"Lục Sanh..."
Không biết đã qua bao lâu, chợt một ngày, ngón tay hắn vẫn luôn nắm trong tay bỗng nhiên run rẩy, âm thanh suy yếu của nàng vang lên giữa màn đêm.
Tựa như đất trời hồi xuân, hắn ngơ ngác, choáng váng, chăm chú nhìn nàng.
Trái tim vốn yên lặng giờ phút này "thùng thùng" đập mạnh, máu nóng len lỏi toàn thân.
Nàng gian nan nhấc mí mắt chua xót, nhìn hắn nở nụ cười nhợt nhạt.
"Điện hạ..."
Nụ cười kia rơi vào đáy mắt, môi hắn run rẩy phát ra tiếng.
Nháy mắt tiếp theo, nước mắt không tự chủ từng giọi từng giọt rơi xuống bên má.
[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +10, tổng độ hảo cảm +100]
Đọc nhanh tại Vietwriter.com