Editor: Không Bằng Cầm Thú
“Thất tịch này ra cung cùng ta đi."
“Ta đây lập tức sẽ không nhiều lời.” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ đến gần hắn, khóe môi nở nụ cười uy hiếp.
Gân xanh trên trán Tiêu Cùng giật giật, khuôn mặt lộ vẻ ẩn nhẫn.
Mà nàng cũng không ép bách hắn, cũng chỉ lẳng lặng đứng đó, bình tĩnh chờ câu trả lời của hắn.
Im lặng một lúc lâu.
Tiêu Cùng mới rũ mắt im lặng gật đầu.
Đây là lợi thế, thanh mai trúc mã, rốt cuộc hắn vẫn không nỡ thấy nàng gặp khó khăn.
……
Nàng một bộ váy dài màu hồng nhạt, dây lưng màu trắng bó sát eo làm nổi bật vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết, mái tóc đen dài chải cao rồi dùng mấy cây trâm đơn giản giữ lại.
Khuôn mặt nhỏ trắng sáng không có trang điểm diễm lệ, chỉ thoa một tầng phấn mỏng.
Ngày thường chỉ thấy Công chúa tùy hứng cao ngạo, thật sự hiếm khi được chứng kiến dáng vẻ nhu hòa như vậy của nàng.
Ngắm nụ cười cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt nàng, đáy mắt Tiêu Cùng xẹt qua tia thưởng thức.
【 Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10】
Thất Tịch. An Tình mặc thường phục mang theo thị vệ xuất cung, Tiêu Cùng đi bên cạnh nàng, vẻ mặt vẫn không biểu tình như cũ.
Hai người sánh vai bước đi, An Tình khó có dịp thả lỏng bản thân, giống như thiếu nữ mười sáu nói đùa với tình lang.
Ngày thường, nàng luôn tạo cho người khác một chút cảm giác áp bách thân phận.
“Đẹp sao?” Nàng cầm lấy một món đồ bày trên sạp của tiểu thương, giơ tay đưa về phía hắn, sau đó còn chớp mắt.
Có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá mê người, cũng có lẽ là Công chúa hiếm khi lộ ra một mặt khác trước mặt người ngoài.
Nàng cười khanh khách nhìn hắn, trong mắt phảng phất giống như chứa đựng một hồ nước thanh tuyền.
“Phu nhân, ngài thật đúng là khéo chọn…”
Tiêu Cùng đưa mắt nhìn về phía tiểu thương kia.
Phu nhân?
Tiểu thương bị ánh mắt của Tiêu Cùng dọa sợ đến mức lập tức á khẩu.
“Ngươi tiếp tục nói.” Ai ngờ An Tình bỗng nhiên đi tới chỗ Tiêu Cùng, vẻ mặt cười tủm tỉm ôm chặt lấy cánh tay của hắn, tâm tình rất vui.
Cả người Tiêu Cùng cứng đờ, cánh tay cảm nhận rõ ràng một khối mềm mại của ai kia…
Xê dịch chân, hắn cố tách ra một chút khoảng cách.
Nội tâm Tiêu Cùng thở phào, ai ngờ giây tiếp theo An Tình lại tiếp tục dính sát vào người hắn.
Hắn lập tức nhíu mày quay đầu, ai ngờ lại đối diện một khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý cười của nàng.
Đây là biểu hiện không thể nói lý, nam nữ khác biệt có giảng với nàng cũng vô dụng.
Những lời muốn nói nhất thời bị đổ trở về.
Đi dạo trong phố xá sầm uất đã lâu, Tiêu Cùng thấy sắc trời đã muộn liền gọi An Tình trở về.
“Công chúa nên hồi cung.”
Hắn vạn phần không nghĩ tới, chính mình chỉ nói một câu, nháy mắt đã khiến sắc mặt của nàng trầm xuống.
An Tình lạnh mặt, đi từng bước tới gần hắn, cùng lúc đó, Tiêu Cùng liền bất động thanh sắc lui bước.
“Ngài đứng yên đó.” Nàng chau mày quát lên.
Tiêu tướng quân đành phải đứng im.
Thấy hắn chịu nghe lời, sắc mặt của nàng mới hòa hoãn một chút, tiếp tục đi tới, “Ngài có phải rất chán ghét ta?”
Trầm mặc.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Cùng quyết định trái lương tâm đáp, “Không chán ghét công chúa.”
Trên mặt nàng lập tức nở nụ cười, “Thật sự?”
Tiêu Cùng không chút biểu tình gật gật đầu.
“Vậy ngài mau thân thân ta.”
Bỗng nhiên, nàng nhắm lại hai mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chu chu môi.
Tiêu cùng khóe mắt trừu trừu, rũ mắt nhìn kia trương oánh bạch khuôn mặt nhỏ, đáy lòng có nói không nên lời áp lực.
Hai bàn tay gắt gao nắm chặt lại, một lát, rồi lại buông ra.
Không đáng.
Hắn không thể so đo với công chúa, nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
Tiêu Cùng nghĩ vậy cũng có căn cứ, hiện giờ hắn đã hai mươi sáu tuổi, công chúa lại chỉ mới mười sáu.
An Tình tùy hứng, tuy hắn không thèm so đo, nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ thuận theo toàn bộ ý của nàng.
“Công chúa, không nên ép thần.”
Trấn Quốc đại tướng quân làm sao chỉ có hư danh, chém giết huyết tinh hắn đã trải qua quá nhiều, một khi hắn không vui, trên người tự nhiên sẽ toát ra một cổ sát khí kinh sợ nhân tâm.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com