• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Bị cắm sừng?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f3271445a3663436878616f4133773d3d2d3131342e3135626464323262653163303933653338373031323938303537302e6a7067


Hôm nay là ngày cuối tuần. Xe đạp không còn nên Anh Ngọc đã nghỉ đi giao báo nhưng việc làm tại quán cafe thì vẫn bình thường. Cô thích đi làm như vậy, còn nếu ở nhà thì tìm gì đó để loay hoay chứ ở không thì tay chân lại ngứa ngáy không chịu được. Buổi sáng xuống nhà bếp, thấy mọi người đang chuẩn bị bữa sáng thì cô cũng phụ một tay. Thân thế của cô cũng như họ thôi, có phải là tiểu thư dòng tộc gì đâu chứ.

Loay hoay mãi mất cả buổi sáng, ấy vậy mà chẳng thấy Lê Đan đâu. Phải nói là từ đêm qua đã không hề thấy anh ở nhà. Hỏi quản gia thì mới biết anh đi xử lý công việc ở thành phố bên cạnh ngày mai mới về. Giờ làm vẫn chưa đến, Anh Ngọc chỉ biết ở nhà chán nản hết ăn rồi lại ngủ. Chợt điện thoại có tin nhắn, mở ra thì thấy là của Bác Hạ. Anh ấy muốn cùng cô đi ăn gì đó cho khuây khỏa.

Anh Ngọc thở dài không biết có nên đi hay không. Khi gặp Bác Hạ rồi thì cô phải ăn nói với anh ra sao đây? Cũng chẳng biết cha có nói chuyện cô ở cùng Lê Đan không. Nếu như anh hỏi thì cô phải biết ăn nói thế nào? Nhưng có lẽ cô phải rút lui thôi, Bác Hạ bây giờ vì cô nhiều quá thì sau này lại càng thêm thất vọng.

"Chúng ta đi uống gì đó đi."

"Được, theo ý em vậy. Em muốn đi chỗ nào?"

"Ở gần trung tâm mua sắm đó. Em đến đó một lúc rồi đi làm luôn."

"Vậy hẹn em ở đó nha. Tạm biệt!"

Anh Ngọc bỏ điện thoại xuống rồi nằm vật xuống giường. Khó xử quá! Bây giờ cô phải nói rõ với Bác Hạ thôi. Ôm lấy thú nhồi bông đặt ở đầu giường, hai hàng nước mắt của cô lặng lẽ tuôn rơi. Tại sao trải qua 6 năm cô và anh lại không thể có kết cục tốt. Cô vì anh nhiều như vậy, Bác Hạ cũng đã cố gắng không ngừng nghỉ vậy mà chỉ vì cái tên Hạo Lê Đan thì mọi thứ liền thay đổi. Tại sao ngay lúc đó anh ta lại chấp nhận mua cô làm gì? Cuộc đời của cô chịu giày vò bấy nhiêu chưa đủ hay sao?

Đưa tay gạt nước mắt, Anh Ngọc lấy quần áo đi thay. Dẫu mọi chuyện thành ra thế nào thì cô cũng vẫn là người chịu thiệt nhiều nhất. Thôi thì mọi chuyện đành thuận theo ý Trời. Ông ấy cho cô trôi về đâu thì cô sẽ đỗ ở đó.

Ở một quán cafe gần trung tâm mua sắm. Không gian xung quanh được trang trí rất cổ kính cùng với tiếng nhạc du dương đầy lãng mạn. Anh Ngọc bước vào trong, nhìn thấy Bác Hạ đang ngồi ở góc quán đọc sách thì liền hít sâu một hơi rồi đi đến. Ngồi xuống đối diện anh, cô mỉm cười.

- Anh đến lâu chưa?

- Anh vừa đến thôi.- Bác Hạ thấy cô thì lập tức cất quyển sách đi.

- Uhm...công việc của anh sao rồi?- Anh Ngọc nhìn anh đầy ngượng nghịu.

- Anh vẫn bình thường thôi. Nhưng dạo này không thấy em ở nhà, em ở đâu sao?

Câu hỏi từ anh khiến Anh Ngọc giật mình. Mím chặt môi, cô ậm ừ vài tiếng.

- À ừm...em đang ở nhà của một người họ hàng. Cha đã gửi em ở đó.

- Sao vậy? Ở nhà cũng tốt mà.- Anh nhíu mày và nghiêng đầu nhìn cô.

- Đó là ý của cha, em cũng không biết nữa. Anh biết là em không bao giờ cãi lời cha mà.- Anh Ngọc chỉ biết cười khổ.

- Uhm!

Bác Hạ mỉm cười ngầm quan sát Anh Ngọc. Cô bây giờ thay đổi quá. Bây giờ váy áo đều nhởn nha. Chẳng phải cô đang gánh khoản nợ to đùng của Hoàng Anh Thiếu sao? Lí do gì cô gái này lại thay đổi như vậy? Đừng bảo...

- Anh Bác Hạ! Em muốn nói với anh một chuyện.

Bác Hạ liếm môi dưới. Câu nói này hình như có vấn đề. Đã có chuyện gì rồi ư?

- Em nói đi.

- Em...anh hãy tìm một người khác xứng đáng với anh hơn. Em xin lỗi! Em nghĩ em không chờ đợi được đến ngày chúng ta trở thành một đôi.

Câu nói từ Anh Ngọc khiến anh có chút suy nghĩ. Đã 6 năm trôi qua, dù cho bất kỳ ai tỏ tình cô cũng đều từ chối và toàn tâm toàn ý bên cạnh anh. Anh Ngọc đồng ý chờ đợi lâu như vậy thế mà bây giờ lại đan tâm từ bỏ sao?

Thở dài một cái, Bác Hạ vươn tay nắm lấy bàn tay vì hồi hộp mà không ngừng run rẩy.

- Có phải tiền đồ của anh đến lâu quá không?

Không dám nhìn anh, Anh Ngọc lặng lẽ rụt tay lại. Bây giờ thật sự cô không dám đối diện với hiện tại, càng không dám nhìn thẳng vào anh. Trong chuyện này cô đúng là người có lỗi mà. Người phản bội anh là cô, người chấm dứt hết tất cả cũng là cô.

- Không phải vậy đâu nhưng mà...em không thể cùng anh tiếp tục nữa.

- Lý do là sao vậy? Em có thể cho anh biết được không? Anh Ngọc, em làm ơn đừng đối xử với anh như thế mà.

Sự khẩn trương của Bác Hạ khiến Anh Ngọc không khỏi áy náy. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, cô vội vã lảng tránh và chạy ra ngoài.

- Em xin lỗi anh rất nhiều!

Bầu trời bên ngoài rất trong xanh cùng với những áng mây trôi êm đềm và bầu không khí thoáng đãng. Đối lập hoàn toàn với Anh Ngọc hiện tại. Bầu trời của cô bây giờ đã chính thức sụp đổ, mây đen che chắn hết cả những lối thoát của tâm hồn khiến cô cứ mãi loay hoay, chật vật. Ngày buồn nhất chính là ngày không còn người mình thương ở bên cạnh. Ngày buồn nhất chính là ngày mình nhận ra bản thân hoàn toàn cô độc giữa trần thế này.

Trong đầu trống rỗng chẳng có thứ gì. Anh Ngọc lang thang qua từng con phố, từng quán quen mà ngày xưa cô và Bác Hạ từng đến. Nhìn lại những kỉ niệm ấy cô nhận ra thuở đó chính là khoảng thời gian thanh xuân đẹp nhất của cô. Khi nào cũng được nhìn anh cười, đôi lúc còn được anh xoa lên mái tóc suông mượt. Những lúc bế tắc nhất Bác Hạ đều bên cạnh cho cô rất nhiều lời động viên và ôm một cái thật nhẹ nhàng. Tuy chỉ là một cái ôm an ủi nhưng nó lại ấm áp biết bao nhiêu. Bây giờ cô có muốn mọi chuyện như lúc trước cũng không được. Anh cần có một người tốt hơn, giỏi giang hơn và đương nhiên cũng phải có một ít gia thế để giúp đỡ được anh.

Hít thở thật sâu, Anh Ngọc đứng trước bờ hồ, ngước lên nhìn bầu trời sắp sập tối mà lòng đau nhói. Chưa khi nào cô nhớ Bác Hạ da diết như thế này. Anh có biết để nói được những lời đó thì cô đã đau lòng biết bao nhiêu, gượng ép bản thân như thế nào. Vừa 24 tuổi, sự nghiệp công danh của anh rất sáng lạn. Chỉ cần cô dừng lại và để cho anh đến với một ai đó có thể cho anh tất cả mọi thứ. Loại con gái như cô sao mà xứng với anh cơ chứ.

- Suy nghĩ sâu xa quá cũng không phải là tốt.

Một người con trai đứng cạnh cô rồi tựa người vào lan can. Đưa cho cô một cốc nước, anh mỉm cười.

- Uống một ít để bớt căng thẳng đi.

- Anh Lam Trạch?

Anh Ngọc khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Lam Trạch. Vụng về lau đi hai hàng nước mắt, cô nhận lấy cốc nước rồi nhìn về phía mặt nước yên tĩnh.

- Em không nghĩ sẽ gặp được anh ở đây.

- Anh đang đi dạo thì vô tình nhìn thấy em.- Đưa mắt nhìn cô, anh chậc lưỡi.- Anh biết em đang đối diện với rất nhiều áp lực. Lê Đan cũng đối xử không được tốt với em.

- Lê Đan đối với em như vậy là đúng mà.- Cô cười nhạt.- Bản thân của em từ đầu vốn là để người khác dẫm đạp rồi.

- Anh không đảm bảo gì hết nhưng Lê Đan làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn tốt cho em. Tính tình của Lê Đan rất trầm mặc nhưng khi tức giận thì lại trái ngược hoàn toàn. Nếu như có đôi lúc làm em tổn thương thì cũng chỉ là cậu ấy đã quá lo lắng mà phát cáu.

- Lo lắng sao?- Anh Ngọc nhìn Lam Trạch với đôi mắt đầy phức tạp.- Nếu như lo lắng cho em như vậy thì những gì em gánh chịu đã không như thế này. Tính ra thì anh cũng chỉ bênh bạn mình mà thôi.

- Em nghĩ sao cũng được nhưng chẳng ai hiểu Lê Đan bằng anh ngoài người thân của cậu ấy. Nói thật, Lê Đan rất thích em.- Lam Trạch lại cười, nụ cười của anh ấy đúng là rất rạng rỡ.

- Anh ấy thích em?

Chẳng thể tin vào tai mình, cô gặng hỏi lại một lần nữa. Lê Đan lại có thể thích cô sao? Không thể nào tin được. Tuy rằng có những lúc anh ấy rất dịu dàng nhưng chỉ là đôi khi thôi. Tất cả thời gian còn lại đều cố gắng muốn bóp chết cô. Như vậy mà gọi là thích ư? Có chết cô cũng không tin.

- Tin hay không thì tuỳ vào em vậy. Cứ âm thầm theo dõi thì em sẽ nhận ra thôi.

Lê Đan rất ít khi tâm sự về những khúc mắc của bản thân ngoài công việc thì anh ấy chưa lần nào nhắc về cha của mình mặc dù hiểu rõ là Lam Trạch đã biết. Chuyện tình cảm lại càng không. Từ khi biết nhau anh chưa hề thấy Lê Đan liếc mắt đến người con gái nào cả. Từ những cô gái tầm thường cho đến những quý cô quyền quý, kể cả những minh tinh, ngôi sao hạng A nổi đình nổi đám. Dù cho họ có làm cách nào thì Hạo Lê Đan cũng nhất nhất không động lòng. Tất cả sự tập trung đều dồn hết cho sự nghiệp. Đối với Lê Đan chỉ có sự nổ lực không ngừng nghỉ thì kết quả sẽ thành công. Cũng có thời gian giới tính của anh ấy được cộng đồng bàn tán sôi nổi nhưng rồi cũng lặng đi. Một người bất động tâm với nữ nhân như vậy mà lại khắc cốt ghi tâm cái tên Hoàng Anh Ngọc. Như vậy không phải yêu không phải thích thì là gì nữa?

Điện thoại đổ chuông in ỏi, Anh Ngọc lấy máy ra xem. Thấy số của cha mình thì cô hơi ngập ngừng đôi lúc. Quả thật vào thời khắc này cô rất sợ khi gặp ông.

- Sao em không nghe?

Câu hỏi từ Lam Trạch khiến cô giật mình. Đưa mắt nhìn anh, Anh Ngọc rụt rè nghe máy.

"Con nghe đây cha!"

"Tiểu Ngọc à, cha xin lỗi. Những ngày qua cha đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng là cha đã trở thành gánh nặng cho con một quãng thời gian dài. Mẹ qua đời mà cha không lo lắng cho con đầy đủ lại còn tệ bạc với con nữa. Từ nay cha sẽ chí thú làm ăn, con cho cha xin lỗi được không?"

"Cha, cha nói thật chứ?"

"Cha đã tìm được việc làm rồi con đừng lo. Lần trước cha đánh con đau không?"

"Không đau...hức, không đau một tí nào cả."

"Con sống ở nhà Hạo Thiếu dù ra sao cũng phải chịu đựng. Là do cha ngu muội bán con cho người ta. Con cứ an tâm, cha không sao cả. Sau này có thời gian thì về thăm cha."

"Cha được vậy là con vui lắm rồi."

"Thôi đến giờ cha đi làm, khi khác cha con mình nói chuyện nhiều hơn được không?"

"Dạ được, ngày mai con sẽ về, con chắc chắn sẽ về."

"Tạm biệt con gái."

"Tạm biệt cha!"

Anh Ngọc ngắt máy rồi ôm mặt khóc nức nở. Lúc này không phải như những lần trước, cô khóc vì niềm hạnh phúc đang len lỏi trong tim mình. Cuối cùng thì cô đã tìm được người cha của 17 năm trước. Cô rất vui vì ông đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Ngay lúc cô bế tắc nhất nhận được những lời này từ ông cô lại thấy bản thân mình đã tìm ra được lối thoát. Cánh cửa tuy nhỏ bé nhưng đã khiến cô an tâm hơn phần nào. Ít ra trong khoảng không đầy tăm tối cũng còn một ánh sáng le lói đầy yếu ớt.

...

- Hạo Tổng, ngài xem dự án này thế nào?

Đàm Hiếu Nghiên đặt sấp tài liệu lên bàn rồi đẩy lại trước anh. Lê Đan cầm lấy rồi mở ra xem. Trước tiên chỉ là sơ lược nội dung, sau đó tìm hiểu thật kỹ càng. Về mặt giấy tờ cũng cần phải thông qua thật kỹ lưỡng tránh việc nằm trong khu quy hoạch xảy ra. Đối với dự án này lợi nhuận thu về không đáng là bao nhưng vốn bỏ ra lại khá nặng.

- Tôi sẽ về xem kỹ hơn về dự án này. Trong thời gian đó Đàm Tổng cứ tìm hiểu về mặt pháp lý. Tôi rất cần giấy tờ rõ ràng.

- Được, tôi sẽ tìm hiểu kỹ về vấn đề đó. Khi nào ngài xem xong thì cứ gọi cho tôi.

- Vài ngày nữa được hay không thì tôi sẽ liên lạc với ngài trước.- Lê Đan đặt sấp tài liệu xuống rồi đan hai tay vào nhau.

- Vậy tôi xin phép về trước, ngài cứ tham khảo đi. Tạm biệt!

Vừa nói xong Đàm Hiếu Nghiên lấy cặp táp rồi đứng dậy. Lê Đan cũng đứng dậy bắt tay của ông ấy.

- Tạm biệt ngài!

Sau khi Đàm Hiếu Nghiên rời đi thì anh lại ngồi xuống ghế. Không khi nào anh có thể tống khứ hình ảnh của Anh Ngọc ra khỏi đầu. Kết thúc công việc thì lại nhớ về cô. Không khi nào anh có thể quên đi cô dù cho cô biết bao lần chống đối, không xem anh ra gì. Cô gái ngốc đó đến bao giờ mới nhận ra được vấn đề đây? Lần nào cũng vậy, đến khi anh tự gây áp lực, dồn cô vào bước đường cùng. Đến khi anh phát cáu và dùng biện pháp mạnh thì mới chịu nghe lời. Phải đến bao giờ thì cô mới có thể trở nên ngoan ngoãn vậy?

Lê Đan lấy điện thoại trong túi, lướt vài cái rồi ấn số ở nhà và gọi. Anh thật sự muốn biết cô bây giờ đã ra sao.

"Tôi nghe đây Thiếu Gia."

"Anh Ngọc sao rồi? Đã ăn uống gì chưa?"

"Cô Hoàng đã ra ngoài từ chiều và nói sẽ đi đến quán cafe nhận ca làm luôn."

"Được rồi, bác lo việc đi."

Lê Đan ngắt máy rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lần nào tới bữa cũng lảng tránh. Cứ bảo là không hợp rồi lại nhịn ăn. Ra bên ngoài làm việc cũng chẳng có gì nhét vào bụng. Cuối cùng cô tiết kiệm để làm gì? Cứ tiếp tục như vậy chẳng phải sẽ kiệt sức mà chết hay sao?

Lắc đầu vài cái, anh đứng dậy rồi đi ra ngoài. Anh chưa nói lời nào sau lần cô bị vu oan chắc chắn cô đã giận anh lắm. Lần này quay về chí ít cũng phải làm thứ gì đó cho cô. Không nhiều cũng được nhưng anh muốn Anh Ngọc nhận ra trong lòng anh hiện giờ đã tồn tại hình bóng của cô.

Lê Đan vào xe ôtô, vừa lúc mới thắt dây an toàn thì điện thoại lại có tin nhắn đến. Mở máy ra xem, những thứ trong đó lập tức khiến đôi mày anh nhíu lại, sắc mặt cũng thay đổi hẳn đi.

[ Hình ảnh ]

"Chiều hôm nay vào lúc 16 giờ 30 cô Hoàng đã đến quán cafe X."

- Chết tiệt!

Tức giận đấm tay vào vô lăng, Lê Đan nghiến răng. Lại là tên đó. Hoàng Anh Ngọc này đúng là to gan. Hôm trước bảo không phản bội anh vậy mà bây giờ lại nắm tay đầy tình cảm với hắn ta giữa thanh thiên bạch nhật. Càng nghĩ đến thì ánh mắt càng sâu hơn. Được lắm, đã đến lúc anh nên cho cô biết ai mới chính là người mà cô đang thuộc về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK