trong
một góc khác của quán cà phê, Bạch Long cũng đặt tờ
báo trong tay xuống, nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía
Long Thầm Vũ vừa đi xa.
Vốn dĩ khi Long Thầm Khang cầm “súng” chỉ vào Trình
Uyên, anh ta đã định ra tay, nhưng lúc này Trần Thành
đột nhiên xuất hiện, cho nên anh ta lựa chọn yên lặng
ngồi nhìn, nếu không cũng không thể nhìn thấy một
Long Thầm Vũ khác biệt như vậy.
Trình Uyên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng có
người gọi điện thoại nói cho anh biết người bỏ thuốc
độc đang ở quán cà phê, nhưng anh đi đến lại thấy Bạch
An Tương gặp Long Thầm Vũ.
Trùng hợp sao?
Sao lại trùng hợp như vậy được?
Huống chi, gọi xong cuộc điện thoại kia thì số điện thoại
đó cũng tắt máy.
Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên lập tức gọi
Vương Tử Yên đến: “Đi thông báo cho lãnh đạo cấp cao
của tập đoàn, mở cuộc họp hội đồng quản trị”
Vương Tử Yên nghe vậy, gương mặt lộ vẻ vui mừng, vội
vàng xoay người rời đi.
Nhà họ Long lại xuất hiện thêm một Long Thầm Khang,
hơn nữa người này rõ ràng có não hơn Long Thầm Lãng.
Anh ta nói muốn đối phó Tuấn Phong và anh, quan trọng
nhất, anh ta còn nhắc đến Bạch An Tương, còn nói khiến
Trình Uyên bị bạn bè xa lánh.
Bạch An Tương là ranh giới cuối cùng của Trình Uyên,
anh không thể nào để Long Thầm Khang làm được.
Cho nên, khi đang tìm kiếm người bỏ thuốc độc, anh
cũng có chuyện nhất định phải làm, đó chính là đánh trả!
Sau nửa tiếng đồng hồ, đã có đầy người ngồi trong
phòng họp.
Trình Uyên nói: “Bây giờ đi điều tra tất cả những khách
hàng và nhà cung cấp hàng hóa có liên quan đến Tuấn
Phong chúng ta một lượt, xem bọn họ đã từng tiếp xúc
với những ai”
“Mặt khác, chúng ta chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa
tham gia buổi đấu giá công viên Nam Giao”
“Tử Yên, lập văn bản về tình hình tập đoàn sắp tới đưa
cho tôi.”
“Còn có, ý kiến của các ông trong phòng họp hôm nay,
thống nhất nói lại một lần cho tôi nghe”
“Đưa một báo cáo tài chính của tập đoàn Tuấn Phong
cho tôi. “
Từng mệnh lệnh nhanh chóng được hạ xuống.
Cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài ba tiếng đồng hồ,
Trình Uyên dường như còn quên cả ăn cơm.
Sau đó anh tự giam mình trong phòng làm việc, điên
cuồng đọc tài liệu mà Vương Tử Yên gửi cho anh.
Không kịp nhận ra trời đã tối rồi.
Trình Uyên cũng không biết đã trải qua bao lâu, đột
nhiên mùi vị cà phê bay vào mũi anh.
Ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tử Yên đang mỉm cười nhìn
anh, nói: “Chủ tịch, nghỉ ngơi một lát đi”
Trình Uyên lắc đầu nói: “Mấy ngày nay tôn đọng quá
nhiều việc, không có thời gian nghỉ ngơi”
Đột nhiên, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới biết trời đã tối
rồi: “Mấy giờ rồi?”
Vương Tử Yên nói: “Tám giờ”
“À, còn sớm” Anh lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.
Vương Tử Yên nhìn dáng vẻ Trình Uyên nghiêm túc làm
việc, nhìn ánh mắt tập trung kia, nhìn bóng dáng không
biết mệt mỏi của anh thì hơi cảm động.
“Sao cô còn chưa đi?” Trình Uyên sực tỉnh, hỏi Vương Tử
Yên.
Vương Tử Yên chớp mắt nói: “Tôi sống một mình, cho dù
quay về cũng không có việc gì”
“Ừ” Trình Uyên tiếp tục lật tài liệu.
Nói xong câu đó, Vương Tử Yên đột nhiên mặt đỏ tía tai,
cô ta đột nhiên nghĩ đến câu nói vô tư này của mình
nghe như tín hiệu ngầm bật đèn xanh, rất dễ khiến người
ta hiểu lầm.
Có điều cũng may, tuy rằng Trình Uyên thông minh
nhưng lại không hiểu mấy chuyện nam nữ lắm, thậm chí
còn hơi chậm chạp.
Đêm nay Trình Uyên không về nhà, anh đã thông báo
trước với Bạch An Tương.
Bạch An Tương không hỏi gì, vì cô biết Trình Uyên không
về nhà nhất định là vì có công chuyện phải làm, ví dụ
như những lời anh nói với Long Thầm Khang ở quán cà
phê vào ban ngày.
Ngày hôm sau lại mở cuộc họp hội đồng quản trị lần
nữa, Trình Uyên vác đôi mắt thâm quầng tới.
Hôm nay hội nghị đón nhận một tin tức xấu và một tin
tức tốt.
Tin tốt là, mấy người chủ động gây chuyện với Tập đoàn
Tuấn Phong đã được Tuấn Phong phái người điều tra ra
rồi.
Tin xấu còn lại là, những người này đều là người điều
hành của doanh nghiệp lớn, có sáu tập đoàn đứng hàng
hai.
Mặc dù Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thành
phố Tân Dương, nhưng nếu muốn một mình đánh lại sáu
doanh nghiệp, vậy đúng là chuyện đùa.
Nhất thời, sắc mặt mọi người như mây đen phủ đỉnh
đầu.
“Chủ tịch, đằng sau chuyện này nhất định có vấn đề”
Kim Kiệt nói: “Trong sáu doanh nghiệp này, Tập đoàn
Tam Trần vân luôn đối đầu với Tập đoàn Cốc Thiên, thế
mà bọn họ lại liên kết lại đối đầu với chúng ta, chuyện
này không bình thường”
“Đúng vậy đó Chủ tịch, còn có Thương mại Đông Hòa,
đó chính là doanh nghiệp do Tuấn Phong chúng ta nâng
đỡ mà lên”
Trình Uyên im lặng.
Người khác có lẽ còn không rõ lắm, nhưng anh biết
chuyện này nhất định là do Long Thầm Khang giở trò,
nếu không ngày hôm qua anh ta không thể có loại khí
thế như vậy được.
Tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía mảnh đất công viên
Nam Giao kia.
Trình Uyên gật đầu: “Trước tiên tan họp đã, Tử Yên cô
tập hợp tài liệu về hoàn cảnh của mấy tập đoàn này
cùng với tư liệu cá nhân của Chủ tịch đưa cho tôi”
“Vâng!” Vương Tử Yên đáp.
Sau khi tan họp không lâu, Vương Tử Yên đã giao tài liệu
cho Trình Uyên.
Sau khi lật xem một lượt, Trình Uyên chăm chú suy nghĩ
rất lâu.
“Anh đã không ra bài theo lẽ thường, vậy tôi cũng sẽ
trang trí thêm chút hoa văn cho anh” Trình Uyên cười
gân nói.
“Tử Yên, đi theo tôi”
Sáu tập đoàn công ty liên kết lại ngăn chặn Tuấn Phong,
đây quả thật là một kết quả khó hiểu, Vương Tử Yên rất
tò mò lần này Trình Uyên sẽ dùng phương pháp gì để
phá giải.
Mà phương pháp của Trình Uyên cũng rất trực tiếp,
chính là tiêu diệt từng cái một, về phần phương pháp
đánh tan…
Trình Uyên nói với Vương Tử Yên: “Mèo có đường của
mèo chó có cách của chó, người khác nhau phải dùng
phương pháp khác nhau.”
Trong tài liệu thể hiện, Thương mại Đông Hòa đã từng
được Tuấn Phong nâng đỡ, cho nên, đầu tiên Trình Uyên
chở Vương Tử Yên đi đến Thương mại Đông Hòa.
“Thật xin lỗi anh, Chủ tịch chúng tôi không ở đây” Trong
đại sảnh Thương mại Đông Hòa, người đẹp lễ tân nói
như vậy.
“Đi đâu rồi?” Trình Uyên hỏi.
Người đẹp mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này chúng tôi
không rõ.”
“Khi nào có thể trở về?” Trình Uyên lại hỏi.
Người đẹp vẫn mỉm cười như trước: “Thật xin lỗi, không
rõ lắm”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính vẻ
mặt lạnh lùng đi đến trước mặt bọn họ.
Người đàn ông nhìn thấy Vương Tử Yên xinh đẹp, vẻ mặt
hơi giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ ngạo
mạn như trước: “Có chuyện gì?”
Người đẹp lễ tân vội vàng nói: “Thư ký Lý, anh này muốn
tìm Chủ tịch”
“0?” Người đàn ông được gọi là thư ký Lý lại liếc nhìn
Trình Uyên một cái, giọng nói kiêu ngạo hỏi: “Anh định
làm gì?”
Trình Uyên đáp lại: “Tôi là bạn của Mạnh Châu”
“Vô liêm sỉ!” Thư ký Lý mặt mũi tối sầm, quát to: “Tên
của Chủ tịch mà anh cũng gọi được sao?”
Mạnh Châu chính là Chủ tịch của Thương mại Đông
Hòa. Theo tài liệu mà Vương Tử Yên đưa cho Trình Uyên
thể hiện, ba năm trước Thương mại Đông Hòa trải qua
một lần khủng hoảng kinh tế, lúc đó Tuấn Phong vươn
tay giúp đỡ, hỗ trợ ba trăm triệu, lúc này mới khiến cho
Thương mại Đông Hòa vượt qua cửa ải khó khăn.
Mà Mạnh Châu cũng trở thành người có lợi nhất, cho
nên, ải đối đầu T Pho ợc, duy chỉ có
Mạnh Châu của Đông Hòa này không thể nào chấp nhận
được.
“Vậy tôi nên xưng hô Chủ tịch các ông thế nào?” Trình
Uyên hỏi.
Thư ký Lý dường như không muốn nhìn Trình Uyên thêm
nữa, xoay người kiêu ngạo nói: “Không cần xưng hô, Chủ
tịch của chúng tôi bận rộn nhiêu việc, không có thời gian
tiếp đãi các anh, các anh đi đi”
“Bận rộn nhiều việc sao?” Trình Uyên kinh ngạc nói: “Nói
cách khác, ông ta đang ở công ty?”
Thư ký Lý nghe vậy tức giận nói: “Anh nghe không hiểu
tiếng người đúng không? Chủ tịch chúng tôi không
muốn gặp các anh, có ở đây hay không chẳng lẽ còn
phải xin ý kiến của anh sao? Mẹ nó anh là cái thá gì?”
Vương Tử Yên nghe vậy không kiêm chế được.
“Sao ông lại nói chuyện khó nghe như vậy, anh ta là Chủ
tịch của.. ”
Trình Uyên vội vàng giơ tay ngăn Vương Tử Yên nói tiếp,
ngược lại mỉm cười nói: “Trong tài liệu thể hiện, Mạnh
Châu năm mươi tuổi, quê quán Hà Bắc, mười năm trước
đi đến thành phố Tân Dương tỉnh Giang Bắc, sống ở khu
nhà Tử La Lan, đã kết hôn có một con gái”
Thư ký Lý không bình tĩnh được nữa, nghe thấy anh có
thể nói ra những tin tức của Mạnh Châu một cách kỹ
càng như vậy, ông ta không kiềm được mở to hai mắt.
“Ông ta đang đứng tên ba căn nhà, một căn công khai,
một căn định để lại cho con gái sắp tốt nghiệp đại học
của mình, còn một căn để cho người tình ở”
“Anh nói linh tinh gì thế hả?” Thư ký Lý nổi giận quát
Trình Uyên: “Còn đứng đây gây chuyện nữa, tôi sẽ gọi
bảo vệ ném các anh ra ngoài”
Trình Uyên không để ý đến ông ta, tiếp tục nói: “Ông ta
đứng tên ba chiếc xe, một chiếc BMW do chính ông ta
lái, một chiếc xe Benz do vợ ông ta lái, còn một chiếc
Highlander do người tình lái.”
“Bảo vệ!” Thư ký Lý bắt đầu hét to.
Đám bảo vệ nghe tin cũng nhanh chóng chạy đến.
Nhưng mà, lúc này, Trình Uyên lại đột nhiên xoay người,
đối mặt với camera trong đại sảnh, nói: “Xe BMW đang
nằm trong bãi đỗ xe của công ty các ông, ống bô xe vẫn
còn ấm, cho nên, Mạnh Châu, ông ở công ty, ông thật sự
không có ý định bước ra gặp tôi sao?”
Thư ký Lý sắc mặt đột nhiên hoàn toàn thay đổi.
Mà những bảo vệ kia cũng bao vây lại.
Trình Uyên nói với đám bảo vệ: “Không cần các anh ra
tay, chúng tôi tự đi”
Cuối cùng, anh lại nói với camera một câu nữa: “Mạnh
Châu, ông nhớ kỹ, những gì ngày hôm nay của ông đều
do Tuấn Phong đưa cho, cho nên, chúng tôi cũng có
năng lực khiến cho ông không nhìn thấy ngày mai, bắt
đầu từ khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này!”
Nói xong, xoay người đi ra khỏi đại sảnh của Thương
mại Đông Hòa.
Thư ký Lý không còn vẻ mặt kiêu ngạo như trước nữa,
ông ta há miệng thật to, cảm thấy hình như mình phạm
sai lầm rồi.
Trước đó Mạnh Châu nói với thư ký Lý: Đây chỉ là mấy
người họ hàng nghèo khổ đến gây phiền toái thôi, thư ký
Lý ông đi xử lý đi.
Thư ký Lý hoàn toàn cho rằng đối phương chỉ là họ hàng
nghèo khổ của Mạnh Châu, nhưng mà làm sao họ hàng
nghèo khổ lại có thể hiểu rõ Mạnh Châu như vậy được?
Ngay cả người tình đang sống ở đâu, lái xe gì cũng biết
sao?
Hơn nữa câu nói cuối cùng của Trình Uyên đã nhắc đến
Tuấn Phong.
Ông ta đột nhiên nhận ra, hình như mình bị Chủ tịch lợi
dụng rồi.
Nhưng ngay cả khi lợi dụng ông ta, đối phương cũng
không bị lừa gạt.
Ông ta vừa mới đến, cho nên cũng không nhận ra Vương
Tử Yên, đương nhiên cũng không biết thân phận của
Trình Uyên.
Thư ký Lý quả thật bị Mạnh Châu lợi dụng, giờ phút này
Mạnh Châu ngồi trong phòng làm việc của Chủ tịch ở
tầng năm ở Thương mại Đông Hòa, sắc mặt vô cùng tái
nhợt.
Chuyện của Tuấn Phong và Long Đằng ầm ï như vậy, loại
đầu sỏ giới kinh doanh ở thành phố Tân Dương như bọn
họ, làm sao không nhận ra Trình Uyên được chứ.
Ông ta vốn muốn thư ký Lý coi Trình Uyên như họ hàng
nghèo khổ của mình đánh đuổi đi, để Trình Uyên biết
khó mà lui, sao có thể lường trước được người ta đã biết
ông ta ở công ty từ lâu rồi.
Trình Uyên chỉ vào camera, cũng chính là chỉ vào ông ta
nói như vậy, khiến trong lòng ông ta lập tức run lên.
Nhìn Trình Uyên đi ra khỏi đại sảnh, ông ta đột nhiên
đứng dậy vươn tay định gọi Trình Uyên quay lại, nhưng,
còn cách một màn hình.
Mồ hôi trên trán chảy thành giọt, giống như măng mùa
xuân sau mưa, xuất hiện từng vệt từng vệt lớn.
Nếu quả thật Tuấn Phong muốn liều chết với ông ta, làm
sao ông ta có thể an toàn rút lui được chứ?
“Không được… Không được… Không thể như vậy được,
phải nghĩ cách…”
Mạnh Châu nhanh chóng giật mất một phần ba số tóc
của mình, sau đó dường như thật sự nghĩ đến chuyện gì
đó, vội vàng cầm điện thoại lên.
Bước ra khỏi Thương mại Đông Hòa, Trình Uyên ngồi
vào xe không kiềm được châm điếu thuốc, cũng hít một
hơi thật sâu.
Tối hôm qua cả đêm không ngủ, hai quâng thâm mắt
cực kỳ nổi bật, nếu không hút điếu thuốc để nâng tinh
thần, anh sợ mình cũng không kiên trì được nữa.
“Chủ tịch” Vương Tử Yên ngồi ghế phó lái, không hiểu
hỏi: “Tại sao chúng ta không công khai thân phận?”
Trình Uyên cười nhạt: “Sau khi lễ tân gọi điện thoại
khoảng một phút, thang máy trong đại sảnh sáng đèn,
khi xuống đến tầng là ba phút, cô cảm thấy thư ký Lý kia
vô tình đi ngang qua sao?”
Vương Tử Yên giật mình.
“Mạnh Châu biết rõ chúng ta đến, cô cũng không thể
cho rằng ông ta không biết tôi được, trong lễ mừng giai
đoạn hai Vịnh Ánh Trăng, những ông lớn bọn họ đều có
mặt” Trình Uyên tiếp tục nói.
Vương Tử Yên giật mình: “Ông ta cố tình không gặp bọn
†a sao?”
Trình Uyên gật đầu, sau đó lái xe đi.
“Chẳng lẽ Mạnh Châu có gì khó nói sao?” Vương Tử Yên
nghi ngờ nói.
Trình Uyên hỏi cô ta: “Có gì khó nói là lý do cho việc lấy
oán báo ơn sao?”
Vương Tử Yên lắc đầu.
Trình Uyên chỉ vào đầu mình nói: “Bây giờ trong đầu tôi
không có bất kỳ câu chuyện nào có thể làm cớ giải thích
cho việc lấy oán báo ơn cả, câu chuyện duy nhất chỉ có
ông Đông Quách và sói thôi”
“Cho nên, Thương mại Đông Hòa dừng lại ở đây thôi!”
Vương Tử Yên đột nhiên nhìn về phía Trình Uyên, chợt
phát hiện giờ phút này trên gương mặt trẻ tuổi của anh
đã tràn ngập sự kiên định giống như sát thủ vậy.
Cô ta có thể nghe ra chuyện dừng lại ở đây của Trình
Uyên, cũng không phải đơn giản có nghĩa là chuyện này
dừng lại ở đây, mà chính là thời gian của Thương mại
Đông Hòa dừng lại ở đây thôi.
Sau đó Trình Uyên lại dẫn Vương Tử Yên đến thăm Chủ
tịch của mấy công ty nữa, cũng vẫn không gặp được ai.
Trình Uyên biết, những ông lớn này đều đang cố gắng
trốn tránh anh, cho nên, có lẽ bọn họ thật sự có chuyện
gì đó khó nói.
Buổi trưa, Trình Uyên đuổi Vương Tử Yên về Tuấn Phong,
nói: “Đói bụng không? Cô đi ăn cơm trước đi”
“Nhưng mà Chủ tịch..” Vương Tử Yên vội vàng nói: “Tôi
vân nên đi theo anh thì hơn”
Trình Uyên lắc đầu nói: “Không cần, chuyện tiếp theo mà
tôi muốn làm, cô không hợp tham dự”
Có nghĩa là sao?
Vương Tử Yên không hiểu, nhưng giờ phút này cô ta cực
kỳ tin tưởng Trình Uyên, nếu anh đã nói mình không hợp,
vậy tiếp theo thật sự không thích hợp.
Gật đầu, xuống xe, cảm thấy hơi mất mát.
Lại châm điếu thuốc nữa rít mạnh một hơi, khói bụi híp
mắt, Trình Uyên cũng híp mắt lại.
Sau đó lấy tài liệu ra, đặt tài liệu của Chủ tịch tập đoàn
Thiên Cốc lên trên cùng, sau đó cầm điện thoại lên.
“Alo, anh đang ở đâu đấy?”
“A ông chủ, tôi đang ở Phòng xông hơi Thanh Viên”
“Ở yên đó đừng đi đâu, tôi đến tìm anh”
Phòng xông hơi Thanh Viên, Từ Đầu Trọc chỉ mặc quần
cộc vội vàng ngôi dậy, khăn lông rơi xuống, lộ ra hình
xăm quỷ dữ, khiến em gái đang đấm bóp cho anh ta
hoảng sợ.
Từ Đầu Trọc nhếch miệng nở nụ cười: “Lại có tiền để
kiếm rồi!”
Chủ tịch Tập đoàn Cốc Thiên tên là Vương Quân, là một
người đàn ông bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, ngoại
trừ vợ cả ra, tài liệu ghi räng ông ta còn bao nuôi ba nữ
sinh viên nữa, một trong số đó còn sinh cho ông ta một
đứa con trai.
Từ Đầu Trọc nhận được điện thoại của Trình Uyên,
khoác áo choàng chạy ra khỏi phòng xông hơi, sau khi
vào nh NI T tài liệu cho anh
ta nói ÄIương uân này còn có ha c trai hai con gái,
đứa lớn nhất họe cấp ba. Chỗ này có tất cả tài liệu của
ông ta, bao gồm trường học của con ông ta”
Sau khi Từ Đầu Trọc nhận tài liệu xong, nhếch môi cười
toe, thuận tay cầm thuốc lá Trình Uyên đang đặt trên
bàn điều khiển, rút một điếu ra nhét vào miệng rất tự
nhiên.
“Đặt xuống” Trình Uyên nói.
Từ Đầu Trọc ngẩn ra, nghi ngờ nhìn về phía Trình Uyên.
Trình Uyên cũng lạnh lùng nhìn anh ta.
Từ Đầu Trọc nhếch miệng, rút thuốc lá ra khỏi miệng đặt
vào chỗ cũ.
“Anh biết nên làm thế nào rồi chứ?” Trình Uyên hỏi.
Từ Đầu Trọc cười nói: “Biết”
“Đi xuống đi”
Từ Đầu Trọc nhíu mày: “Ông chủ, đừng có xa lạ như vậy
chứ? Đi lên đi, tôi mời anh tắm một lát, nói cho anh biết,
em gái ở đây cực kỳ tươi ngon, hơn nữa.. ”
“Đi xuống!” Trình Uyên lạnh lùng ngắt lời anh.
Từ Đầu Trọc hơi khựng lại, sau đó cười cười, không nói
gì, mở cửa xe bước xuống.
“Này!” Trình Uyên đột nhiên gọi anh ta lại.
Từ Đầu Trọc dừng chân lại, quay đầu.
Trình Uyên thuận tay ném cho anh ta một xấp tiền mặt:
“Anh làm đại ca mà chẳng mua được gói thuốc, có thấy
mất mặt không hả, cầm đi mua thuốc hút đi”
Từ Đầu Trọc vội vàng nhận lấy, nháy mắt mặt mày rạng
rỡ: “Cảm ơn ông chủ”
Đợi anh ta rời đi, Trình Uyên nhặt thuốc lá mà Từ Đầu
Trọc vừa ngậm trên bàn điều khiển lên, phút chốc lộ ra
vẻ mặt chán ghét.
Hạ kính xe xuống, thuận tay vò nát điếu thuốc ném ra
ngoài.
Từ Đầu Trọc là dân xã hội đen, Trình Uyên không muốn
có bất kỳ liên quan gì đến anh ta, ít nhất không thể để lại
nhược điểm gì cho người ta nắm thóp.
Nói câu không dễ nghe thì ngộ nhỡ anh ta phạm phải
chuyện gì trong phòng xông hơi, sau đó bỏ lại điếu thuốc
trong hộp thuốc lá của Trình Uyên, đến lúc đó nói là
Trình Uyên chỉ đạo, như vậy có thể sẽ lỗ to.
Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết. Tóm lại trong lòng
Trình Uyên, vẫn cảm thấy cố gắng giữ khoảng cách với
loại người như thế này thì hơn.
Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên dựa vào ghế
chuẩn bị ngủ một lát.
Gần hai ngày một đêm không chợp mắt, anh thật sự
cảm thấy không chịu đựng nổi.
Sau khi nhäm mắt, lập tức ngủ thiếp đi.
Lúc Vương Tử Yên bước vào gõ cửa, Trình Uyên cũng
không tỉnh dậy.
Thấy Trình Uyên ngủ thiếp đi, Vương Tử Yên lập tức rón
rén đi đến trước mặt anh, trong tay cầm chén cà phê đặt
lên bàn, cầm áo khoác của Trình Uyên đắp lên người cho
anh.
Ngồi bên cạnh Trình Uyên, đỡ cằm nhìn anh, nghĩ thầm,
rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào?
Rõ ràng nhìn qua cũng không có gì kỳ lạ, tại sao lại cảm
thấy anh tràn ngập sức hấp dẫn chứ?
Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu.
“Rất nhiều lý do, rất nhiều kiếm cớ, vì tình yêu…” Đột
nhiên, tiếng chuông điện thoại di động lanh lảnh vang
lên.
Dọa Vương Tử Yên hoảng sợ hết hồn, cô ta vội vàng cầm
điện thoại của Trình Uyên đang đặt trên bàn.
Phát hiện thấy số lạ, vì vậy ấn nút trả lời, khẽ hỏi: “Alo?”
“Alo, đây chính là điện thoại của Chủ tịch Trình sao?”
Đầu bên kia có giọng nói của người đàn ông trung niên
vang lên.
“Phải!” Vương Tử Yên đáp lại: “Tôi là trợ lý của Chủ tịch”
“À, trợ lý Vương phải không, tôi là Vương Quân của Cốc
Thiên, nghe nói hôm nay Chủ tịch các cô đến tập đoàn
chúng tôi, thật sự không đúng lúc, đúng lúc ấy tôi lại
không có mặt, cái đó… Cô xem bao giờ Chủ tịch Trình có
thời gian, tôi đến hỏi thăm Chủ tịch Trình một lát?”
Vương Tử Yên nghe vậy mơ màng.
Lại nói, không phải trước đó không gặp sao?
Cô ta và Trình Uyên cùng đi tìm Chủ tịch của sáu doanh
nghiệp, nhưng không hẹn mà giống nhau, tất cả mọi
người đều nói bọn họ không ở công ty hoặc là không ở
tập đoàn.
Vậy mà mới một lát sau, sao người này đã tự đưa đến
cửa rồi?
“A… Được, tôi..” Vương Tử Yên vội vàng trả lời.
“Chủ tịch không ở đây!” Lúc này, Trình Uyên đột nhiên
bất ngờ nói.
Vương Tử Yên kinh ngạc.
Cô ta không biết Trình Uyên tỉnh dậy từ bao giờ, hoặc là
hoàn toàn không ngủ, nếu như vậy, vừa nãy cô ta nhìn
chằm châm anh…
Ngoài kinh ngạc ra, gương mặt xinh đẹp của Vương Tử
Yên nháy mắt phủ đầy mây đỏ.
Trình Uyên cầm điện thoại di động ra khỏi tay cô ta, dụi
mắt nói với Vương Quân đầu kia điện thoại: “Chủ tịch
chúng tôi không ở đây, ông có chuyện gì, lát nữa nói
sau.
“Đừng… Đừng mà!” Vương Quân ở đầu bên kia vội vàng
hét lên.
Nhưng Trình Uyên dường như cũng không muốn nói
nhiều với ông ta câu nào, trực tiếp cúp điện thoại.
“Chủ tịch tôi…” Vương Tử Yên.
Trình Uyên phất tay nói: “Sau này, mặc kệ có ai gọi điện
thoại cho tôi, đều nói tôi không ở đây”
Vương Tử Yên rất kinh ngạc.
Thật ra anh cũng chẳng làm gì, chỉ gửi tài liệu của
Vương Quân cho Từ Đầu Trọc, sau đó bảo Từ Đầu Trọc
chia ra tặng cho bốn đứa trẻ của Vương Quân mấy món
quà nhỏ.
Vì vậy, Vương Quân nóng nảy.
Cho nên, bây giờ đến lượt ông ta không giữ được bình
tĩnh nữa rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Uyên câm áo khoác của
mình nói với Vương Tử Yên: “Tôi buồn ngủ quá, về nhà
trước”
Vương Tử Yên vội vàng gật đầu, dõi mắt nhìn theo Trình
Uyên rời đi.
Trên đường về nhà, Trình Uyên dùng điện thoại di động
chụp tất cả tài liệu trong xe, gửi cho Từ Đầu Trọc.
Xem ra cách này đã có hiệu quả, nếu đã có hiệu quả, vậy
sử dụng nhiều một chút.
Anh Cảm thấy bọn họ sẽ giống như Vương Quân, tự đến
cửa xin gặp, có điều Trình Uyên cũng không vội gặp bọn
họ, anh muốn phơi những người này đã, để bọn họ biết
rằng, Tuấn Phong cũng biết tức giận, Trình Uyên anh
cũng biết tức giận.
Gửi bốn phần, về phân Mạnh Châu, Trình Uyên không
giao cho Từ Đầu Trọc.
Người quên ơn bội nghĩa, mặc kệ có lý do gì chăng nữa,
anh cũng không định cho Mạnh Châu thêm cơ hội nào
nữa.
Mà lúc này, trong một biệt thự nào đó ở thủ đô.
Trình Tuấn Phong vân giống như ngày thường, ngồi trên
ghế nằm ngoài ban công, đảm chìm trong ánh chiều tà.
“Xem ra, nó rất để ý đến cô bé nhà họ Bạch kia”
Lý Lan Oanh đặt quyển sách trên tay xuống, cười nói:
“Không phải là chuyện tốt sao? Vốn dĩ chúng là vợ
chồng”
Trình Tuấn Phong lại lắc đầu: “Nhưng tôi nghe nói, đến
bây giờ bọn chúng vẫn chưa ngủ chung giường”
Sắc mặt Lý Lan Oanh hơi cứng lại.
“Vì một cô gái mà mất hồn mất vía, bỏ mặc tập đoàn
không để ý đến, bà cảm thấy nó có thể hoàn thành
chuyện gì chứ?” Trình Tuấn Phong hừ lạnh.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Lan Oanh thay đổi: “Tuấn
Phong, ông nói vậy nghĩa là sao?”
Trình Tuấn Phong lắc đầu nói: “Không có gì cả, trước
tiên cứ xem đã, trước mát ván cờ này với nó là tình thế
chết chắc”
Lý Lan Oanh nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, bà
nhíu mày hỏi: “Ông không định ra tay sao?”
Trình Tuấn Phong lắc đầu.
Sắc mặt Lý Lan Oanh càng khó coi hơn, bà cắn môi,
trong đầu đang tính toán gì đó.
“Tốt nhất bà cũng đừng nhúng tay vào” Trình Tuấn
Phong nói: “Tôi muốn xem bản thân nó rốt cuộc có thể
trưởng thành đến mức nào”
Trình Uyên lái xe về đến nhà, sau khi đỗ xe xong bước
lên tầng.
Vừa mới lên đến tầng hai đã nhìn thấy Mục Như Trăn chỉ
mặc áo lót đứng trước mặt anh.
“A… Ưml” Sau khi nhìn thấy Trình Uyên, Mục Như Trăn
cũng ngẩn ra, sau khi sửng sốt ba giây, đột nhiên lớn
tiếng hét lên.
Trình Uyên thay đổi sắc mặt, kéo cô ta vào lòng, bịt
miệng cô ta lại.
Bạch An Tương không thể chịu sợ hãi được, cùng lúc khi
tiếng thét chói tai của Mục Như Trăn dọa cho Trình Uyên
hoảng sợ, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là Bạch An
Tương, cho nên lúc này anh hoàn toàn không nghĩ được
gì hết, lập tức kéo Mục Như Trăn đến, che miệng cô ta
lại.
Lúc đó Mục Như Trăn bối rối, thân thể đột nhiên cứng
đờ, “‘ trống rỗng. ‘À 1 3
Bây giờ cô ta chỉ mặc áo lót, sau đó bị Trình Uyên ôm
vào lòng…
“Đừng hét!” Trình Uyên vội vàng nói.
Mục Như Trăn máy móc gật đầu.
Trình Uyên đột nhiên cũng ý thức được động tác của hai
người có chút không ổn, vì vậy sau khi Mục Như Trăn
gật đầu, anh vội vàng lùi ra đằng sau một bước, xoay
người sang bên cạnh nói: “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi không
nhìn thấy gì cả”
Trong tưởng tượng, Mục Như Trăn sẽ mặt đỏ tía tai gầm
thét với anh, thậm chí dùng từ ngữ độc địa mảng chửi
anh.
Nhưng mà, sau khi Trình Uyên xoay người đi, Mục Như
Trăn chỉ cắn môi xoay người chạy đi.
Bạch An Tương nghe tiếng, bước ra khỏi phòng bếp, nhìn
thấy Trình Uyên đứng ngây ngốc tại chỗ, vui vẻ nói: “Anh
về rồi đấy à?”
“Ừ… Có phải về không đúng lúc lắm không?”
Bạch An Tương cảm thấy khó hiểu: “Cái gì?”
“À đúng rồi, vừa nãy hình như em nghe thấy Như Trăn
kêu lên, cô ta làm sao vậy?”
Trình Uyên vội vàng lắc đầu nói: “Anh không biết!”
Bạch An Tương nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó cười
nhạt: “Dáng người của Như Trăn có đẹp không?”
Trình Uyên gật đầu: “Đẹp!”
Sau khi chữ đẹp bật ra khỏi miệng, chợt cảm thấy không
ổn.
Quả nhiên, sắc mặt Bạch An Tương tối sầm: “Tối nay
không cho anh ăn cơm!”
“gui
Tuy tỏ ra rất ấm ức, nhưng trong lòng Trình Uyên lại thấy
vô cùng may mãn.
Nhìn thấy Bạch An Tương xuống bếp, anh biết tối nay
bụng lại khó tiêu rồi, nhưng nghe nói tối nay không được
ăn cơm, ha ha…
Mục Như Trăn mặc quần áo tử tế từ trong phòng đi ra
ngoài, bước vào nhà bếp giúp Bạch An Tương, trong lúc
đó vấn len lén liếc nhìn Trình Uyên, gò má nóng không
chịu nổi.
“Như Trăn uống nhiều qua nôn hết ra người, em đón cô
ta về đây, giặt sạch hết quần áo rồi” Bạch An Tương
bưng một mâm những thứ đen như mực ra, thuận miệng
giải thích với Trình Uyên.
Cho nên bây giờ Mục Như Trăn mặc quần áo của Bạch
An Tương.
Ngực cô ta to hơn Bạch An Tương một chút, cho nên
mặc quần áo của cô vào, nơi nào đó càng nhô lên hơn,
khiến Trình Uyên không kiềm được nuốt nước bọt.
Có điều sau khi nhìn thấy những thứ trong mâm Bạch An
Tương bưng ra, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn, trong
đầu không còn gì được nữa.
“Anh đi tắm, hai người ăn cơm đừng chờ anh!” Trình
Uyên vội vàng nói.
Bạch An Tương lập tức không vui: “Trước tiên cứ ăn cơm
xong rồi hãy tắm có được không?”
Trình Uyên không trả lời, chui vào phòng tắm giống như
đang chạy trốn.
“Nói cho anh biết, đêm nay Như Trăn ngủ lại nhà chúng
ta, anh ngủ phòng bên cạnh nhé” Bạch An Tương nói
thêm một câu.
Mấy ngày trước đó Trình Uyên và Bạch An Tương đều
ngủ cùng một phòng, thật ra như vậy càng khiến Trình
Uyên khó chịu hơn.
Nhìn thấy, vươn tay cũng có thể động vào, nhưng không
dám làm cái gì, chuyện này càng khổ sở hơn trước đây.
Tắm rửa xong, Trình Uyên lề mề trong phòng tắm một
lát, lúc đi ra, đã nghe thấy Mục Như Trăn đang oán trách
Bạch An Tương.
“Tớ xin cậu đấy, cái này của cậu nào phải là thịt chứ, rõ
ràng là đá, còn có cái này cái này nữa… An Tương, tớ
biết nhà cậu có tiên, nhưng cũng không thể mua nhiều
muối như vậy được, cậu muốn tớ mặn chết, sau đó kế
thừa áo ngực của tớ sao?”
“Nói linh tinh gì thế, cậu nếm thử cái này đi, cái này chắc
chắn rất ngon!”
“Phì! Chị của tớ ơi, mau đưa nước cho tới”
Thật sự là một tai nạn, Trình Uyên nghĩ thầm.
Chạy trốn vê phòng khách, bò lên giường ngủ luôn, anh
quyết định mặc kệ Bạch An Tương có gọi đến mức nào,
tối nay anh cũng sẽ không mở cửa ra nữa.
Buổi tối khi đi ngủ, Bạch An Tương và Mục Như Trăn
cùng nằm trên giường trò chuyện sôi nổi.
Lúc đó Mục Như Trăn đột nhiên hỏi Bạch An Tương:
“Cậu cảm thấy chồng cậu là người như thế nào?’
Bạch An Tương trêu đùa: “Nhắc đến anh ấy làm gì, sao
hả, cậu tương tư rồi à? Muốn có đàn ông sao? Chấm lão
Trình nhà tớ rồi hả? Có muốn tớ giới thiệu cho cậu
không?”
Mục Như Trăn tức giận nói: “Tới luôn đi, cậu dám
nhường cho tớ thì tớ không chê đâu nhái”
“À, ra cậu chấm anh ấy thật rồi sao, thảo nào trước đó
cứ liên tục khuyên tớ ly hôn, ầm ï lâu như vậy là muốn
thừa thưởng chồng tớ thôi”
“Hừ!” Mục Như Trăn khinh thường nói: “Cũng chỉ có cậu
mới coi anh ta như báu vật thôi!”
Tuy rằng Mục Như Trăn nói như vậy, nhưng trong lòng lại
không nghĩ như vậy, ngược lại cô ta cảm thấy, Trình Uyên
thật sự là một báu vật, vậy mà Bạch An Tương lại không
biết.
Đôi khi, Mục Như Trăn cũng suýt nữa không kiêm chế
được nói cho Bạch An Tương biết sự thật Trình Uyên
chính là Chủ tịch Tuấn Phong, nhưng biết Bạch An
Tương không thể chịu kích thích nên cũng đành nhẫn
nhịn.
“Anh ấy sao” Lúc này, Bạch An Tương đột nhiên lộ vẻ
mặt như cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Anh ấy rất ngốc”
“Cũng không có tài năng gì ghê gớm”
“Con người cũng không thú vị.”
“Cũng nhát gan”
“Lại không có sở trường gì”
“Mặt mũi cũng bình thường”
“Nhưng mà, anh ấy có thể bỏ cả mạng sống vì tớ” Bạch
An Tương cười. Cô nhớ đến cảnh tượng Trình Uyên dập
tất lửa trong nhà hàng.
“Tớ cảm thấy, như vậy là đủ rồi” Cô nói.
Mục Như Trăn nhìn Bạch An Tương vẻ kinh sợ.
Không có tài năng gì mà có thể trở thành Chủ tịch của
Tuấn Phong sao?
Ngu ngốc mà có thể chơi đùa Long Đẳng thành ra như
Vậy sao?
Nhát gan mà lại dám đi đối chọi với bình gas vì Bạch An
Tương sao?
Không thú vị mà có thể chém gió trước mặt cô ta, ngay
cả người có kiến thức như ba mẹ cô ta cũng lộ ra vẻ
sùng bái sao?
Không có sở trường gì mà có thể kinh doanh Tuấn
Phong phát triển như vậy sao?
Ngoại hình, thật ra cũng rất đẹp trai mài
Bạch An Tương nói ra những khuyết điểm của Trình
Uyên, trong mắt Mục Như Trăn, đây quả thật là đang
khoe khoang mà.
Cô ta không thể nào hiểu được, Bạch An Tương không
biết cả những chuyện này, tại sao khi nhắc đến Trình
Uyên, miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào như bôi mật vậy.
Mục Như Trăn sinh ra trong gia đình trí thức bình
thường, dù là gia đình nào, xã hội này đều không thoát
khỏi dung tục, đều muốn con gái gả cho gia đình giàu
có.
Khi đi học thành tích của cô ta bình thường, cũng không
có gì sở trường, chỉ có là xinh đẹp, nhưng lại không sánh
bằng Bạch An Tương.
Còn về theo đuổi tình yêu, ba mẹ đã truyền cho cô ta tư
tưởng theo quy tác làm dần từng bước.
Nhưng mà Mục Như Trăn đã chán ghét cuộc sống như
thế này từ lâu, cô ta muốn sống khác thường đi.
Mà điều duy nhất có thể thay đổi tất cả chuyện này,
chính là gả cho người nhà giàu.
Cho nên, sau khi Chủ tịch Tuấn Phong thần bí cứu cô ta
một lần, Mục Như Trăn đã đem lòng tơ tưởng, cô ta coi
việc theo đuổi Chủ tịch Tuấn Phong làm mục tiêu cuối
cùng của mình.
Nhưng tuyệt đối không thể nào ngờ được, Chủ tịch Tuấn
Phong lại chính là Trình Uyên, là người mà mình từng coi
thường nhất, là chồng của người bạn thân nhất của
mình.
Lòng cô ta lập tức trống rỗng, giống như đột nhiên mất
đi mục tiêu cuộc sống vậy.
“Nghĩ gì vậy?” Bạch An Tương đột nhiên huých huých
Mục Như Trăn, trêu chọc: “Thật sự tương tư ai rồi à?”
Mục Như Trăn hoàn hồn, cười gượng, sau đó thở dài hỏi
Bạch An Tương: “An Tương, tớ hỏi cậu chuyện này”
“Hứ?”
“Nếu… Tớ nói là nếu”
“Hửm?”
“Nếu có một ngày, cậu biết được Trình Uyên lừa gạt cậu,
thật ra có rất nhiều chuyện của anh ta mà cậu không
biết, cậu sẽ làm như thế nào?” Mục Như Trăn hỏi rất
nghiêm túc.