Trong thang máy, Mạc Tố Tình lui ở trong góc, hai bên tai đều đỏ ửng lên.
Cô không có tiền đồ đến mức không dám ngẩng đầu lên, không còn cách nào, không biết vì sao, cô cảm thấy không khí trong thang máy hơi ngột ngạt.
Cuối cùng cũng đến được hầm để xe, Mạc Tố Tình vội vã bước ra khỏi thang máy.
Cô ra khỏi thang máy, nhưng không đi trước, mà là chờ Diệp Chung Giác đi ra, rụt đầu lại như một con ốc sên, và chậm rãi đi theo anh về phía xe.
Đoạn đường yên tĩnh, không ai nói một lời, nhìn Diệp Chung Giác lái xe đi được một đoạn khá xa, Mạc Tố Tình không nhịn được cất lời hỏi.
“Giờ cũng 8 giờ rồi, chúng ta còn đi đâu?”.
Diệp Chung Giác liếc mắt nhìn cô, nhẹ nhành nói: “Đi đến chỗ ăn cơm.”
Mạc Tố Tình đột nhiên im lặng, hết nói nổi, lặng lẽ nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi nghĩ, nói ăn cơm chẳng lẽ lại không đến chỗ ăn cơm thì đi đâu à.
Chờ anh xuống xe, Mạc Tố Tình mới hoàn toàn sững sờ, đây là nơi nào chứ.
Thanh tịnh, đẹp mắt, cứ như rời xa thế giới phàm tục, thực chất ko nên tồn tại trong một thành phố ồn ào như thế này.
Cô ngước lên, Thính Vũ Hiên ba từ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Dường như hiểu được sự băn khoăn, khó hiểu trong lòng cô, giọng Diệp Chung Giác nhẹ nhàng vang lên, chậm rãi giải thích.
“Đây là một nhà hàng nhỏ ở ngoài vùng ngoại ô hẻo lánh của thành phố A, hầu như mọi người sẽ không phát hiện ra chỗ này, xung quanh rất đẹp mắt, lại vừa phải, ông chủ mỗi ngày chỉ làm 10 bàn đồ ăn, anh hôm nay đã đặt bàn trước rồi, cho nên mới đưa em đến ăn, coi như kỉ niệm kết hôn của chúng ta đi.”
Diệp Chung Giác nói xong, không nói thêm gì nữa.
Mạc Tố Tình nhẹ nhàng liếc nhìn anh, rồi đi về phía quán ăn.
Hoá ra ở thành phố A có một nơi yên tĩnh như vậy, cô trước giờ không biết, ở đây thực sự rất thoải mái, thư thái, là một nơi tốt để tĩnh dưỡng, hồi phục tâm trạng.
Họ đi vào phía bên trong, một hàng tre xanh xuất hiện trước mắt, có các đình được sắp xếp theo cấu trúc đặc biệt, như một hồ bơi nhân tạo nổi trên sân, mỗi đình nhỏ đều dùng những bức bình phong ngăn lại, vô cùng đẹp mắt.
Diệp Chung Giác nhìn vào dáng vẻ hào hứng của Mạc Tố Tình, thấp giọng cười, âm thanh khàn khàn, như gió thổi qua rừng cây, âm thanh phát ra trầm ấm, động lòng người.
Anh đưa tay kéo tay Mạc Tố Tình, đặt giữ bàn tay cô trong tay mình. Chậm rãi nói: “Phòng chúng ta đã đặt là chiếc đình bên kia.”
Mạc Tố Tình bị hàng động đột ngột của anh doạ rồi, giống như cảm giác điện giật vậy, cô lập tức muốn rút tay mình về nhưng bị tay Diệp Chung Giác giữ chặt.
Cô nhìn Diệp Chung Giác một cách khó hiểu, phát hiện anh không chút biểu cảm ngẩng đầu nhìn về phía đình đó.
Cô nghĩ một lúc, dứt khoát không vũng vẫy nữa, để anh nắm tay mình, tiện nhìn theo hướng anh nhìn.
Đình Nguyệt Trung, ba từ hiện lên trên chiếc đình đó, Mạc Tố Tình líu lưỡi không nói nên lời, cách sắp xếp, tên gọi ở đây đều toát lên sự nên thơ, lập tức khiến mọi người cảm thấy thật thơ mộng.
Họ đi vào xong liền có một người đàn ông trung niên vừa mỉm cười vừa mang thức ăn vào. Người đàn ông này dường như đã quen biết Diệp Chung Giác từ trước, mỉm cười nói: “A Giác đến rồi!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Chung Giác hơi giãn ra, chậm rãi gật đầu: “Vâng, chú cứ đi làm việc đi, ở đây không cần người ở lại phục vụ hay bảo vệ đâu.”
Người đàn ông liền cười gật gật đầu, đặt thức ăn xuống rồi dời đi.
Mạc Tố Tình từ đầu đến cuối, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mấy đĩa thức ăn, cứ như sợ ai đó ăn mất của cô, khoé miệng Diệp Chung Giác nhịn không nổi mà nở ra một nụ cười, cô vẫn đáng yêu như mọi khi vậy.
Hai người ăn xong, Diệp Chung Giác nhanh chóng đưa Mạc Tố Tình rời đi.
Mạc Tố Tình không nhịn được mà kéo tay Diệp Chung Giác lại nói: “Chúng ta vẫn chưa thanh toán.”
Diệp Chung Giác lặng lẽ nhìn cô, “Anh đã thanh toán rồi.”
“Lúc nào vậy, sao em không biết chứ?” Mạc Tố Tình khẽ cau mày.
Mặc dù cô và diệp Chung Giác đã kết hôn, nhưng mà cô vẫn muốn phân rõ chút, bằng không cô sợ sau này hai người sẽ hoàn toàn vướng vào nhau mất.
Suy cho cùng, người xuất sắc như Diệp Chung Giác, người theo đuổi anh chắc chắn không ít, cô không muốn mắc nợ anh, càng không muốn tự mình ảo tưởng.
“Đi thôi, trước khi đến anh đã thanh toán rồi.”
Mạc Tố Tình nhăn mặt, “Bữa ăn tối ăn chắc hẳn không rẻ.”
Cô mặc dù cảm thấy rất vui khi ăn, nhưng mà cô nhìn ra được bữa ăn tối nay rất tinh tế, hương vị không tầm thường, nhất định tốn không ít tiền. Hơn nữa, Diệp Chung Giác cũng chỉ là một trợ lý nhỏ, một tháng lương của anh được bao nhiêu chứ.
Diệp Chung Giác nghe cô nói vậy, anh lập tức hiểu ra, hoá ra cô để ý chuyện này.
Hai người đi đến cạnh xe, Diệp Chung Giác lặng lẽ nhìn cô nói: “Lên xe trước đã.”
Mạc Tố Tình nghĩ một lúc, mở cửa ghế trên rồi ngồi vào. Diệp Chung Giác lên xe xong, không lái xe đi ngay, anh đưa tay rút ra ví tiền của mình, trước ánh mắt khó hiểu của Mạc Tố Tình, anh rút ra một tấm thẻ vàng kim.
Anh đưa thẻ cho cô , nói: “Đây là thẻ lương của anh, cầm lấy đi!”
Biểu cảm của Mạc Tố Tình liền thay đổi, lập tức đưa tay đẩy lại phía anh, “Thẻ lương của anh đưa em làm gì chứ! Nhanh cất đi đi.”
“Cầm lấy! Em có trách nhiệm quẹt thẻ của anh!”, giọng nói của Diệp Chung Giác mang một dư vị khiến người khác không thể từ chối.