Chương 18: Ở lại
Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
Đại điển Thanh Hoa cung kết thúc sớm hơn, đệ tử Thanh Hoa hộ tống các vị khách nhân gian rời khỏi đó, tất cả các đại Chưởng giáo, Tiên tôn và Tôn giả đều được giữ lại. Không khí Thanh Hoa cung căng thẳng chưa từng thấy, đến cả người ngoài như Liễu Sao cũng nhận ra vẻ khác thường.
“Thực Tâm ma gây án không phải là lần đầu tiên.” Liễu Sao quan sát thần sắc Lạc Trữ, nàng hơi ướm hỏi: “Ta thấy lần này tình hình dường như rất nghiêm trọng?”
Lạc Trữ giận dữ đáp: “Ngay cả tỷ cũng nhận ra rồi, Thực Tâm ma làm loạn nhiều năm, nhưng tạm thời không thể tra xét, trước mắt lại xảy ra một chuyện quan trọng hơn, nếu xử lý chậm, một ngày nào đó Lục giới chắc chắn sẽ gặp họa lớn, ca ca và các sư huynh đang bận rộn xử lý việc này đó.”
Liễu Sao vốn không quan tâm đến chuyện của Lục giới, nàng một lòng ước muốn gia nhập Tiên môn, nhưng dạo này Lạc ca thật sự rất bận rộn, vốn không còn thời gian quan tâm nàng. Liễu Sao không tiện chủ động tới hỏi, lại lo lắng ngày đó y chỉ thuận miệng nói chơi, vì thế nàng thừa cơ tìm Lạc Trữ thăm dò chút ít phong thanh, nào ngờ vô tình nghe được tin tức thế này, Liễu Sao kinh ngạc nghi ngờ không thôi: “Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”
“Việc này sớm muộn gì bọn tỷ cũng biết, muội cũng không giấu diếm tỷ nữa.” Lạc Trữ bước đến kề tai nàng nhỏ giọng nói: “Tỷ có nhớ yến tiệc đại điển đêm đó không? Có một luồng ma khí bỗng nhiên thoát ra khỏi Thông Thiên môn – cột mốc Lục giới.”
Ma khí? Liễu Sao lập tức nhớ tới luồng hắc khí đêm đó nàng nhìn thấy, hình ảnh ấy mãi khắc sâu trong ký ức nàng. Hèn gì thái độ của đám người Thương Kính lúc ấy rất kỳ lạ, nàng vội hỏi: “Cột mốc lục giới là gì vậy?”
Lạc Trữ giải thích: “Thần giới, Tiên giới, Yêu giới, Ma giới, Nhân giới, Quỷ giới là sáu cõi trong trời đất. Trật tự Lục giới tồn tại vì có cột mốc Lục giới. Thái Âm, Thái Dương khí cùng với Thanh trọc khí của Thiên địa cũng vì cột mốc Lục giới mà cân bằng. Cột mốc Lục giới vốn nằm ở Thần giới, trong trận Thiên phạt năm xưa, Thần giới diệt vong, may mà trước đó Thần hoàng đã nghĩ cách chuyển nó qua Tiên giới, từ đó về sau, bảo vệ cột mốc Lục giới là trách nhiệm của Tiên môn. Một khi cột mốc Lục giới sụp đổ, trời đất lập tức quay về thời hỗn mang, Ma khí tràn ngập, Lục giới chắc chắn trở thành Thiên hạ của Ma tộc.”
Ngàn năm trước, Tiên giới cũng gặp một trận Thiên phạt, nghe nói vô số Tiên tôn vì bảo vệ cột mốc Lục giới mà hy sinh thân mình, mới dẫn đến tình trạng Tiên môn xuống dốc sau này.Hóa ra cột mốc Lục giới lại quan trọng như vậy! Liễu Sao vẫn luôn ôm lòng ngưỡng mộ kính trọng các vị Tiên tôn khôn xiết, nàng khó hiểu hỏi: “Trời đất quay về thời hỗn mang, vì sao lại có thể dung dưỡng Ma khí lớn mạnh? Chẳng phải còn có Yêu giới và Quỷ giới ư? Sao nó lại không tăng mạnh Yêu khí vậy?”
“Cái này muội cũng không hiểu, là ghi chép do các vị tiền bối truyền lại.” Lạc Trữ có chút ủ rũ.
Liễu Sao chợt nhớ trong trận Thiên phạt kia, vợ chồng Trọng Hoa Tôn giả dường như cũng gặp nạn. Lạc Trữ và Lạc Ca là hậu nhân của Trọng Hoa Tôn giả, thảo nào nhắc tới chuyện này lại khiến Lạc Trữ thương cảm. Liễu Sao thức thời lảng sang chuyện khác: “Có Ma khí thoát ra khỏi cột mốc Lục giới, vậy phải làm sao đây?”
“Ma khí sinh ra thuận theo Thiên thời, sau một trăm ngày sẽ giáng thế và bám vào thân thể trẻ sơ sinh.” Lạc Trữ ngẫm nghĩ: “Thật ra muội cũng không rõ lắm, nghe ca ca bảo, phải tìm thấy nó trước khi Ma anh (*) giáng thế, chờ đến khi nó ra đời, lập tức mang về tinh lọc.”
*Trẻ s ơ sinh gọi là anh. Đây là từ hay được dùng trong truyện huyền huyễn. Có ý kiến cho rằng bé gái gọi là anh, bé trai gọi là hài, nhưng trong truyện này dùng để gọi chung cả trai lẫn gái.
Liễu Sao tiếp lời: “Chi bằng cứ lập tức giết nó đi.”
“Đứa bé kia chỉ là bị ma khí xâm chiếm thân thể thôi.” Lạc Trữ liếc nhìn nàng có chút oán trách: “Rốt cuộc nó cũng là một con người, sao có thể tùy tiện lạm sát chứ.”
Liễu Sao đỏ mặt tía tai, nàng được huấn luyện làm sát thủ, phản ứng đầu tiên tất nhiên là giết sạch sành sanh: “Chúng ta cứ đi tìm thì hơn… Đúng rồi, ta thấy luồng Ma khí kia bay về phía Tây Bắc đó!”
“Thật sao? Tỷ không nhìn nhầm chứ?” Lạc Trữ vui mừng: “Ca ca nói, luồng ma khí này rất mạnh, Ma cung Trưng Nguyệt và Thực Tâm ma chắc chắn sẽ nhúng tay. Năng lực cảm ứng với Ma khí của Tiên môn kém xa Ma tộc, nếu bị Ma tộc tìm thấy sẽ hỏng mất. Thương bá bá đã truyền tin đến Nam Hoa nhờ Cừu sư thúc của Thiên Cơ phong bặc trắc (*), chờ xác định được vị trí sẽ lập tức xuất phát, muội đến báo với họ đây.”
* Bói toán, tiên đoán.
Đêm đó mọi người chỉ lo ăn uống thả cửa, thời điểm Ma khí xuất hiện lại cực kỳ ngắn ngủi, ước chừng không tới vài người đúng lúc bắt gặp. Liễu Sao cẩn thận nhớ lại một lát, rồi nàng gật gật đầu khẳng định: “Là hướng Tây Bắc, ta nhìn rất rõ.”
Lạc Trữ lập tức đứng dậy: “Muội đi tìm Thương bá bá.”
Liễu Sao giữ chặt tay nàng: “Tìm kiếm Ma anh rất nguy hiểm ư? Thế tử… À Tô sư huynh cũng phải đi à?”
“Huynh ấy vào Tiên môn mới vài năm, chưa tu được tiên cốt, Thương bá bá không định để sư huynh tham dự, nhưng huynh ấy khăng khăng đòi đi, ca ca cũng nói để sư huynh trải nghiệm thực tế một chút …” Lạc Trữ trầm mặc một lát, khuôn mặt lại tỏa sáng rực rỡ lần nữa: “Muội thấy rất vui, huynh ấy nên là người như vậy, tương lai nhất định sẽ giống ca ca muội, bảo vệ Tiên môn, bảo vệ chúng sinh, cho nên muội sẽ không ngăn cản.” Nói tới đây, nàng cắn chặt môi dưới, nói: “Huynh ấy nhất định không sao cả!”
Liễu Sao vốn định xúi giục nàng đến khuyên nhủ Tô Tín, nếu Tô Tín xảy ra chuyện bất trắc, Võ Dương hầu chắc chắn sẽ không buông tha bốn người bọn họ. Hơn nữa nghe ý của Lạc Ca thì lần hành động này rất nguy hiểm, còn có khả năng gặp phải Thực Tâm ma, để Tô Tín ở lại Thanh Hoa cung mới là kết quả tốt nhất.
Nhưng Lạc Trữ như vậy, Liễu Sao bỗng nhiên không cất nổi lời, rầu rĩ buông tay.
Dù có ghen tị, nhưng Liễu Sao không thể không thừa nhận Lạc Trữ mạnh mẽ hơn mình nhiều. Thật ra Lạc Trữ phải là người lo lắng Tô Tín phải đi nhất, nhưng nàng không ngăn cản, vì nàng hiểu Tô Tín, biết y là một người như thế.
Bên vách đá, Lục Ly đứng trên một tảng đá lớn ở cao cao, áo đen đá trắng đập vào mắt người thật thoải mái.
Liễu Sao rời khỏi chỗ Lạc Trữ, tiu nghỉu trở về, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, chân nàng bất giác bước chậm lại. Lúc ấy đã nói với hắn quá đáng như vậy, thật ra Liễu Sao đã thấy hối hận, nhưng nàng không muốn ở lại Võ đạo thì có gì sai? Hơn nữa, nàng tính chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ đến cầu xin Lạc Ca, cũng để hắn gia nhập Tiên môn, hắn ương ngạnh gì chứ!
“Còn lựa chọn khác sao?” Liễu Sao lườm hắn một cái: “Chẳng lẽ bảo ta đi làm nhiều chuyện ác như Yêu ma, hại người khắp chốn, giống hệt Thực Tâm ma đi moi tim người khác sao? Tiên trưởng được người đời tôn kính, tự do tự tại, còn có thể trường sinh bất lão, có gì không tốt chứ!”
“Ừm, từ xưa Tiên đạo mới là con đường tu hành chính đáng, được người người kính trọng.” Lục Ly chuyển tầm mắt ra ngoài bờ vực chẳng biết hắn đang ngắm nhìn gì.
Liễu Sao bất chợt bốc hỏa: “Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì chứ!”
Với nàng, đến tận bây giờ hắn luôn luôn nhân nhượng hoặc cự tuyệt mà không hề có một lý do nào cả, nàng vốn không hiểu xíu xiu nào suy nghĩ trong lòng hắn!
“Ta nghĩ hả…” Lục Ly cười rộ, nghiêng mắt liếc nàng: “Liễu Sao nhi, ta đối xử tốt với muội như vậy, muội cũng không muốn ở lại vì ta, vậy cứ xem như chúng ta chưa từng quen biết đi.”
Ngữ điệu của hắn càng êm dịu hơn ngày thường, nhưng lời nói cực kỳ tuyệt tình. Liễu Sao vốn tưởng rằng thái độ hắn sẽ vẫn tốt như mọi lần, nhưng vừa nghe những lời này nàng biết mình phạm sai lầm rồi, nàng ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu, thái độ cuối cùng vẫn dịu lại, khuyên nhủ: “Cho dù ta vào Tiên môn, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, chỉ cần ta lấy được thuốc giải, huynh sẽ không cần sợ bị Hầu gia uy hiếp, qua một thời gian nữa ta sẽ cầu xin Lạc sư huynh cho huynh gia nhập Tiên môn …”
“Ta sẽ không vào Tiên môn.” Lục Ly xoay người chậm rãi bước lên cầu treo: “Vận mệnh cũng không phải do muội quyết định.”
Chưa bao giờ thấy hắn khăng khăng cố chấp như vậy, Liễu Sao rất ấm ức đến giậm chân.
Vận mệnh? Xưa nay thứ nàng ghét nhất chính là hai chữ này! Hắn không thèm quan tâm tới nàng, hắn nghĩ làm vậy có thể cản được nàng sao? Còn lâu nàng mới ở lại Võ đạo, nàng chịu đủ lắm rồi! Cứ mặc kệ, chờ vào được Tiên môn, rồi dần dần khuyên nhủ hắn vậy.
Trên chiếc cầu treo phía trước, Tạ Lệnh Tề bước tới một mình, y nhìn thấy Liễu Sao nên ngạc nhiên hỏi: “Liễu sư muội ở đây một mình làm gì vậy?”
Y là thủ tọa đệ tử của Nam Hoa, trong các phái ở Tiên môn địa vị của thủ tọa đệ tử rất gần với Chưởng giáo và Tiên tôn, Liễu Sao nghĩ sau này mình sẽ theo Lạc Ca gia nhập phái Nam Hoa, giờ ắt phải tạo quan hệ tốt với y, nàng vội hỏi: “Không có gì, muội chỉ thấy mọi người rất bận bịu, có phải có tin tức gì của Thực Tâm ma không?”
“Ta đang có việc quan trọng, mấy ngày gần đây Tô sư đệ dẫn người đi tra xét việc này, sao muội không đến hỏi đệ ấy? Mới vừa nãy ta còn thấy đệ ấy đang ở đình Ngọc Tuyền.” Tạ Lệnh Tề cười cười, vừa dứt lời lập tức rời khỏi.
Liễu Sao bị Lục Ly chọc tức bừng bừng, nghĩ kỹ lại, nàng muốn đi tìm Tô Tín nói chuyện trước đã.
***
Bên sườn núi, dòng nước suối lẳng lặng dâng tràn, tỏa những tia sáng óng ánh bàng bạc như ngọc, bên cạnh có một ngôi đình gỗ đơn sơ. Trong đình bày một chiếc bàn và vài cái đôn tròn bằng gỗ, trên bàn gỗ có một bộ ấm, chén trà. Hai người đang ngồi bên cạnh bàn, một người chậm rãi vẫy chiếc quạt tròn cười tươi như ngọn gió xuân, chính là ‘Quý phi’ Thương Ngọc Dung, một người khác với sắc áo trắng không vương bụi trần đang ngồi đó thật an ổn, tự tại chính là Lạc Ca.
Không có Tô Tín, Liễu Sao thầm trách móc Tạ Lệnh Tề nhìn nhầm rồi.
Trong đình, Thương Ngọc Dung đột nhiên hỏi: “Chuyện khác ta không nói, tại sao ngươi lại có ý xấu đi gạt tiểu cô nương nhà người ta thế, ta không tin ngươi thật sự vừa mắt con bé ấy.”
Lạc Ca nhấp ngụm trà, không thèm quan tâm tới y.
Thương Ngọc Dung phất chiếc quạt tròn đập vai y: “Ta nói này, ngươi cứ như vậy sẽ khiến người ta tưởng thật đấy, tóm lại cũng không tốt lắm, tiểu cô nương kia dù gì cũng là một cô gái ngoan ngoãn, vâng lời …”
“Ngoan ngoãn?” Lạc Ca liếc mắt qua vai khẽ nhíu mày, đặt chén trà xuống nói: “Ta thấy, đó là một con bé khó đối phó, con bé đó rõ ràng thấy Trữ nhi phiền phức, lại cố tình tiếp cận lấy lòng nó, không thể không làm ta nghi ngờ. Bản tính trời sinh của Trữ nhi rất đơn thuần, tính đến tâm địa cũng không phải là đối thủ của nha đầu đó, e rằng Trữ nhi có bị lợi dụng cũng không biết.”
Thương Ngọc Dung sửng sốt một lúc, giật mình cất tiếng: “Thảo nào, hóa ra ngươi vì tiểu Trữ, mắt nhìn người của ngươi trước nay chưa từng sai lầm, nhưng ngươi cũng nên tin tưởng vào Tô Tín chứ.”
“Tính nết của Tô Tín mặc dù tốt thật, nhưng cách làm việc của cậu ta do dự không quyết, lằng nhằng dây dưa, nha đầu kia lại biết giả vờ giả vịt, đến cả ngươi cũng bị lừa, huống hồ là cậu ta? Ngày hôm trước ta có nhắc tới chuyện này, nghe trong lời cậu ta nói thì có vẻ cậu ta rất có thiện cảm với nha đầu kia.” Lạc Ca nói tiếp: “Bản tính con bé đó điêu ngoa, khi tức giận cái gì cũng làm được, lại trưởng thành ở cái nơi như Võ đạo, không biết đã tập nhiễm bao nhiêu thói xấu, lại còn Tạ Lệnh Tề ở một bên nữa… Ta thật rất lo lắng, ngươi giúp ta giám sát một chút, qua mấy ngày nữa ta sẽ mang con bé đó về Nam Hoa.”
Thương Ngọc Dung gật đầu, thấy hơi bất ngờ: “Ngươi muốn dẫn cô bé đó về Nam Hoa?”
“Trước tiên để nha đầu ấy rời xa Tô Tín và Trữ nhi rồi nói tiếp.” Lạc Ca hơi dừng lại, nói: “Ta thấy căn cốt của nha đầu này cũng không tệ, nếu có thể dạy bảo đúng cách, có lẽ sẽ tiến bộ, như thế cũng xem như không làm con bé thất vọng.”
Thương Ngọc Dung cười nói: “Ôi xem kìa, Thiếu gia vì em gái mà hy sinh nhan sắc, ta thật không đành lòng mà.”
Lạc Ca tiếp lời: “Lạc bước vào một nơi như thế vốn không thể trách con bé, nhưng con bé đó lại có rắp tâm với Trữ nhi, không trách ta được.”
Đằng sau gốc cây bên này, Liễu Sao thật sự sững sờ ngơ ngẩn.
Trong vườn lúc nào cũng có người qua qua lại lại, quả là nàng đứng ở rất xa, trên lý thuyết thì không thể nghe thấy, hơn nữa hai người kia lại khôn khéo, xảo quyệt bậc nào chứ, sao mà không có phòng bị. Chắc chắn họ đã bố trí kết giới ở bên ngoài từ lâu, cho nên cả hai mới nói chuyện không kiêng nể gì như vậy.
Nhưng, tầng kết giới này có thể cản âm thanh truyền ra ngoài, nhưng lại không ngăn được ánh nhìn của người khác.
Liễu Sao là một sát thủ thực thụ, nên đã từng được huấn luyện qua, phải mai phục thám thính chuyện cơ mật ra sao, thần ngữ là một môn ắt phải học, quan sát cử động môi của đối phương để nhận biết lời người đó đang nói, Liễu Sao tuy học không giỏi, nhưng vừa đúng lúc có thể dùng tới.
Trong lúc vô tình nghe thấy đoạn đối thoại đó, lòng Liễu Sao bất chợt sinh ra trăm ngàn mùi vị, vừa sợ hãi vừa tức giận. Tức là vì Lạc Ca tiếp cận nàng vì có mưu đồ riêng, hóa ra y nghi ngờ nàng có ác ý với Lạc Trữ, có ý đồ với Tô Tín. Sợ là vì mấy ngày nay nàng vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn dịu dàng, gần như đã lừa hết tất cả mọi người, nhưng Lạc Ca lại dễ dàng nhận ra bản tính thật của nàng.
Nhớ tới ánh mắt sắc bén của hắn lần đầu gặp mặt, Liễu Sao chợt run rẩy.
Nàng thật ghen tị với Lạc Trữ, sự tiếp cận của y quả thật đã thỏa mãn lòng hư vinh của nàng, suýt tí nữa thì mắc mưu, những thứ đó y đều biết rất rõ ràng rành mạch.
Nhưng mà, nàng cũng đâu có tồi tệ như y nghĩ chứ! Cái gì mà ‘Lúc nổi nóng có thể làm ra bất cứ chuyện gì’? Nàng không phải Bạch Phượng! Nàng chỉ muốn tìm cách để mình có thể sống tốt hơn thôi.
Liễu Sao cắn cắn môi nhìn chằm chằm hai người bên kia, chỉ nghe Lạc Ca lên tiếng: “Có một điều ta thấy lạ, con bé này là sát thủ xuất thân từ Hầu phủ, nhưng lại có vẻ tùy hứng, được dung túng đến vậy.”
“Người đồng hành với nha đầu này tên là Lục Ly, quả thật rất nuông chiều con bé, tu vi của người này không thấp.”
“Ngươi cũng để ý thấy sao.” Lạc Ca gật đầu: “Ngày đó ta vừa đến, thấy rõ rành rành hắn đang muốn tự che giấu mình.”
Thương Ngọc Dung nói: “Hèn gì ngươi lại đi qua thăm hỏi hắn, ta đoán ngươi có ý đồ riêng.”
Lạc Ca đáp: “Hắn cố tình muốn che giấu, ta lại càng muốn người khác chú ý tới hắn.”
“Ai ngờ được trước mắt bao người, hắn vẫn là giọt nước không lộ vết.” Thương Ngọc Dung cười cười, nói: “Ngươi quên rồi à, hắn là sát thủ, vốn rất giỏi ẩn thân, có lẽ đó là thói quen của hắn mà thôi, có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không?”
“Không hiểu vì sao, ta vẫn luôn cảm thấy tên này có chút kỳ lạ.” Lạc Ca trầm ngâm: “Ngày Thực Tâm ma gây án, giữa buổi tiệc rượu, hình như hắn có ra ngoài một lúc.”
Chiếc quạt tròn dừng lại trước ngực, Thương Ngọc Dung bắt đầu nghiêm túc: “Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ…”
“Chỉ nói vậy thôi.” Lạc Ca ngắt lời y: “Thật ra ta đã tra xét lai lịch của hắn, chuyện của Lục gia ở Vệ Âm thành năm đó, có lẽ ngươi từng nghe qua.”
Thương Ngọc Dung kinh ngạc: “Chẳng lẽ là Lục gia ‘kia’ sao?”
Lạc Ca gật đầu: “Đáng tiếc sau khi Lục thái sư chết, Lục quý phi thất sủng, trong triều Lục gia bị lật đổ, cũng nói lên rằng đã đến thời kỳ Lục gia suy tàn, nhưng chuyện đó cũng có liên quan tới Thực Tâm ma. Năm ấy ta tra xét tung tích của Thực Tâm ma, đúng lúc bắt gặp tộc Ô sơn tiến cống một con rùa thần, Thôi Trung Thư lĩnh mệnh nghênh đón và hộ tống lên kinh. Nửa đường đi y gặp được nhị công tử Lục gia, hai người vốn từng quen biết, vì thế hai người kết bạn đồng hành. Nào ngờ đêm đó Thực Tâm ma lại muốn khoét tim người, bị ta ngăn cản kịp lúc, chỉ làm vài tên thủ vệ bị thương, Võ đạo thừa dịp hỗn loạn trộm mất rùa thần. Hoàng đế trách tội, tất nhiên Thôi Trung Thư đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nhị công tử Lục gia. Hơn nữa lại còn những kẻ có tâm giậu đổ bìm leo, vì vậy Lục gia phải gánh mọi tội lỗi trong sự việc đó, gia tộc suy tàn. Lục Ly này đúng là cháu ruột của Lục Thái sư.”
Thương Ngọc Dung lắc đầu thở dài: “Chuyện thiên hạ thay đổi chớp mắt, không thể tưởng tượng hắn lại là người của Lục gia, khó trách phong thái khác biệt. Năm đó ngươi đã biết rõ chân tướng sự việc, sao không ra mặt làm chứng giúp Lục gia?”
“Tiên môn không nhúng tay vào chuyện thế gian.” Lạc Ca thản nhiên đáp: “Huống hồ gì ta có ra mặt cũng chưa chắc hữu dụng, có rất nhiều người nhắm vào Lục gia, lòng người là thế đấy.”
Thương Ngọc Dung im lặng.
Lạc Ca lại tiếp: “Nếu bảo hắn thích nha đầu kia, ta thấy dường như không giống.”
Thương Ngọc Dung đáp: “Ta cũng thấy không giống, có lẽ hắn xem con bé như em gái, người đồng đạo thường thương tiếc lẫn nhau, cũng không phải không có chút tình cảm.”
***
Có được tin tức của Liễu Sao, bên Thương Kính cũng không có động tỉnh gì, cho đến ba ngày sau, Thiên Cơ Phong ở Nam Hoa đưa thư đến, chứng minh lời Liễu Sao không phải giả. Quẻ bặc trắc hiện rõ, quả là Ma anh giáng thế tại hướng Tây Bắc. Thương Kính đã bố trí mọi chuyện thật kỹ càng tỉ mỉ từ lâu, các phái đều tự tuân theo kế hoạch hành động. Thương Kính và hơn hai mươi vị Chưởng môn, Tiên tốn đến Thông Thiên môn của Nam Hoa trước, họ muốn giữ chặt luồng linh khí tại cột mốc Lục giới, để luyện ra pháp bảo tinh lọc ma khí.
Bên này hơn mười vị Tiên tôn và Chân nhân dẫn theo đệ tử tiến thẳng đến hướng Tây Bắc, phân chia nhau tìm tung tích Ma anh. Đệ tử hai phái Thanh Hoa, Nam Hoa đều được Vạn Vô Tiên tôn dẫn dắt, Lạc Ca, Tạ Lệnh Tề, Thương Ngọc Dung và Tô Tín đều nằm trong đó. Lạc Trữ cùng với một vị Trưởng lão ở lại trấn giữ Thanh Hoa cung. Trước mắt Tiên môn cần Võ đạo liên kết đối địch với Ma giới, Yêu giới, Tô Tín lại là con của Võ Dương hầu. Thương Kính nghĩ đến đại cục, ngầm chấp thuận sự săn sóc đặc thù của Võ Dương hầu với con, ông sắp xếp bốn người Liễu Sao cùng đồng hành.
Rời khỏi Tiên giới, quay trở về nhân gian, khiến người ta có cảm giác như đã trải qua mấy đời mấy kiếp.
Vào lúc hoàng hôn, đèn đuốc trong thành thắp sáng trưng, một mình Liễu Sao ngồi tựa cửa sổ, xem người đi đường qua qua lại lại bên dưới, nghe bọn họ trò chuyện rao hàng.
Đệ tử Tiên môn đóng giữ ở nhân gian đều có bố trí Tiên dịch (*), nơi này có một cái, Võ Dương hầu và các chi còn lại của Võ đạo tuân theo hiệp ước tham gia hợp tác. Đại sự ở trước mắt, lần này Tiên môn và Võ đạo gần như sử dụng tất cả lực lượng, đệ tử hai bên trước mặt cũng bỏ qua thành kiến, chỉ ngấm ngầm tranh cao thấp sau lưng.
* Tiên dịch: trạm gác, chỗ nghỉ chân cho đệ tử tiên môn, giống kiểu dịch trạm ấy.
Thật ra Liễu Sa cũng không quá sốt sắng với việc này, nàng không xem bảo vệ chúng sinh là nhiệm vụ của mình như đệ tử Tiên môn. Trong mắt nàng, Thần tiên và Yêu ma đều chẳng là gì, đương nhiên việc này cũng không ảnh hưởng đến lòng tôn kính Tiên môn của nàng.
Trên dọc đường đi, Lạc Ca vẫn đối xử rất thân thiết với nàng. Biết được nguyên nhân y tiếp cận mình, lúc đầu Liễu Sao đích xác có chút khó chấp nhận, nhưng không đau lòng quá đỗi, có lẽ là do trước kia nàng cũng biết y không thể nào thích mình. Nay trong mắt nàng, Tiên môn vẫn là sự mê hoặc to lớn, nàng hoàn toàn có thể giả vờ không biết chuyện, tiện thể đồng ý với y, theo y đến Nam Hoa tu hành. Như vậy, cuộc đời nàng lập tức có một bước chuyển ngoặt lớn, từ dưới đất bay thẳng lên trời.
Nhưng mà trong chuyện này, thái độ của Lục Ly rất khác thường, hắn tỏ vẻ cực kỳ cố chấp. Hắn không còn tìm đến gặp Liễu Sao, không ngờ hắn lại có ý cắt đứt với nàng. Rời khỏi Thanh Hoa cung, bên cạnh hắn bắt đầu xuất hiện mọi loại nữ tử, bất kỳ nữ đệ tử nào cố tình đến tiếp cận hắn cũng không hề từ chối.
Đã đến điểm tận cùng của sự dung túng, lòng kiên nhẫn của hắn với nàng hết rồi sao? Hay là đúng như bọn Lạc Ca nói, hắn không thích nàng?
Không phải chưa từng hoài nghi, mà là không dám ngờ vực.
Nếu hắn thích nàng, thì sao lại còn có những nữ tử khác?
Liễu Sao biết mình là kẻ không được chào đón, tính tình buông thả, thích nổi nóng, ngoại trừ xinh đẹp ra cũng không có sở trường gì khác. Cho dù những nam sát thủ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi nàng. Chỉ có mỗi Lục Ly không quan tâm nàng quá trớn, khoan dung nàng vô hạn. Tất cả mọi người đều thấy không đáng cho hắn, chỉ có một mình nàng biết, sự dung túng của hắn luôn mang theo chút mùi vị thờ ơ và bố thí, dường như ngay tức khắc sau đó hắn sẽ lấy lại tất cả. Nàng làm nũng, nàng tùy tiện, nàng cố tình kiếm chuyện, vì nghĩ rằng hắn sẽ nhanh chóng vứt bỏ nàng, nhưng hắn lại không như vậy.
Nếu nói không thích, vì sao hắn lại đối xử tốt với nàng như thế? Thậm chí vì nàng bỏ rơi đám Cát Tiên tử, chẳng lẽ sự trêu cợt, mập mờ này chính là thói quen của hắn? Tất cả đều là giả dối ư?
Gió lạnh lùa vào khung cửa, Liễu Sao cảm thấy hơi lạnh, luồn tay vào trong lớp áo.
Lạc Ca đối xử tốt ngoài mặt, Tô Tín lại thân thiết quan tâm, nhưng sẽ không còn một ai ngoại trừ Lục Ly vào lúc không thấy nàng sẽ tự mình đi tìm nàng, thậm chí nàng có chết cũng chẳng có ai phát hiện.
Cho tới nay, nàng chỉ biết quấn lấy đòi hỏi hắn, mà lại quên mất những thứ hắn có vốn không nhiều, vì hắn chưa bao giờ kể với nàng, nàng cũng chưa từng hỏi, nàng cứ nghĩ gia cảnh của hắn cũng không khác nàng là bao, cũng là những người từ chín tầng mây rơi vào trong vũng bùn.
Cho đến ngày ấy, nàng biết được cảnh ngộ hiện tại của hắn có liên quan tới Thực Tâm ma.
Hắn không muốn gia nhập Tiên môn, có phải vì Tiên môn biết rõ Lục gia vô tội nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn không?
Bất tri bất giác, Liễu Sao len lén ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Lục Ly, bên trong vọng ra tiếng cười của con gái, thỉnh thoảng lại vang lên giọng của Lục Ly, nhưng hắn không nhắc tới nàng dù chỉ nửa chữ.
Liễu Sao do dự, rốt cuộc cũng dốc hết can đảm đá văng cảnh cửa như thường lệ.
Chiếc trường bào màu đen gần như phủ kín giường, buông rơi xuống mặt đất, ngươi kia dù đang nửa nằm nửa ngồi cũng toát lên sự tao nhã không thốt nên lời. Một cô gái ngồi bên giường, vừa lẳng lơ vừa lanh lợi, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đang áp trên mặt hắn.
Thấy Liễu Sao bước vào, động tác của hai người chợt dừng lại. Lục Ly nâng tay lên, cô gái bỗng biến thành một luồng khói nhẹ chui vào trong tay áo hắn.
Liễu Sao vốn định xuống nước chuẩn bị lời hay để khuyên nhủ hắn, nào ngờ rằng lại bắt gặp cảnh này, nàng thở hổn hển chỉ hắn: “Nàng ta không phải là con người! Ngươi… ngươi… ngươi…”
Lục giới hỗn loạn, cùng với sự lớn mạnh của con người, thì các cao thủ Võ đạo mang theo một hai ả yêu ma hầu hạ cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng chuyện này thường rất nguy hiểm, từ xưa con người luôn bị xem là kẻ yếu đuối trong Lục giới, khuất phục con người là chuyện cực kỳ không cam tâm với yêu ma.
Lục Ly nghiêng mặt nhìn nàng, ý cười chưa từng dừng lại trong đôi mắt tím biếc kia.
Càng ngày càng giỏi mà, đến cả yêu ma cũng quyến rũ được! Liễu Sao lần đầu tiên không bốc hỏa đạp cửa bỏ đi, nàng gắng gượng đè nén cảm xúc lại, đi đến bên giường, thấp giọng: “Ta biết huynh không thích Tiên môn, nhưng huynh nghĩ đi, vào được Tiên môn Hầu gia sẽ không thể nào quản chúng ta, khi đó chúng ta muốn làm gì thì làm, nếu huynh không thích các vị Tiên trưởng thì chúng ta cứ phớt lờ họ… như vậy không tốt ư?”
Lục Ly ngừng cười, đáp: “Không tốt, muội về đi.”
Rốt cuộc mọi cố gắng cũng trở thành công cốc, kết quả vẫn như dự tính, đối diện với sự lãnh đạm của hắn, trong phút chốc Liễu Sao đứng dậy, quát: “Tức giận gì chứ, ta cũng chưa nói là nhất quyết phải đi!”
Lục Ly bất ngờ: “Muội không đi?”
Liễu Sao không đáp, nàng cắn môi quay đầu bước đi.
“Tốt lắm, Liễu Sao nhi.” Lục Ly kéo chặt lấy nàng.
Cánh tay kia tóm lấy nàng, Liễu Sao chỉ cảm thấy ngực mình dường như chạm phải thứ gì đó, thế mà không thể vận dụng chút ít sức lực nào, thân thể không vững vàng nổi nữa, ngã nhào vào lòng hắn.
Đụng chạm trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khuôn mặt của hắn hơi lạnh lẽo, gương mặt nàng lại nóng hừng hực.
Nàng chôn đầu vào cổ hắn, đôi mắt hạnh to tròn mở lớn, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Lục Ly nhịn cười, hơi nghiêng người khiến nàng gối đầu trên khuỷu tay hắn, dịu dàng hỏi: “Muội mới nói gì nào, Liễu Sao nhi?”
“Ta… Ta…” Liễu Sao cà lăm cả buổi, càng thêm lúng túng, bực bội, cố sức quát: “Quên đi, ta cũng không thèm vào Tiên môn, không tới đó là được rồi! Ngươi vừa lòng chưa!” Thét ra những lời này, nàng bỗng thấy thật thoải mái, tất cả phiền não, tiếc nuối đều hoàn toàn biến mất theo từng lời tuôn ra.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
“Hay lắm, Liễu Sao nhi.” Hắn cúi đầu cười, từ trên cao nhìn xuống nàng một lượt, cặp mắt tím biếc ẩn chứa vẻ vui mừng, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc lòng người, tựa như một cái bẫy rập chứa đầy những đóa hoa tươi xinh đẹp lộng lẫy.
Liễu Sao kích động đẩy hắn ra: “Ngươi làm gì, định làm gì!”
“Ta có thể làm gì đây?” Khuôn mặt đẹp đẽ dần dần khuếch đại.
Hắn lại dụ dỗ nàng nữa! Mặc dù nàng đã quen mặt dày trước mặt hắn, nhưng giờ phút này cũng không chịu nổi nữa, nàng nhảy dựng lên chỉ vào tay áo hắn: “Còn không bảo ả ta cút đi! Chỉ cần ngươi không quan tâm tới các nàng, ta sẽ ở lại!”
“Được.” Lục Ly không chút do dự nâng tay, cô gái kia bay ra khỏi tay áo của hắn.
Liễu Sao khiêu khích nhìn nàng ta: “Còn không mau cút đi!”
Cô gái quả thật ngoan ngoãn cút đi.
Nàng ta bỏ đi dứt khoát như vậy, hay là chờ lúc mình rời khỏi lại mò về? Liễu Sao nghi ngờ chạy đến cửa sổ nhìn xung quanh, nàng xoay mặt lại thấy Lục Ly đang nhìn mình, Liễu Sao đỏ mặt, trừng ngược hắn: “Nhìn gì chứ, huynh đang nuôi họa đó, chưa biết chừng lúc nào đó nàng ta sẽ hại chết huynh!”
Lục Ly hỏi: “Muội có muốn vỏ sò song sắc không?”
Vỏ sò song sắc? Khuôn mặt Liễu Sao hiện vẻ vui mừng, nhưng nàng nhanh chóng nhớ tới bài học bị trêu cợt lần trước, Liễu Sao bắt đầu cảnh giác: “Huynh có sao?”
Lục Ly đáp: “Không có.”
“Lục Ly!” Liễu Sao tức giận nhảy tới: “Ngươi… Á? Đây là …”
Trước mắt xuất hiện một chuỗi vỏ sò nho nhỏ sáng lấp lánh, còn đẹp hơn cả chuỗi dây đeo tay của Lạc Trữ nữa. Điều khác biệt là, trên mỗi chiếc vỏ sò đều là nửa đỏ nửa trắng, tỏa ra ánh sáng êm dịu, chất vỏ rắn chắc, khi va vào nhau âm thanh lảnh lót như ngọc.
Một lúc lâu sau Liễu Sao mới hoàn hồn lại, giật lấy vuốt ve, nàng nghi ngờ: “Đẹp quá, sao lại không giống với cái của Lạc Trữ?”
Lục Ly đáp: “Đây mới là vỏ sò song sắc tương tư chính tông.”
Vỏ sò song sắc tương tư? Liễu Sao nhanh chóng liếc nhìn hắn, rồi vội vàng quay mặt đi, lật qua lật lại ngắm nghía chuỗi vỏ sò không nỡ rời tay, nàng vui vẻ phấn chấn hỏi hắn: “Ta đeo đẹp không? Có đẹp không nào?”
Hai sắc đỏ trắng cùng tôn nhau lên, treo trên chiếc gáy trắng mịn như ngọc, làn da cũng tỏa ra những tia hồng nhạt lấp lánh.
Lục Ly cười nói: “Đẹp lắm.”