CHƯƠNG 18: CĂM HẬN
Hắn căm hận bản thân như vậy vì thế đã từ bỏ ý định để Tiết Tịnh Kỳ đi theo: “Không cần, chúng ta đi thôi.” Thích Mặc Thanh buông rèm xuống, dựa vào trong xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi xuất phát đi về phía Hoàng Lăng cách kinh đô ngoài năm dặm. Nơi đây cũng không chôn di cốt của Thường Phi, trận hoả hoạn ngày đó đã thiêu sạch khiến hài cốt Thường Phi cũng chẳng còn, ở đây chỉ chôn quần áo của Thường Phi khi còn sống, cùng một chút tro tàn hỗn hợp mà thôi.
Tới Hoàng Lăng, Thích Mặc Thanh cho người mang tế phẩm lên rồi lui ra đứng ở nơi cách xa mười trượng chờ đợi, còn mình thì đẩy xe lăn tới trước mộ thân mẫu.
Trước năm mười hai tuổi, hắn là nhi tử được Hoàng thượng thương yêu nhất, mẫu phi Thường Phi của hắn là người được Hoàng thượng cưng chiều nhất. Vào ngày sinh nhật hắn mười hai tuổi, mọi chuyện đã kết thúc.
Hắc y xông vào cắt đứt chân hắn , giết sạch người trong tẩm cung mẫu phi, cưỡng hiếp mẫu phi rồi dùng một mồi lửa thiêu rụi cả toà cung điện hoa lệ.
Hắn nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu phi, cách một cánh cửa nhưng lại không thể nào bước qua được, lửa lớn lan ra lập tức trở thành sắc màu loè loẹt, thật sâu trong lòng hắn cũng không thể xoá bỏ.
Thích Mặc Thanh nhắm mắt lại dựa vào bia mộ, những ký ức đau khổ ấy dường như mới chỉ hôm qua thôi, mỗi giờ mỗi khắc đều khoét lấy trái tim hắn, đau đớn không muốn sống.
Ở nơi xa, Giả Sơn và Nhục Phàm đứng cùng nhau, nhìn dáng vẻ bi thương của Thích Mặc Thanh chỉ thấy đau lòng. Hàng năm Thích Mặc Thanh đều sẽ ở đây một thời gian rất dài, sau khi trở về tinh thần cũng vẫn sa sút một thời gian.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Giả Sơn ngửa đầu lên nhìn mây đen âm trầm trên bầu trời, nhìn thời tiết này có vẻ sắp mưa rồi.
Quả nhiên không lâu sau, mây đen kéo đến càng ngày càng nhiều, hạt mưa tí tách rơi xuống, hơn nữa còn rất lớn. Giả Sơn đi về phía Thích Mặc Thanh: “Vương gia, trời mưa rồi, chúng ta về thôi.”
Thích Mặc Thanh không nhúc nhích, Giả Sơn thấy Thích Mặc Thanh không phản ứng thì đột nhiên thầm nói một tiếng “không ổn”, đi tới đỡ Thích Mặc Thanh dậy thì thấy hắn đã hôn mê, hơn nữa hơi thở vô cùng yếu.
“Nhục Phàm, không ổn, Vương gia xảy ra chuyện rồi.” Giả Sơn vội vàng bế Thích Mặc Thanh lên, Nhục Phàm nhanh chóng chạy tới, thấy Thích Mặc Thanh không có phản ứng thì lập tức giật mình.
“Mau về thôi.” Nhục Phàm nói, dặn dò thị vệ thu dọn đồ đạc xong sau đó sử dụng khinh công bay về trong làn mưa lớn cùng với Giả Sơn.
Một nén nhang sau, Giả Sơn và Nhục Phàm đã đưa được Thích Mặc Thanh về viện, Nhục Phàm lập tức cho người đi mời thái y, Giả Sơn lại nhớ tới chuyện hôm qua khi Tiết Tịnh Kỳ khám bệnh cho Thái tử, đột nhiên nói: “Mời Vương phi tới đây, Vương phi am hiểu y thuật.”
Nhục Phàm lập tức tới Viện Phong Hà. Lúc này Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn màn mưa bên ngoài đến ngẩn người, khi đang buồn bực ngán ngẩm thì bỗng có một bóng đen vọt ra, khi nhìn rõ người thì Tiết Tịnh Kỳ hơi ngạc nhiên, người này có diện mạo giống Nhục Nghê đến bốn năm phần.
“Vương phi, Vương gia xảy ra chuyện rồi, người mau theo thuộc hạ đi khám đi ạ.” Nhục Phàm sốt ruột nói.
Tiết Tịnh Kỳ nghe Nhục Phàm nói Thích Mặc Thanh xảy ra chuyện thì lập tức đứng lên hỏi: “Vương gia làm sao?”
Nhục Phàm trả lời: “Thuộc hạ cũng không rõ, Vương phi vẫn nên tới xem đi ạ.”
Lòng Tiết Tịnh Kỳ không khỏi căng thẳng, vội vàng lao vào màn mưa, Nhục Nghê và Nhục Phàm cũng theo sau, ba người lao nhanh trong màn mưa.
Tới phòng Thích Mặc Thanh, Tiết Tịnh Kỳ lập tức chạy tới trước giường và nhìn thấy hắn nằm trên đó, Tiết Tịnh Kỳ lập tức đưa tay bắt mạch cho hắn .
Sờ tới mạch đập suy yếu của Thích Mặc Thanh, sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ bỗng thay đổi lớn, cô hỏi: “Vương gia đã ăn phải thứ gì?”
Giả Sơn đứng sau đáp: “Hôm nay Vương gia tới bái tế Thường Phi nương nương, trước khi đi cũng không ăn uống gì ạ.”
Tiết Tịnh Kỳ lấy kim châm ra rồi nhanh chóng châm lên vài huyệt lớn trên người Thích Mặc Thanh. Sau đó cô hỏi: “Vậy vì sao Vương gia lại trúng độc?”
Giả Sơn nghe thấy Thích Mặc Thanh trúng độc thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Vương gia chỉ hoài niệm trước bia mộ Thường Phi như mọi ngày, chúng thần đều đợi ở nơi cách đó không xa, cũng không có ai tới gần Vương gia.”
“Nói rõ tỉ mỉ quá trình cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ trách mắng.
Giả Sơn lập tức kể lại tỉ mỉ quá trình ngày hôm nay, Tiết Tịnh Kỳ nghe xong trong đầu loé lên một tia sáng: “Là bia mộ, độc đã bị người khác hạ trên bia mộ từ trước. Nói vậy thì người hạ độc biết rõ hôm nay Vương gia sẽ đi bái tế thân mẫu, cũng biết Vương gia sẽ vuốt ve bia mộ. Đúng là đã suy nghĩ kỹ, thủ đoạn giỏi, mưu kế hay!”
Tiết Tịnh Kỳ không khỏi nghiến răng nghiến lợi, Thích Mặc Thanh chỉ đến bái tế thân mẫu chết oan của mình mà cũng bị người ta đào hố. Lẽ nào chúng không bỏ qua được cho hắn như vậy sao?
“Vương gia trúng độc Tam nhật tuyệt, trong vòng ba ngày phải điều chế được thuốc giải độc.” Tiết Tịnh Kỳ nói rồi đi tới trước thư án, nâng bút viết phương thuốc: “Lập tức tìm mấy vị thuốc này về cho ta, phải nhanh.”
Giả Sơn cầm phương thuốc rồi lập tức chạy đi, Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thích Mặc Thanh toàn thân ướt đẫm rồi lại nói: “Nhục Nghê đi chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch, lúc này Vương gia không thể bị bệnh, nếu không đến ba ngày cũng không chịu nổi.”