• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8: NGHĨ CŨNG ĐỪNG NGHĨ




CHƯƠNG 8: NGHĨ CŨNG ĐỪNG NGHĨ



"Tiết Tịnh Kỳ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ." Thích Mặc Thanh không quay đầu lại, nhắm mắt không để ý tới cô nữa.



Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười một tiếng, thấy dáng vẻ nghiêm túc này của hắn , nếu như trời cao đã để cho cô gặp hắn , dù sao cũng là có duyên phận với nhau, nếu như cô muốn đi, cũng phải chữa trị cho hắn đã, để cho hắn khỏe mạnh đi đọ sức với kẻ thù, đây cũng là việc mà một bác sĩ như cô phải làm.



Trong Lâm Vương phủ, một vị công tử mặc áo trắng nhẹ nhàng quen cửa quen nẻo đi vào phòng của Thích Vũ Mạch. Trong phòng, Thích Vũ Mạch vừa uống thuốc xong đã ngủ rồi, công tử áo trắng đứng trước giường nhìn người đàn ông có dung mạo giống như mình, sắc mặt khẽ thay đổi.



"Cởi quần áo của Lâm Vương, để bổn vương xem." Thích Vũ Hạo khẽ mím môi, lời nói giống như gió xuân tháng ba tuy rằng thoải mái nhưng vẫn mang theo chút khí lạnh.



Thị vệ đứng bên cạnh, bước đến cởi quần áo của Thích Vũ Mạch ra, nhanh chóng đã nhìn thấy da thịt tối màu của Thích Vũ Mạch, Thích Vũ Hạo bước đến nhìn kỹ người hắn ta một chút, sau cổ trông thấy dấu ấn màu hồng giống như bị thứ gì đó đâm vào.



Thích Vũ Hạo nhìn chằm chằm vào miệng vết thương kia một lúc lâu, ánh mắt u ám, sai người mặc lại quần áo cho Thích Vũ Mạch rồi sau đó lập tức đứng dậy ra ngoài chính đường.



"Lấy thứ đó ra chưa." Thích Vũ Hạo uống hai hớp trà rồi nói với thị vệ Lạc Phàm thân tín bên người.

Lạc Phàm cầm một quyển sách và một con dao găm đưa đến, Thích Vũ Hạo đặt chén trà xuống nhận lấy đồ mà Lạc Phàm đưa, sau đó Thích Vũ Hạo quan sát con dao găm kia một lượt, rồi buông xuống cầm quyển Quỳ Hoa Bảo Điển kia lên.



Mở quyển sách ra, ánh mắt Thích Vũ Hạo rơi vào tám chữ trên tờ giấy, ngón tay thon dài của Thích Vũ Hạo sờ lên mấy chữ kia, sau đó đưa lên mũi ngửi thử, vẫn còn mùi mực thơm thoang thoảng.



Khóe môi Thích Vũ Hạo cong lên, trong mắt hiện lên ánh sáng tinh ranh, rồi nói: "Thật thú vị." Sau đó hắn ta lập tức đưa con dao găm và quyển Quỳ Hoa Bảo Điển kia cho Lạc Phàm rồi ra lệnh: "Theo dõi Tiết Tịnh Kỳ chặt chẽ, có hành động nào phải lập tức nói ngay cho bổn vương."



Lạc Phàm gật đầu, rồi Thích Vũ Hạo đứng dậy, lập tức rời khỏi đó.



Trong Minh Vương phủ, Tiết Tịnh Kỳ không dễ dàng thoát khỏi Quỷ Môn Quan về nhà, cô quyết định phải tìm hiểu kỹ càng về tình hình thời đại này, nên lục lại trí nhớ của nguyên chủ tỉ mỉ một lần, nhưng lần nhớ lại này lại làm cho Tiết Tịnh Kỳ phát hiện ra một thứ rất thú vị.



Còn trong mật thất của Vương Phủ, tin tức liên quan đến thân phận của Tiết Tịnh Kỳ cũng được gửi về. Thích Mặc Thanh nhìn mật báo trong tay có ký hiệu ngọn lửa xinh đẹp này, ánh mắt hơi lóe lên, giống như đang suy tư.



"Vương gia, trong tin tức điều tra được có gì không ổn sao?" Trong mật thất một người đàn ông mặc quần áo màu đen đứng trước mặt Thích Mặc Thanh, hắn ta biết rõ chuyện đã xảy ra trong phòng cưới, bởi vì lúc ấy hắn ta đang ẩn thân trong đó nên nhìn thấy tận mắt.



Thích Mặc Thanh thả mật báo kia xuống, dưới lớp mặt nạ nét mặt của hắn khó có thể nhìn rõ, cả giọng nói cũng không khàn khàn khó nghe trái lại còn vô cùng trong suốt rõ ràng, chất giọng ấm áp, cực kỳ êm tai.



"Hóa ra mẫu thân của Tiết Tịnh Kỳ chính là Triều Mộc Linh được xưng là ngũ độc thánh thủ năm đó, chỉ tiếc đã bị Tiết Hải Phàn lừa gạt uất ức mà chết." Thích Mặc Thanh nói xong rồi khẽ cười một tiếng, năm đó Tiết Hải Phàn được xưng là cao thủ giải độc, nhưng lại thua trong tay Triều Mộc Linh, sau này vì muốn lấy được bí thuật về ngũ độc trong tay Triều Mộc Linh, nên đã lừa gạt tình cảm của bà.

"Thân phận của Vương phi kia, không có điểm đáng ngờ gì chứ?" Nhục Phàm lại hỏi.



Thích Mặc Thanh nhìn tin mật báo kia, trong đó viết Tiết Tịnh Kỳ mất mẹ từ nhỏ, luốn sống trong hậu viện Tiết phủ không người hỏi thăm, trời sinh tính tình hèn nhát, ngày xuất giá còn bị tỷ tỷ của mình đe dọa, thanh dao găm trên người chính là của Nhị tỷ Tiết Duệ Hân đưa cho cô.



Trong mật báo Tiết Tịnh Kỳ trong sạch, không có bất kỳ quan hệ nào với con nối dõi của hoàng thất, nhưng mà bốn chữ tính tình hèn nhát này hình như không liên quan gì đến Tiết Tịnh Kỳ cả.



"Tin tức do lầu Vô Âm điều tra sẽ không sai, thân phận của Tiết Tịnh Kỳ có thể tin được, hơn nữa nàng còn nói mình biết y thuật, nghĩ lại có lẽ là lúc nhỏ được mẫu thân của nàng dạy cho, còn về tính cách của nàng, có lẽ những năm qua, nàng và bổn vương giống nhau đều đang ẩn nhẫn." Thích Mặc Thanh cầm mật báo lên, đặt trên ngọn nến thiêu hủy, ngọn lửa cháy càng ngày càng mạnh, nhưng lúc này trước mắt Thích Mặc Thanh lại hiện ra hình ảnh của trận cháy lớn kia.



"Vương gia." Nhục Phàm nhìn Thích Mặc Thanh rất lo lắng, đang muốn dập tắt ngọn lửa kia đi.



Đột nhiênThích Mặc Thanh dơ tay cản Nhục Phàm lại, ánh mắt lạnh lùng đang cố kiềm nén: "Ta không thể có nhược điểm được, nếu không chính là vết thương chí mạng, cứ để nó cháy, bổn vương sẽ không sợ hãi nữa."



Thích Mặc Thanh nói xong thì nắm chặt hai tay, nhìn ngọn lửa càng cháy càng mạnh kia, dưới lớp mặt nạ dữ tợn, đôi mắt của Thích Mặc Thanh ánh lên màu lửa cháy, rất sâu sau mới tan hết.



"Ngũ độc bí truyền." Đối với phát hiện của mình Tiết Tịnh Kỳ rất ngạc nhiên.



Trong trí nhớ khi còn nhỏ, mẹ cô ép cô nhớ một quyển sách bí truyền, cô nhìn tận mắt quyển sách ấy bị mẫu thân đốt đi, còn nói với cô không thể nói chuyện về sách bí truyền này cho phụ thân của mình.



Trong trí nhớ mơ hồ còn có cảnh phụ thân và mẫu thân của mình cãi nhau, không lâu sau mẫu thân của cô đã bị bệnh chết.



Hôm nay nhớ lại, Tiết Tịnh Kỳ mới hiểu được, hóa ra mục đích mà phụ thân cưới mẫu thân của cô chẳng qua chỉ vì một quyển sách.



Có điều may mắn, quyển sách kia vẫn còn giữ lại trong đầu Tiết Tịnh Kỳ. Bởi vì nội dung quyển sách vô cùng thú vị, chứa đựng các loại độc thuật và y thuật, nếu như học hết, vậy Tiết Tịnh Kỳ có thể coi là Hoa Đà trên đời này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK