• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 76: Dấu tích ma trên Tiên hải​




Cơn mưa dầm bao phủ ngọn núi cao nhất ở Nam Hoa khiến bầu không khí nơi Tiên kiếm môn cổ xưa càng thêm nặng nề, các đệ tử ngự kiếm qua lại trên không trung cũng ít hơn ngày thường.



Trong chính điện, minh châu đặt trong lồng khiến ánh sáng có hơi mờ ảo.



Chưởng giáo Nguyên Tây Thành mặc y phục xanh, đứng một mình trước cái bục cao, dáng vẻ vẫn thận trọng kiệm lời như xưa. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, trông y càng thêm gầy gò, hai má lõm xuống, xương gò má nhô cao lên. Lạc Ca gặp bất trắc là đả kích lớn với phái Nam Hoa, thân là chưởng giáo nhưng y không có nhiều thời gian để đau thương, y cần phải chủ trì và xử lý rất nhiều sự vụ trong phái.



Y nhìn lên vài vị trí trống trên cái bục cao, chẳng biết đang nghĩ gì.



Vũ Tinh Hồ bước vào trong điện, y phục trắng đỏ khiến chính điện sáng bừng lên: “Chưởng giáo sư bá!”



Nguyên Tây Thành xoay người, ra hiệu cho Vũ Tinh Hồ nói tiếp.



“Có tung tích của Lạc sư muội!” Vũ Tinh Hồ cúi đầu hành lễ, hai tay dâng lên một phong thư: “Bách Yêu Lăng gửi thư đến, bọn họ từng trông thấy sư muội ở Minh Hải, có lẽ muội ấy bị áo trắng giam trong Ký Thủy tộc, giao tình giữa áo trắng và Liễu Sao, đáng lẽ chúng ta nên nghĩ đến ngay từ đầu.”



Nguyên Tây Thành mở thư ra xem rồi thong thả gật đầu: “Áo trắng và Kiến Tố chân quân có quen biết, chắc sẽ không tổn thương Lạc Ninh, để ta soạn một bức thư gửi cho Ký Thủy tộc.”



“Chưởng giáo sư bá nói phải, đệ tử cũng nghĩ vậy.” Vũ Tinh Hồ cười nói: “Hôm nay đã khác xưa, Ký Thủy tộc khó giữ được thân mình, chắc chắn sẽ không dám đối đầu với Tiên môn, chưởng giáo sư bá ra mặt thì họ thuận nước giong thuyền trả người là chắc rồi.”



Nguyên Tây Thành nói: “Phải đề phòng Ma cung.”



Vũ Tinh Hồ cung kính đáp: “Xin chưởng giáo yên tâm.”



Nguyên Tây Thành trả lại bức thư cho y: “Bách Yêu Lăng đã cho chúng ta một phần nhân tình này, việc cảm tạ, ta giao cho con sắp xếp.”



Vũ Tinh Hồ đáp vâng, y đón lấy thư cất kỹ, dường như nghĩ tới điều gì: “Tạ sư đệ lại một mình chạy đến Tiên hải tìm thuốc sao?”



“Có lẽ vì lão tiên tôn cần.” Nguyên Tây Thành trầm mặc, vẫy vẫy tay: “Ta muốn bế quan vài ngày.”



Vũ Tinh Hồ vội hỏi: “Gần đây trong Nam Hoa không có chuyện gì lớn, sư bá cứ việc bế quan, con sẽ sắp xếp đệ tử trông coi.”



Nguyên Tây Thành gật đầu rồi rời khỏi điện.



******



Đám người Liễu Sao rời khỏi Ma cung, Lư Sênh đã tìm được hành tung của Tạ Lệnh Tề, Liễu Sao chọn con đường gần với Đại Hoang nhất, ước đoán có thể đuổi kịp y trước ngày mười lăm. Về phần Tạ Lệnh Tề tìm kiếm thứ gì, Liễu Sao cũng rất tò mò.



Cuối tháng, rốt cuộc đoàn người cũng đến được Tiên hải.



Tính ra đây là lần thứ ba Liễu Sao đến Tiên hải, lần này không bị ảnh hưởng bởi Song cực trướng, cũng không phải chật vật vì gấp gáp chạy trốn, khí hậu trên biển xem ra cũng không quá tệ, ngọn sóng xanh thẳm trải đến tận chân trới, ánh dương vàng nhạt rải trên mặt biển.



Ai mà biết được bí mật dưới biển là gì? Nàng chỉ biết, chính mặt biển này đã chôn vùi người quan trọng đầu tiên trong cuộc đời nàng.



Đúng rồi, Kha Na cũng ghét biển lắm.



Ta không hề thích biển, không thích chút nào hết, Liễu Sao nghĩ vậy. Nàng, Vị Húc và Thạch Lan ngồi nghỉ ngơi trên bãi đá ngầm ở bờ biển, Nguyệt vẫn đứng cách đó không xa.



“Tại sao bọn Lạc Ninh vẫn chưa đến?” Liễu Sao hơi lo lắng: “Họ không gặp chuyện bất trắc gì chứ?”



Tõm một tiếng, nước bắn tung tóe. Vị Húc thu tay lại rồi nhặt một hòn đá khác bên cạnh lên: “Tính ra thì họ sắp đến rồi, Thánh tôn đừng sốt ruột.”



Liễu Sao nghiêng mặt nhìn y.



Cùng là màu y phục đỏ rực, Thạch Lan mặc thì trông rất kỳ dị, còn thiếu niên mặc lại cực kỳ yêu mị, diêm dúa, chói mắt như ngọn lửa bùng cháy, màu sắc ấy khiến mắt Liễu Sao hơi đau. Y ngồi nghiêng nghiêng, không ngừng ném đá vào trong lòng biển, khuôn mặt tuấn tú hơi hếch lên, đôi mắt đào hoa dừng lại trên bóng chiều tà ở phía xa xa, chẳng biết đang suy nghĩ gì.



Ở góc độ này Liễu Sao có thể nhìn rõ những hoa văn đẹp đẽ trên mặt y, dưới cuối mắt nốt ruồi son dường như sẫm màu hơn.



Có lẽ đã phát hiện ra tầm mắt của Liễu Sao, y nghiêng đầu nhìn lại.



Liễu Sao vội vàng quay mặt đi, giả vờ như thờ ơ sửa sang lại đuôi mái tóc dài trên vai.



Sau một lúc lâu, bên tóc mai đột ngột trĩu xuống.



Liễu Sao xoay mặt nhìn qua, thấy Vị Húc chăm chú nhìn nàng, Liễu Sao vươn tay lên sờ, một đóa hoa nhỏ màu đỏ chưa bao giờ gặp qua rơi xuống, cũng chẳng biết y đã hái nó bao giờ mà nó không hề héo úa.



Liễu Sao nhặt đóa hoa kia lên nhẹ nhàng ngửi, nàng thấp giọng: “Cám ơn.”



Y lơ đãng nở nụ cười: “Không có chi.”



Liễu Sao đỏ mặt, giọng càng nhỏ hơn: “Hôm đó… cảm ơn ngươi…”



“Hôm đó à…” Vị Húc giật mình, y dùng ánh mắt đặc thù của nam nhân quan sát nàng một lượt: “Xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, vóc dáng của Thánh tôn thì có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng mà thủ đoạn lại kém quá, người nên luyện tập thêm chút nữa đi.”



Liễu Sao đứng bật dậy, tung một cước đá y xuống biển.



Vị Húc ngoi lên khỏi mặt bước, bật cười to: “Thuộc hạ cả gan thẳng thắn, Thánh tôn nên tiếp thu mới phải, tại sao người lại thẹn quá hóa giận?”



Thấy y định bước lên đống đá ngầm, Liễu Sao sa sầm mặt lại đá y về trong nước.



“Ôi! Người thật là nham hiểm!” Vị Húc nổi lên trên mặt nước.



Chờ hắn lại bơi qua, Liễu Sao ngồi xổm xuống, vươn tay đè trán y lại: “Ngươi có còn dám nói bậy nữa không? Hả? Có dám nữa không?”



Vị Húc híp mắt lại, y đột ngột há miệng ra, cắn ngón tay nàng.



Liễu Sao hét lớn nhảy bật dậy, nàng đau giũ giũ tay: “Ngươi, ngươi… đã lớn như vậy mà còn cắn người! Ngươi là con gì biến thành vậy!”



Vị Húc thừa cơ nhảy lên bờ, bật cười to.



Liễu Sao muốn bước qua xử lý y, nhưng bị Nguyệt giữ chặt: “Bọn họ đến rồi.”



Liễu Sao nghe thế lập tức ngẩng lên, một con sóng trắng từ ranh giới giữa trời và biển bay nhanh tới, khi đến gần ngọn sóng càng ngày càng cao, hai bóng người màu trắng dần dần hiện ra bên trong, đó chính là A Phù Quân và Lạc Ninh.



“Sư tỷ!” Lạc Ninh vươn tay ra với nàng.



“Mau qua đây.” Liễu Sao vội vã muốn kéo nàng qua thì A Phù Quân đã đỡ tay Lạc Ninh dẫn nàng lên bãi đá ngầm.



Một lớp băng mỏng ngưng tụ trên bề mặt ngoài của tảng đá, không có hoa sen cũng không phải lụa trắng, cực kỳ đơn giản và không thú vị gì y như con người y.



A Phù Quân đứng trên băng, buông Lạc Ninh ra.



Y vẫn giả trang thành áo trắng, mái tóc dài trắng như tuyết rũ xuống mặt đất, vật trang sức màu lam nhạt phản chiếu ánh tà dương, dây xích ở cổ tay rung lên leng keng. Nếu không có đôi mắt lạnh lùng sắc bén kia, vừa trông qua thì người khác khó mà phân biệt được.



“Áo trắng…” Đương nhiên Vị Húc rất kinh hoàng, y cẩn thận quan sát A Phù Quân rồi nhìn sang Liễu Sao, muốn nói lại thôi.



Yêu vương trước mặt thật là chướng mắt, Liễu Sao mím chặt môi, nghiêng mặt đi.



Lạc Ninh biết rõ nguyên nhân nên nhanh chóng kéo nàng qua chỗ mình: “Các người muốn theo dõi Tạ sư huynh sao?”



Liễu Sao không trả lời mà hỏi lại: “Đã bảo muội cách xa y một chút, rốt cuộc muội có nghe lời ta không hả?”



Lạc Ninh cúi đầu, sau một lúc lâu mới thấp giọng: “Huynh ấy không xấu xa lắm đâu.”



“Muội mới ra ngoài vài ngày, làm sao phân biệt được người tốt kẻ xấu! Ta đã thấy rõ sự xấu xa của y, y đang lừa gạt muội…”



“Sư tỷ!”



Còn nói là không thích y nữa chứ. Liễu Sao bĩu môi không nói nữa.



Lạc Ninh cắn môi dưới rồi đột ngột nở nụ cười: “Sư tỷ yên tâm, muội sẽ nhanh chóng rời khỏi Ký Thủy tộc thôi.”



Đương nhiên Liễu Sao không tin, nhưng nàng biết thứ tình cảm này không phải tự bản thân có thể khống chế được, đành hỏi: “Ta không dám chắc đâu, tại sao y lại muốn theo tới Tiên hải?”



Lạc Ninh nói: “Bách Yêu Lăng đang mai phục ở cửa vào Yêu giới, họ muốn cản Ký Thủy tộc quay về Yêu giới.”



Việc này Liễu Sao đã biết tới từ lâu, nàng nhíu mày, tuy đã nghe nói về chuyện Tuyết Thiên Diệp, cũng biết là do A Phù Quân cố ý tung tin về Thiên yêu Tuyết Thiên Diệp để thu hút sức chú ý của Bách Yêu Lăng, thật không thể ngờ Bách Yêu Lăng lại không mắc mưu: “Vậy Ký Thủy tộc không định quay về nữa?”



“Đương nhiên phải về.” Lạc Ninh kề sát tai nàng: “Nhưng phải để Bách Yêu Lăng chủ động thu binh, Yêu quân áo trắng hiện thân ở Tiên hải, chẳng phải rất đúng lúc sao?”



Liễu Sao cũng hiểu ra, nàng gật đầu: “Tóm lại, phải cẩn thận.”



Gần như tất cả mọi người đều biết áo trắng vì Liễu Sao mà vứt bỏ cả Vô Tích Yêu Khuyết, nay y lại vì họa thủy như Liễu Sao mà tạm thời gác chuyện của Ký Thủy tộc sang một bên thì cũng sẽ không có ai nghi ngờ. Áo trắng hiện thân ở Tiên hải sẽ khiến Bách Yêu Lăng lơi lỏng phòng bị, có lẽ bên kia Ký Thủy tộc đã chuẩn bị xong mọi thứ để quay về Yêu giới.



Hai người nói xong, Liễu Sao hơi bình phục lại cảm xúc, nàng kéo Lạc Ninh quay lại mới phát hiện Vị Húc một mình nằm phơi nắng một bên, còn A Phù Quân lại chăm chú nhìn Nguyệt, y không hề giấu diếm sự tìm tòi, suy xét trong đáy mắt xanh lam.



Bộ dáng của Nguyệt có hơi mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn thong dong mỉm cười như trước, thấy Liễu Sao đi tới hắn hơi khom người: “Thánh tôn.”



Liễu Sao nhìn hắn, không thèm trả lời: “Đi cả ngày cũng mệt rồi, mọi người nghỉ ngay tại chỗ một đêm, sáng sớm mai sẽ khởi hành.”



Thật ra trong cả đoàn người, ngoại trừ Lạc Ninh có tu vi thấp thì không ai mệt cả, Liễu Sao có ý quan tâm săn sóc Lạc Ninh, A Phù Quân thu lại ánh mắt rồi đáp “Được”, sau đó không nói gì nữa.



******



Sáng sớm hôm sau, Liễu Sao dẫn mọi người đi theo hướng Lư Sênh chỉ dẫn. Khí hậu Tiên hải lúc lạnh lúc ấm, Liễu Sao vốn lo Lạc Ninh sẽ không chịu đựng nổi, ai ngờ trên đường đi A Phù Quân luôn ở bên Lạc Ninh gần như không rời một tấc. Liễu Sao căn bản không thể xen vào, thấy tình hình của hai người họ, Liễu Sao biết bây giờ có khuyên cũng vô dụng, nàng cứ xem như không nhìn thấy.



Sau mười ngày, đoán chừng sắp đuổi kịp Tạ Lệnh Tề, lúc này Liễu Sao mới giảm tốc độ lại.



Ban đêm, A Phù Quân ngưng tụ nước thành một tảng băng trôi lớn, tất cả mọi người tụ lại trên tảng băng nghỉ tạm, chỉ có mình Liễu Sao ngồi trên sóng biển, cách họ rất xa.



Trên mặt biển có nhiều mảng sáng lớn lướt qua lướt lại, tựa như sông sao cực kỳ đẹp đẽ, cũng không biết đó là cái gì.



A Phù Quân thuận tay vớt một dây lên đưa cho Lạc Ninh, hóa ra đó là một loại tảo mẫu kỳ lạ, lá cây trông giống như san hô, chúng tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Lạc Ninh nâng tảo trong tay quan sát kỹ rồi nàng nở nụ cười thả nó lại trong nước.



Liễu Sao chằm chằm nhìn đám tảo mẫu đã trôi xa, nàng nhíu mày.



Vị Húc bước qua vỗ vỗ vai nàng, ném cho nàng một dây tảo mẫu rồi thở dài xoay người trở về.



Liễu Sao cười, đeo tảo mẫu lên cổ, xem nó như một vòng hoa lấp lánh. Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi thu lại nụ cười, lên tiếng: “Xem ra ngươi đã đạt được mục đích, không cần ở lại đây lãng phí thời gian thêm, ngày mai ngươi đi?”



“Ừ.” A Phù Quân đứng sau lưng nàng, cũng nhìn theo đám tảo mẫu kia.



Trên đường đi, hai người từ đầu tới cuối không nói với nhau một câu, giờ phút này đối mặt, không khí trong tích tắc đột ngột lạnh đi, đến cả Lạc Ninh ở phía xa xa cũng không nhịn được nhìn sang.



Liễu Sao bỗng cười khẩy: “Trong lòng ta, chỉ có Kha Na mới là áo trắng.



A Phù Quân cũng không giận: “Trong lòng chúng tướng ở Ma cung, chỉ có Lư Sênh mới là Trưng Nguyệt.”



“Từ trước tới giờ ta chưa từng muốn trở thành Trưng Nguyệt.”



“Những ngươi đã.”



Liễu Sao quay đầu, hằm nhằm nhìn y.



Không phải áo trắng lại là áo trắng, không phải Trưng Nguyệt nhưng vẫn phải trở thành Trưng Nguyệt, thật nực cười, thật vớ vẩn và cũng quá bi ai.



A Phù Quân lên tiếng: “Ngươi hận huynh ấy.”



“Không liên can gì tới ngươi.”



“Ngươi hận huynh ấy bỏ đi?”



“Đúng vậy.” Liễu Sao ngoảnh mặt đi.



Vì cứu nàng, y bỏ mặc Vô Tích Yêu Khuyết, bỏ rơi Ký Thủy tộc, bây giờ y lại hy sinh vì tộc dân để chuộc lại tội lỗi.



Nhưng y có từng nghĩ tới, sau khi biết được nàng sẽ cảm thấy thế nào?



A Phù Quân lạnh nhạt nói: “Ký Thủy tộc hy sinh để thành tựu cho huynh ấy, nay huynh ấy lại hy sinh vì Ký Thủy tộc, đó là cái chết có ý nghĩa. Huynh ấy đã trả cái giá xứng đáng cho giao dịch của hai người, ngươi không có lý do hận huynh ấy. Rốt cuộc, huynh ấy vẫn là áo trắng, không có tình cảm, chỉ có trách nhiệm.”



Liễu Sao cố chấp cãi: “Ta không cần biết trách nhiệm gì cả.”



“Cho nên huynh ấy không thẹn với hai chữ áo trắng, còn ngươi cũng không xứng với cái tên Trưng Nguyệt.” A Phù Quân nói: “Trong lòng ngươi chỉ có mỗi bản thân mình.”



Nàng im lặng.



Y xoay người bước về phía tảng băng trôi.



“Ngươi nói đúng.” Liễu Sao nhìn theo bóng y, nàng bình tĩnh lạ thường đáp: “Trong lòng ta chỉ có bản thân mình thì đã sao? Ta giết Thực Tâm mà là vì muốn báo thù cho Lạc Ca, ta giúp Ký Thủy tộc là vì đã hứa với Kha Na. Lục giới thế nào, trách nhiệm ra sao đều không liên quan đến ta. Ta không phải là các ngươi, trong lòng ta không có nhiều trách nhiệm như thế, làm việc gì cũng không cần quá nhiều lý do. Ta chưa từng muốn trở nên vĩ đại, ta chỉ muốn sống, muốn có người nào đó ở bên cạnh, vui vẻ sống hết quãng đời này. Ta biết huynh ấy không làm gì sai cả, ta cũng không có tư cách hận huynh ấy, ta cũng sẽ giữ lời hứa giúp Ký Thủy tộc.”



Nàng dừng lại, cắn răng nói: “Nhưng ta vẫn hận huynh ấy.”



Không đủ cao thượng thì nhất định sẽ trở thành yếu hèn sao? Ta đã gần như trắng tay, chỉ thầm muốn giữ lại bên mình người cuối cùng, nhưng huynh ấy lại làm ta mất đi một người quan trọng nhất, ta chỉ oán hận thế thôi.



A Phù Quân quay đầu liếc nhìn nàng, tuy nhiên đáy mắt lại không có sự khinh thường: “Làm xong mọi chuyện, ngươi đến Minh hải một chuyến.”



Liễu Sao gật đầu không đáp.



******



Cách đó hai dặm, từng đợt sóng nhấp nhô hình thành một chỗ ẩn thân trên mặt biển rộng mênh mông, một chiếc lông chim màu trắng trôi dập dềnh trên sóng nước tựa như một chiếc thuyền nhỏ bằng lá cây, nếu không để ý sẽ khó phát hiện ra.



Đôi mắt ưng nham hiểm, hung ác quấn chặt hai bóng người phía xa xa.



Một gã yêu tướng trồi lên khỏi mặt nước, gã cung kính bẩm báo với người trên thuyền: “Ngọ vương, thuộc hạ đã cho tảo nữ ngấm ngầm điều tra, quả nhiên là áo trắng, còn có muội muội của Lạc Ca.”



Nét mặt Ưng Như không hề thay đổi, nàng ta hừ một tiếng.



Gã yêu tướng tự lẩm bẩm: “Đương nhiên y đến giúp Trưng Nguyệt, nhưng Trưng Nguyệt đến Tiên hải để làm gì? Kỳ lạ thật, tại sao muội muội của Lạc Ca lại cùng với áo trắng…” Gã không nói tiếp nữa.



“Muội muội của Lạc Ca đương nhiên phải quay về Tiên môn.” Ưng Như cười lạnh, nàng ta định nói tiếp điều gì nữa thì chợt thấy một luồng sáng bay tới từ sau lưng, gặp phải chuyện bất ngờ, Ưng Như vẫy tay: “Truyền lệnh xuống, nhanh chóng quay về Yêu giới!”



Dứt lời, nàng ta hóa thành tuyết ưng, bay là là sát mặt biển rồi biến mất.



Chiếc thuyền lông chim màu trắng tự động biến thành một sợi lông chim to cỡ bàn tay, theo từng cuộn sóng nhấp nhô mà tan đi không còn dấu tích.



******



Mọi người ở bên này như không hề phát hiện, đến cả luồng ánh sáng chói mắt kia dường như cũng không ảnh hưởng gì tới họ, đám tảo mẫu trôi đi xa, Lạc Ninh nghiêng đầu nhìn A Phù Quân mỉm cười.



Chỉ cần Bách Yêu Lăng lơi lỏng một khắc thì đã đủ lắm rồi.



Liễu Sao nhìn A Phù Quân nét mặt rất phức tạp. Luồng sáng kia rõ ràng là chiêu thức của Tiên môn, tạo ra động tĩnh lớn như vậy rõ ràng là cố ý nhắc nhở mình, đồng thời dọa sợ những kẻ rình mò. Ai đi ngang qua nơi này, Liễu Sao đã đoán được vài phần.



“Trác sư tỷ!” Lạc Ninh đứng dậy.



Áo bào xanh tung bay, Trác Thu Huyền đứng trên chiếc quạt Thu Ý trắng tinh, nàng lướt đi sát trên mặt biển, đây rõ ràng là thuật ngự kiếm cao cấp.



Tới gần, quả nhiên nàng không hề nhìn Liễu Sao mà chăm chăm nhìn A Phù Quân.



Liễu Sao cúi đầu.



Sau một lúc lâu.



“Y không phải là Kha Na.” Giọng nói nàng lạnh nhạt, thoáng chút trào phúng: “Ta không biết y đã xảy ra chuyện gì, nhưng đôi khi ta thật muốn giết chết ngươi.”



“Ta…” Liễu Sao mới nói được một chữ, đã cảm thấy miệng đắng chát.



Lạc Ninh vội bước tới kéo nàng qua: “Trác sư tỷ, sao tỷ lại tới đây?”



“Ta biết các ngươi nghi ngờ Tạ Lệnh Tề, nên cũng đến xem sao, ta đi đây.” Trác Thu Huyền khẽ đẩy Lạc Ninh ra, câu cuối cùng có hơi lo lắng: “Cẩn thận.”



Trong giây lát, người và quạt đã lướt đi xa.



“Sư tỷ cẩn thận!” Lạc Ninh vẫy tay gọi to, tuy nàng rất lo lắng nhưng tính Trác Thu Huyền nổi tiếng là kỳ quặc xưa nay, Lạc Ninh cũng không dám giữ nàng lại.



Bốn phía lại khôi phục sự yên tĩnh.



Dù muốn giết mình nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng, tiên tử luôn luôn cố chấp như thế. Liễu Sao ngồi xuống một lần nữa, nàng ngẩn ngơ nhìn theo đốm sáng đã đi xa.



Trong chốc lát, có người đến gần.



Liễu Sao quay đầu lại.



“Được rồi, Liễu Sao nhi.” Nguyệt khẽ thở dài, tay hắn cũng đang cầm một chuỗi tảo mẫu sáng lấp lánh.



Liễu Sao chỉ chăm chú nhìn viên thủy tinh tím sáng chói trên ngón tay hắn.



Được rồi, Liễu Sao nhi.



Liễu Sao thầm cười tự giễu: “Cho ta à?”



Hắn vươn tay: “Ngươi có thích không?”



Liễu Sao không đáp, nàng đón lấy rồi đeo lên cổ mình, hai chuỗi tảo mẫu hòa lẫn với nhau khiến cả khuôn mặt nàng càng sáng long lanh.



Hiển nhiên hắn rất bất ngờ: “Liễu Sao nhi?”



“Yên tâm đi, cho dù ngươi không lấy lòng ta thì ta vẫn sẽ hoàn thành chuyện đã hứa, rốt cuộc ta vẫn phải cứu bản thân, không phải sao.” Liễu Sao lại quay mặt đi, khoanh chân nhắm mắt lại.



******



Trời vừa sáng, A Phù Quân đã dẫn Lạc Ninh độn thủy rời khỏi. Liễu Sao, Vị Húc và Nguyệt tiếp tục theo dõi Tạ Lệnh Tề, Thạch Lan tuân theo mệnh lệnh theo sát phía sau. Thỉnh thoảng Liễu Sao lại dùng cấm chế của huyết chú để thăm dò, nàng ta cũng không còn nổi điên nữa, chẳng qua vẫn không có dấu hiệu hồi phục ý thức.



Có thủy tộc của ma dò đường, Liễu Sao nắm chắc hành tung của Tạ Lệnh Tề trong lòng bàn tay, Liễu Sao vì sợ Thực Tâm ma có đồng bọn bên không dám đến quá gần. Ở đằng trước việc dò đường không xảy ra chuyện gì bất trắc, cả đoàn người Liễu Sao yên tâm theo dõi được vài ngày thì bắt đầu thấy không ổn. Tạ Lệnh Tề đi một lát rồi ngừng lại, căn bản không đi theo tuyến đường nhất định nào cả, nhưng vừa qua ngày mười lăm thì y lại quay trở về.



Rõ ràng là Tạ Lệnh Tề không tìm thấy thứ đó. Liễu Sao thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng có hơi thất vọng, rốt cuộc lần này không thể tìm ra thứ đó là cái gì, Liễu Sao không còn cách nào khác đành phải quay về.



Buổi trưa, mặt trời chói chang chiếu rọi, đống đá ngầm cao chót vót bị nắng phơi nóng hổi.



Liễu Sao hỏi Vị Húc: “Phải làm sao đây?”



Vị Húc duỗi mình, lười biếng trả lời: “Y chỉ tìm lung tung thôi, có lẽ chính y cũng không biết vị trí cụ thể của thứ kia.”



“Có lẽ vậy.” Liễu Sao ngẫm nghĩ, nàng thấy hơi lạ: “Tại sao ngươi không hỏi rốt cuộc chúng ta đang tìm thứ gì?”



Vị Húc trả lời: “Liên can gì tới ta?”



“Nghe nói, thứ kia có thể khống chế được ma tính.” Liễu Sao quan sát phản ứng của y.



Quả nhiên Vị Húc hơi bất ngờ nhưng lập tức cười bảo: “Vậy thì tốt, Ma tộc được cứu, Lư Sênh sẽ dốc sức ủng hộ ngươi.”



Liễu Sao nhìn y rất lâu, chợt nỗi áy náy vô tận dâng lên trong lòng, nàng thấp giọng nói: “Xin lỗi.”



“Hả?” Vị Húc khó hiểu.



“Không có gì.” Liễu Sao giả vờ thoải mái: “Nếu… ta không làm được thì sao?”



Vị Húc nghe thế chỉ nở nụ cười, chẳng biết y lại lấy đâu ra một đóa hoa lan nhỏ màu đỏ cài lên tóc nàng.



Liễu Sao cũng không lấy đóa hoa xuống, nàng lặng lẽ nhìn y.



“Việc đó không liên quan gì tới ta.” Y quay đi, nhìn ánh sáng mặt trời nhuộm vàng mặt biển: “Tương lai Ma tộc là chuyện của các người, không phải của ta.”



“Hả?” Liễu Sao sửng sốt.



Bán yêu nhập ma, tu vi vẫn bị hạn chế như cũ, tại sao y lại vĩnh viễn duy trì thân thể thiếu niên? Rốt cuộc y đã trải qua những chuyện gì trong quá khứ?



Liễu Sao bỗng nhớ tới hai nữ nhân bị y giam giữ, đắn đo hồi lâu, vẫn không thể nghĩ ra phải an ủi y thế nào, nàng đành nắm chặt tay y cổ vũ: “Aiii… Cuối cùng sẽ có cách thôi.”



Vị Húc nghiêm mặt đáp: “Tạ Lệnh Tề phải quay về Tiên giới, chúng ta không thể đi theo tiếp được.”



Phải làm sao bây giờ? Liễu Sao hừ một tiếng: “Hôm nay ta nhất định phải thử y một chút, xem xem rốt cuộc y có phải là Thực Tâm ma hay không.”



Vị Húc giật mình: “Ngươi muốn xuống tay với y? Nếu y thật là Thực Tâm ma mà còn có đồng bọn, với thực lực của chúng ta chỉ e…”



“Ngươi và Thạch Lan không cần phải ra tay, sợ gì chứ, chúng ta vẫn còn một người nữa mà.” Liễu Sao đứng dậy, vẫy gọi Nguyệt: “Ngươi lại đây, theo ta đi gặp y.”



Hiển nhiên Nguyệt đã chú ý tới bên này từ lâu, nghe thế bèn mở miệng: “Ngươi muốn sai bảo ta sao? Nhưng ta không phải là thuộc hạ của ngươi.”



“Bây giờ ta đang làm việc giúp ngươi.” Liễu Sao nói tiếp: “Đừng nói bây giờ ta chỉ xem ngươi như thuộc hạ, dù ta có xem ngươi như con trai, thì ngươi cũng dám có ý kiến sao?”



Nguyệt nghẹn họng, sau một lúc lâu mới đáp: “Liễu Sao nhi, ngươi mà một đứa bé không lễ phép.”



“Đi thôi, trông chừng ta cho kỹ, đừng để hy vọng của ngươi bị Thực Tâm ma giết chết.” Liễu Sao thuận tay cởi áo choàng ném lại chỗ Vị Húc, nàng giang hai cánh tay bay lên, tựa như một con hải âu xanh ngọc đang vỗ cánh tiến lến phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK