CHƯƠNG 46: ĐỘT KÍCH
Trời mới tờ mờ sáng, phủ Lâm Vương đã phái người tới đón Tiết Tịnh Kỳ, xe ngựa màu lam dừng trước của phủ Minh Vương đợi cô.
Thích Mặc Thanh đang dùng bữa sáng nhìn Tiết Tịnh Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng dặn dò Giả Sơn: “Đi đuổi mấy người của phủ Lâm Vương đi đi, nói với bọn họ khi rảnh Minh Vương phi sẽ đi qua.”
Từ sau lần trước gã sai vặt của phủ Lâm Vương đứng trước cửa phủ Minh Vương vừa dập đầu vừa cầu xin Tiết Tịnh Kỳ đi, Giả Sơn đã không cư xử thân thiện với bọn họ nữa rồi.
Bây giờ lại đổi trò, sáng sớm mỗi ngày đều dừng xe ngựa ở cửa, Giả Sơn chỉ ước có thể đuổi hết bọn họ đi, nhận được mệnh lệnh lập tức đi ra ngoài.
“Làm gì thế? Người ta đến một chuyến cũng không dễ dàng, huống chi như thế sẽ khiến Địch Quý phi cảm thấy mất mặt nữa.” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày nói, gọi Giả Sơn trở về.
“Đi, không được quay lại.” Thích Mặc Thanh nói xong thì đẩy bát đũa trong tay đi, lười nhác nghiêng mắt nhìn ra ngoài.
Giả Sơn trả lời một tiếng rồi đi luôn.
Hắn hiếm khi quả quyết như vậy, không biết sao gã sai vặt ở ngoài cửa hôm nay lại như có thù oán với hắn vậy, cứ ép gã sai vặt trở về. Theo cô thấy, người của phủ Lâm Viên đến cũng như một chiếc xe ngựa đưa đón miễn phí mà thôi.
“Làm mất mặt thì sao? Nàng là người của phủ Minh Vương, có thế nào bà ta cũng không dám nói gì, dùng bữa trước đi,” Hắn thấy dáng vẻ phồng má bực bội không vui của Tiết Tịnh Kỳ, gắp vào đĩa cô một miếng bánh đậu vàng.
Màu vàng óng ánh trong suốt nhìn qua rất vui tai vui mắt, hoà hợp với màu trắng của cái đĩa, miếng bánh đậu vàng này đã có thể chặn lại tất cả những lời thao thao bất duyệt mình vốn định nói rồi.
“Nhưng dù sao bây giờ ta là thầy thuốc của Lâm Vương, cứu người vốn phải chịu trách nhiệm, bọn họ làm như thế cũng đúng mà.” Tiết Tịnh Kỳ ăn bánh đậu vàng rồi, tâm trạng lập tức tốt hơn.
“Ta sẽ phái người đưa nàng đi.” Thích Mặc Thanh nói xong, lập tức dặn dò Nhục Nghê ở một bên đi kêu quản gia chuẩn bị xe ngựa.
Không biết là vì Thích Mạch Tường tỏ vẻ ngấp nghé cô hay vì mấy ngày này cô luôn quan tâm bệnh tình của Thích Vũ Mạch, Thích Mặc Thanh cảm thấy dường như mình sắp không giữ được cô nữa.
Hắn chỉ có thể khiến xung quanh cô đều tràn ngập hơi thở của mình, để lúc nào cô cũng nhớ rõ mình ở ngay bên cạnh.
Có lẽ vì trên thân thể có chỗ thiếu sót khiến Thích Mặc Thanh cảm thấy cô có thể trốn đi bất cứ lúc nào, hắn không chắc chắn có thể khiến Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh mình mọi lúc.
Ăn bữa sáng xong, xe ngựa đã đợi ở trước cửa, cô vẫn không cho Nhục Nghê đi theo mình, còn sau khi thấy cô rời khỏi, Thích Mặc Thanh lại bảo Nhục Nghê trộm đi theo.
Vào phủ Lâm Vương, thay đồ kháng khuẩn nha hoàn đưa tới, chuyện đầu tiên cô làm là xuống hầm ngầm nhìn xem quả quýt mọc nấm thế nào rồi. Vào hầm, không khí âm u ẩm ướt đập vào mặt, nha hoàn vừa đốt đèn dẫn cô xuống vừa giải thích: “Tầng thấp nhất của hầm ngầm này có nước, khá ẩm ướt, bình thường cũng không sử dụng, đúng lúc lần này để quýt ở đó, có lẽ rất dễ lên mốc.”
Đi xuống bậc thang xong phải bước tới mặt đất khá rộng, nha hoàn nhắc nhở: “Vương phi cẩn thận.”
Thì ra phía trước còn có mấy cái bậc thang nữa, Tiết Tịnh Kỳ đi xuống theo ánh đèn: “Cứ như thế, tiến độ quả quýt lên mốc có thể nhanh hơn.”
Cuối cùng cũng đi tới tầng thấp nhất của hầm ngầm, hầm ngầm bốn phía âm u khiến đèn lồng trong tay cũng trở nên tối tăm, một giỏ quýt được đặt trong góc của hầm ngầm.
Mỗi khi đi một bước đều có thể nghe thấy tiếng nước lõm bõm, chỗ này thấm nước quá nghiêm trọng!
Tới gần quả quýt đã có thể ngửi thấy mùi mốc, Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu nhìn xuống, quả quýt đã lên mốc tàm tạm rồi, nuôi cấy càng sớm thì càng tốt cho bệnh của Thích Vũ Mạch hơn.
Cô chỉ giỏ quýt này: “Tàm tạm rồi, khiêng lên đi.”
Người nọ vâng một tiếng, gọi một nha hoàn khác tới, hai người hợp sức cùng khiêng lên.
Giỏ quýt được để vào chỗ miễn cưỡng được Tiết Tịnh Kỳ gọi là phòng thí nghiệm, sau đó bảo bọn họ đi ra ngoài.
Bây giờ đã có thể làm thành môi trường nuôi cấy rồi, chỉ cần để nấm mốc vào trong môi trường nuôi cấy, biến nó thành một loại chất kháng sinh, sau đó tiêm vào trong cơ thể Thích Vũ Mạch để hình thành kháng thể.
Giờ chỉ cần yên lặng chờ đợi sự thay đổi của môi trường nuôi cấy thôi.
“Vương phi, Quý phi nương nương mời người đi một chuyến.” Ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn đập cửa.
Cô đã từng nói lúc mình ở phòng thí nghiệm đừng tới mời cô, Địch Quý phi không phải người thiếu kiên nhẫn như thế, hơn nữa trước giờ chưa từng gọi cô vào lúc này.
“Có chuyện gì?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi.
Nha hoàn lập tức trả lời: “Nương nương không có chuyện gì cả, chỉ là Hoàng hậu nương nương đến rồi ạ.”
Doãn Hoàng hậu cũng đến đây? Thú vị thế, một người gọi là Mẫu hậu, một người là mẹ ruột, hai người va chạm với nhau không biết sẽ xuất hiện tia lửa thế nào nữa.
Tiết Tịnh Kỳ buông đồ trong tay xuống, bước ra cửa.
Một cái mũ miện của Hoàng hậu để ở cửa, phượng hoàng múa trên vải gấm màu vàng, cung nữ thái giám mặc đồ trong cung đứng thành hai hàng, hoàn toàn không ăn khớp với phủ Lâm Vương chỉ mặc đồ kháng khuẩn màu xanh dương, không cần nghĩ cũng biết ai đang ngồi bên trong.
Làm Mẫu thân nuôi Thích Vũ Mạch nhiều năm như vậy, còn là mẫu nghi thiên hạ, đến thăm hắn là chuyện rất bình thường. Nhưng cô nghe nói ngoài mặt quan hệ của Doãn Hoàng hậu và Địch Quý phi rất tốt, nhưng trong bóng tối không biết đã phân cao thấp bao nhiêu lần rồi nữa.
Nếu nói tới năm đó, người được sủng ái nhất trong cung chính là mẹ của Thích Mặc Thanh, Thường Phi nghiêng nước nghiêng thành Nhiếp Xa Tịnh. Nhưng nghe nói chính là vì bà ấy được Hoàng thượng sủng ái cưng chiều nên mới bị người ta ghen tị, hãm hại.
Mà Thích Mặc Thanh còn nhỏ tuổi cũng bị người ta hại thành dáng vẻ như bây giờ.
Nghĩ tới tranh đấu Hoàng cung năm đó, gần như đưa vào cả tính mạng, đưa vào cả thanh xuân một đời của người phụ nữ, thậm chí còn đưa vào cả đời sau của mình. Không ai ngờ được các sủng phi Hoàng hậu bên ngoài nở mày nở mặt, cao cao tại thượng, nhưng lại không sống yên được một ngày.
Tiết Tịnh Kỳ không nhịn được thầm cười lạnh, nếu đổi lại là cô, cô sẽ không sống cả đời như vậy. Hít sâu một hơi, sải bước thản nhiên đi vào trong.
“Hoàng hậu nương nương cát tường, Quý phi nương nương cát tường.” Tiết Tịnh Kỳ hành lễ cung đình tiêu chuẩn.
Một giọng nói quyến rũ vang lên từ trên ghế: “Miễn lễ, ngồi đi.”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Sau khi làm đủ lễ nghi, Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên ghế đầu tiên bên trái, lập tức có người đến dâng trà cho cô.
Tiết Tịnh Kỳ nhấp một miếng nước trà, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu trên ghế, bà ta mặc phượng bào màu vàng, trên áo choàng màu vàng rực thêu phượng hoàng khí thế và tường vân thuỵ khí bằng chỉ vàng. Trên tay áo cổ áo cũng đều sử dụng chỉ vàng làm viền, cổ đeo một sợi dây chuyện ngọc bích tinh xảo rực rỡ, vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng. Không nói đến ngọc ngà châu báu khó mà đếm xuể cắm trên đầu bà ta, chỉ với hai khuyên tai trân châu đã đủ chói mắt rồi.
Cô nhìn cách ăn mặc của Doãn Hoàng hậu, đột nhiên cảm thấy làm Hoàng hậu thật mệt, chỉ là trang sức châu báu đếm không hết đã có thể đè người đến không thở nổi rồi.
Ngược lại, Địch Quý phi ngồi đối diện bà ta vì mấy ngày bôn ba trong phủ Lâm Vương nên đeo rất ít trang sức, người cũng gầy gò đi không ít.
Vừa so sánh hai người với nhau, lập tức lộ vẻ Địch Quý phi mới là mẹ hiền thật sự, đứt ruột đứt gan vì con trai. Còn Mẫu hậu trên danh nghĩa là Doãn Hoàng hậu này ăn mặc như thế, hoàn toàn không quan tâm đến con trai còn đang bị bệnh.
Tiết Tịnh Kỳ thầm cười lạnh, đã nhìn thấy rõ ràng là ai đúng ai sai rồi.
“Hoàng hậu nương nương, Lâm Vương nhiễm bệnh đậu mùa, rất dễ lây bệnh, ta tự mình làm ra một loại đồ kháng khuẩn dùng để phòng nhiễm đậu mùa, không bằng ta bảo người mặc vào cho người nhé, tránh xảy ra chuyện gì.” Tiết Tịnh Kỳ tốt bụng nói, gọi người: “Mai Ninh, ngươi đi…”
Còn chưa nói xong, đã bị âm thanh lanh lảnh của Doãn Hoàng hậu cắt lời: “Không cần, bản cung không tin thứ kia, các người có thời gian đó còn không bằng lo đối phó với bệnh đậu mùa của Lâm Vương, nếu thật sự nghiên cứu ra thuốc thì có tác dụng hơn quần áo gì đó nhiều.”
“Tỷ tỷ, đồ kháng khuẩn của Minh Vương phi vẫn có tác dụng nhất định, thà rằng tin là có còn hơn tin là không! Vì đề phòng bất trắc, người vẫn nên mặc vào đi ạ!” Địch Quý phi cẩn thận nhắc nhở, trong giọng nói của bà ta mang theo sợ hãi.
Thấy dáng vẻ dè dặt của Địch Quý phi, Doãn Hoàng hậu không nhịn được cười nhạo: “Muội muội, muội xem kìa, một bệnh đậu mùa đã khiến muội sợ thế này, uy phong ngày thường của muội đi đâu hết rồi?”
Châm chọc Địch Quý phi xong, còn không quên đạp cho Tiết Tịnh Kỳ một cước: “Y thuật của Minh Vương phi rất cao, chữa khỏi bệnh cho Thái tử, nhưng bệnh đậu mùa kiểu này rất nguy hiểm, ngươi biết chữa sao?”
Tiết Tịnh Kỳ nằm không cũng trúng đạn, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Doãn Phân Tư lại hạ mình đến nơi nguy hiểm như vậy rồi.
Chẳng qua là vì xem thử mình có năng lực chữa khỏi cho Thích Vũ Mạch hay không, nếu mình lộ ra một chút không chắc chắn, nói không chừng sẽ bắt tội mình ngay.
Càng hiểu rõ lại càng cảm thấy nguy hiểm ở khắp nơi.
“Hoàng hậu nương nương, mong người tin tưởng ta, chỉ là một bệnh đậu mùa mà thôi, không làm khó được ta đâu.” Tiết Tịnh Kỳ cười khéo léo, không hề cảm thấy mất hứng vì Doãn Phân Tư chê bai y thuật của mình.
“Đương nhiên bản cung tin tưởng y thuật của ngươi, nhưng hôm nay bản cung cũng dẫn theo Thái y tới đây, làm tròn bổn phận của người làm Mẫu hậu là bản cung, nhiều người nhiều thêm một phần sức, để Từ Thái y khám cho Lâm Vương đi!” Nói xong, Doãn Hoàng hậu vỗ tay, lập tức có người đi vào từ ngoài cửa.
Người nọ mặc triều phục của Thái y, trường bào màu xanh dương, trên eo thắt một cái đai ngọc trắng, đeo một hòm thuốc cũ kỹ, ông ta đã qua năm mươi, vừa nhìn là biết người làm nghề y đã lâu.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, Minh Vương phi.” Từ Thái y hành lễ với mỗi người.
Địch Quý phi ở một bên vẫn luôn giả vờ tàng hình, cố hết sức giảm đi cảm giác tồn tại của mình, để Doãn Hoàng hậu cho rằng bà vô cùng lo lắng cho Thích Vũ Mạch, không có tâm trạng tranh đấu với bà ta nữa.
Nhưng Từ Thái y này vừa xuất hiện, bà lập tức tỉnh táo lại, bà vẫn không quên giao hẹn với Tiết Tịnh Kỳ, không thể tuỳ tiện để Thái y cho Thích Vũ Mạch sử dụng thuốc. Huống chi Thái y này là Doãn Hoàng hậu dẫn đến, vậy càng khó mà tin tưởng hơn.
“Đứng dậy đi, Từ Thái y, ông vào xem bệnh đậu mùa của Lâm Vương thế nào rồi.”
Địch Quý phi cũng rất nhanh nhẹn, thấy Từ Thái y thật sự muốn đi vào chữa bệnh cho Thích Vũ Mạch, lập tức bảo nha hoàn ngăn ông ta lại.
“Đa tạ lòng tốt của tỷ tỷ, nhưng bây giờ Mạch Nhi vẫn chưa tỉnh táo lại, e rằng không tiện để Từ Thái y khám bệnh, vẫn nên mời Từ Thái y về trước thôi.” Nói xong, Địch Quý phi đã đứng lên, thay đổi sắc mặt khó coi khi nãy, bắt đầu so đấu với Doãn Hoàng hậu.
Ánh mắt của Doãn Hoàng hậu lập tức trở nên lạnh lùng tàn nhẫn quét nhìn về phía Địch Quý phi, ánh mắt hai người va chạm trong không khí như bắn ra tia lửa.