Chương 89: Trả người một khúc cầm ca
Yêu ca lại ngân vang, mấy trăm tộc dân còn lại của Ký Thủy tộc dốc hết sức trợ giúp, cuối cùng ma lực tách rời được chú ấn, đám đệ tử Tiên môn đang bao vây đằng sau bị ảnh hưởng, thương vong vài tên. Chú lực bị bật ngược lại, Thiên Uyên tôn giả hộc máu, ngửa mặt lên rồi ngã xuống, Diệu phái Thiên Nữ cốc chủ đan cốc vội vã đỡ lấy nàng. Chúng chưởng giáo kinh hoàng, nóng lòng muốn cứu các đệ tử bị thương nên chạy tới kiểm tra khiến kiếm trận cũng tan đi.
Liễu Sao và Lư Sênh thừa cơ lao ra khỏi vòng vây.
“Đuổi theo!” Thấy Thiện Uyên tôn giả không sao, Thương Kính hạ lệnh.
Đám nhân tu võ đạo đã sớm đằng đằng sát khí đuổi theo.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Liễu Sao vừa lao ra khỏi chú ấn thì lập tức ngừng lại, Lư Sênh, Mộng ma và chúng tướng đều phối hợp lùi lại.
Đám đệ tử Tiên môn ngự kiếm đuổi theo, người đứng đầu quả nhiên là Tạ Lệnh Tề, đám người Vũ Tinh Hồ và Nguyên Tây Thành cũng nhanh chóng chạy tới.
Liễu Sao một mình đứng bên bờ thần đảo, chân giẫm trên ngọn sóng nhấp nhô.
“Ma nữ dám đánh cắp thần vật, để Địa linh nhãn lại!” Thấy hồn phách nàng tổn hại nghiêm trọng, Tạ Lệnh dẫn vài tên đệ tử chạy tới.
Đến đây nào, đến là tốt. Liễu Sao cười lạnh, đứng bất động tại đó.
Đúng vào lúc Tạ Lệnh Tề sắp vọt tới trước mặt nàng, Lư Sênh ở phía xa đột ngột tung ra một vật, vật đó vạch thành một đường cong màu tím đẹp đẽ, đó chính là chiếc nhẫn thủy tinh tím.
Chiếc nhẫn lơ lửng giữa không trung tỏa ra vạn luồng sáng tím.
Ánh sáng tím chói mắt vừa thần thánh vừa trang nghiêm, ánh sáng bao phủ trăm dặm xung quanh. Đứng dưới hào quang, ma tướng Liễu Sao lập tức hiện ra, đôi mắt và hoa văn lá liễu trên mày đều biến thành màu đỏ như máu.
Mắt của Ma thần khiến chúng ma hiện nguyên hình.
Liễu Sao nhìn Tạ Lệnh Tề đang vọt tới trước mặt, nụ cười khẩy trên môi chợt cứng lại hóa thành kinh ngạc.
Không có ma tướng, y không phải ma.
Nhưng… không chờ Liễu Sao hoàn hồn lại, tiếng hét hoảng sợ chợt vang lên xung quanh: “Lão tiên tôn! Người… người…”
Tất cả mọi người giật mình, tầm mắt tập trung vào một người.
Dưới mắt của Ma thần chiếu rọi, trưởng lão đức cao vọng trọng trong Tiên môn, lão tiên tôn gánh vác Nam Hoa phái đã ngàn năm qua – Vạn Vô Tiên tôn – giờ phút này trong đôi mắt hiện ra ma quang màu đỏ, đám mây máu tỏa ra quanh người, đó chính là sức mạnh tiên ma khủng khiếp nhất.
“Tiên tôn là ma!” Rốt cuộc có người hét thành tiếng ngập tràn kinh hoàng.
“Là ma tiên! Người là Thực Tâm ma!”
******
“Không thể nào, Lão tiên tôn người…” Vũ Tinh Hồ không dám tin lắc đầu nhìn Thương Kính rồi lại nhìn Nguyên Tây Thành.
“Quả là thế.” Nguyên Tây Thành nhắm mắt lại.
Đôi mắt đỏ máu lướt qua mọi người, Vạn Vô tiên tôn đột ngột ngửa mặt cười to, bị ma quang kích thích, khó lòng khống chế sức mạnh tiên ma trên người, ông nâng đôi tay khô gầy, mười ngón tay bắt đầu mọc ra móng tay dài màu lam sẫm sắc bén.
“Lão tiên tôn!”
Vũ Tinh Hồ theo bản năng muốn bước qua nhưng Nguyên Tây Thành cản y lại kịp lúc: “Người đã đánh mất tâm trí, nguy hiểm lắm.”
Mất đi tâm trí, cảm ứng được sự tồn tại của Địa linh nhãn, Vạn Vô tiên tôn tiến thẳng tới chỗ Liễu Sao.
Không ai ngờ tới kết quả này, đám Thương Kính vẫn còn chìm trong hoảng hốt, đến cả Võ đạo và Ma cung cũng ngơ ngác nhìn nhau, không kịp phản ứng.
Liễu Sao cuống cuồng tránh né, chợt nghe Lư Sênh hét lớn: “Cẩn thận!”
Cứ tưởng rằng Tạ Lệnh Tề là Thực Tâm ma, nhưng không thể ngờ lại là Vạn Vô Tiên tôn. Tạ Lệnh Tề không phải là ma, mà Thực Tâm ma còn một kẻ trợ giúp nữa, đột ngột xuất hiện thêm một người, kế hoạch hoàn toàn bị đảo lộn.
Tiếng gió rít vang lên sau lưng mang theo hơi lạnh quen thuộc.
Thi ma! Là thi ma thật sự!
Không còn kịp nữa, kéo theo âm thanh cực nhỏ, ma trảo sắc bén xuyên qua lưng, khuấy đảo trong lồng ngực, nhưng bàn tay lại trống trơn, không có trái tim.
Thiếu niên quay đầu nhìn y cười bảo: “Xin lỗi nhé, ta không có tim.”
Thu lại ma trảo, máu văng tung tóe.
“Tiên ma đồng tu, có hai Thực Tâm ma! Hai người!” Có đệ tử sợ hãi kêu lên.
Đối diện với sự thật như cơn ác mộng, đám người Tiên môn cuống quít vây lại, Lư Sênh và Mộng ma cũng đuổi tới. Liễu Sao xoay người lại ôm chặt thiếu niên vào lòng, không thể thốt nên lời.
Y phục đỏ nhuốm máu, không thể nhận ra đó là vết máu có từ lúc trước hay là vừa nãy, lồng ngực chảy máu không dứt, ma đan đã sớm bị sức mạnh tiên ma đánh nát.
“May thật, không tới muộn.” Nét mặt Vị Húc như không hề thấy đau đớn, khuôn mặt yêu mị ửng hồng, y kề sát mặt nàng, thì thầm bên tai nàng: “Tỷ tỷ, ta không chờ tỷ được rồi.”
“Ai cần ngươi cứu! Ta sẽ tìm cách giúp ngươi, ngươi phải sống cho ta!” Liễu Sao khó khăn cất tiếng, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
“Ta vẫn còn Ma cung.” Sắc máu trên khuôn mặt tuấn tú dần rút đi ngày càng tái nhợt, tựa như đóa yêu lan sắp héo rũ.
Liễu Sao ôm lấy y, nhẹ nhàng đặt y lên mặt đất.
Chuyện của y, không ít các vị chưởng giáo trong Tiên môn cũng biết nội tình, chứng kiến biến cố, tất cả mọi người đều lặng thinh. Vũ Tinh Hồ hơi do dự, muốn bước lên nói chuyện nhưng bị Lư Sênh cản lại.
Lư Sênh nhìn Vị Húc lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói đi, hai nữ nhân kia xử trí ra sao?”
Vị Húc không nhìn Vũ Tinh Hồ, chỉ ngước mắt nhìn bầu trời cao, lãnh đạm cất tiếng: “Tùy các người.”
Vốn sẽ bước vào tiên đạo nhưng thình lình gặp thương tổn mà hủy hoại cả cuộc đời.
Vì chán ghét cuộc sống đó nên nhập ma, chỉ vì không muốn đứng cùng hàng ngũ với đám người cao thượng kia. Những kẻ trên cao dối diện với những tổn thương không liên can tới mình thì có thể vẫn một lòng ôm cái thứ gọi là nhân từ, họ dễ dàng nói tiếng thứ tha, nhưng bọn họ có từng nếm trải khổ sở và oán hận của người bị hại đâu chứ?
“Kiếp này…” Vị Húc nâng đôi tay lên nhìn, thê lương nở nụ cười: “Chà, cũng là một kiếp.”
Đôi tay đã nhuốm máu tanh nhưng khó mà bù đắp nổi quãng đời chỉ có mỗi oán hận trong tim, muốn giải hận nhưng hận khó tan, bởi vì không còn tương lai.
Cuối cùng vẫn không bỏ xuống được, nhưng rốt cuộc đã đi đến hồi kết.
Tầm mắt quay về trên khuôn mặt thiếu nữ, nụ cười trở nên rạng rỡ sống động hơn. Y dùng tay lau dòng nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng cười: “Tỷ tỷ, tạm biệt, không đúng, phải là không hẹn ngày gặp lại.”
Sóng biển vỗ bờ, vô số mầm yêu lan đột ngột mọc trên bờ biển, chúng nhanh chóng sinh sôi, những phiến lá hẹp dài màu đen quấn quít lấy nhau, yêu lan đỏ rực nở rộ, thân thể thiếu niên hóa thành vô số đốm sáng rồi tan vào khóm hoa lan.
Hoa lan mọc khắp mặt đất héo rũ trong chớp mắt, mang theo oán hận trọn đời hóa thành bùn đất trở về với cát bụi.
Từ nay về sau không còn ma đầu thiếu niên trong lục giới, các đệ tử Tiên môn không biết nội tình nhưng cũng không vui vẻ gì, tầm mắt bọn họ đều tập trung trên người một Thực Tâm ma khác.
Mặt nạ thanh đồng, áo choàng màu đen, đôi mắt đỏ tươi, bàn tay khô gầy.
“Hình như là…” Chúc Xung nhìn Nguyên Tây Thành, nét mặt phức tạp.
Nguyên Tây Thành không đáp nhưng sắc mặt Vũ Tinh Hồ dần trắng bệch, gian nan cất tiếng: “Là… Dương Kiếp sư bá?”
Năm đó Dương Kiếp chân quân đệ tử duy nhất của Vạn Vô tiên tôn vì diệt trừ thi ma mà bất hạnh mất mạng trong Tụ Thi trì (ao/đầm). Ai ngờ hôm nay, y lại dùng một bộ mặt khác xuất hiện, đồng tu tiên ma, khống chế Thạch Lan và quỷ thi,trở thành một Thực Tâm ma khác.
Đệ tử Nam Hoa đều cúi đầu, đến cả Liễu Sao cũng khó mà chấp nhận sự thật trước mắt.
Ông lão ôn hòa thân thiết lúc trước lại chính là Thực Tâm ma, tim của những người đó đều do lão moi, là lão hại chết Lạc Ca?
Đám người Thương Kính chẳng biết phải nói sao, bọn họ đều nhìn Nguyên Tây Thành, chợt thấy Nguyên Tây Thành đột ngột phi thân nhảy tới. Băng Ly kiếm bay lên không trung hóa thành bóng kiếm to lớn ép xuống Vạn Vô tiên tôn, rõ ràng là kiếm thuật đỉnh cao Tiên môn, Cực Thiên kiếm của Nam Hoa Tử Trúc Phong – sát đạo!
Tâm pháp chính tông của Tử Trúc phong, kiếm pháp chính tông của Tử Trúc phong.
“Chưởng giáo sư bá, người…” Vũ Tinh Hồ siết chặt tay, đôi mắt ngấn lệ.
Chưởng giáo Nam Hoa đã loáng thoáng nhận ra sự bất thường sau cái chết của Lạc Ca, nhưng không dám xác nhận. Tuy nhiên, lúc này người nghịch chuyển tâm pháp của nhánh Ngọc Thần để tu luyện kiếm thuật đứng đầu của Tử Trúc phong, chỉ vì muốn diệt ma mà không tiếc đánh mất đạo tiên của mình.
Hổ thẹn với lục giới, một kiếm này tự làm tổn hại tiên đồ của mình nhưng cuối cùng lại bị một kiếm khác đỡ lấy.
Tạ Lệnh Tề lảo đảo đứng vững, trên áo bào xanh thấm vết máu tươi, y có thể gắng gượng đỡ được sát chiêu của Cực Thiên thuật chứng tỏ tu vi của y đã vượt xa biểu hiện bề ngoài, đúng là đã tấn chức địa tiên.
“Lệnh Tề, đừng phạm sai lầm thêm nữa!” Nguyên Tây Thanh thu tay lại.
Tạ Lệnh Tề ném kiếm quỳ xuống: “Chuyện này không thể trách sư tổ, sư tổ người… người cũng chỉ vì Nam Hoa mà thôi!”
Sau tiên phạt, một mình tiên tôn gánh vác phái Nam Hoa, Tiên môn không còn một vị tiên chân chính nào, đối mặt với việc Ma tộc áp sát, vì muốn duy trì tiên đạo Nam Hoa, ông bất đắc dĩ tu luyện ma tiên, mượn sức ma đạo để tăng cường sức mạnh, cuối cùng cũng bảo vệ được Nam Hoa, nhưng lại khiến bản thân bước vào con đường không lối về.
“Ngoại trừ Lạc sư đệ, những chuyện xảy ra ở nhân giới đều do sư phụ con làm.” Tạ Lệnh Tề rơi lệ: “Tiên thể của sư tổ không chịu nổi trọc khí ăn mòn nên dần dần đánh mất tâm trí, người sai sư phụ giết chết người, nhưng sư phụ con… sư phụ con không nỡ xuống tay!”
Vì muốn cứu sư phụ mình mà Dương Kiếp chân quân đành mượn cái chết để thoát thân, vứt bỏ lòng tin với Tiên môn, gây ra huyết án chất chồng, một mình gánh lấy nghiệp chướng. Nhưng tình trạng lão tiên tôn ngày càng kém, trái tim con người không thể thỏa mãn được nữa, sư phụ chỉ còn cách đích thân tu ma tiên, khống chế Thạch Lan và quỷ thi để lấy địa khí, muốn tìm ra cách để giải quyết chuyện này. Đáng tiếc cuối cùng sư phụ thất bại, bị trọc khí ăn mòn tâm trí, cũng bước vào con đường giống sư tổ.
“Trong trận đại chiến tiên ma trăm năm trước, nếu không phải sư tổ đồng tu tiên ma thì khó mà bảo vệ nổi cột mốc lục giới, sư tổ chỉ là bất đắc dĩ thôi.” Tạ Lệnh Tề quỳ xuống khóc rống: “Người không muốn hại Lạc sư đệ, nhưng qua trận chiến ở Âm Dương mê quật thì sớm muộn gì Lạc sư đệ cũng đoán ra được thân phận của người, người không còn cách nào khác, nhưng sau đó người cũng không hề hại Vũ sư huynh!”
Nghĩ tới nhánh Tử Trúc phong, cuối cùng lão tiên không thể ra tay với Vũ Tinh Hồ, ông chỉ xóa sạch đoạn ký ức kia. Cho dù đánh mất tâm trí, nhưng tấm lòng vẫn hướng về sư môn, chút tiên tính còn lại vẫn chưa phai mờ.
Rốt cuộc là tiên? Hay là ma?
Tiên tôn vì tiên mới tu ma, gánh vác trọng trách xây dựng lại Nam Hoa, ông bảo vệ sự sống còn của phái Nam Hoa, ông cứu vớt lục giới nhưng cuối cùng không thể cứu được bản thân.
Bốn phía yên lặng, đám Thương Kính đều cúi đầu che mặt.
Lấy thân làm mồi nhữ dụ Thực Tâm ma hiện thân, Liễu Sao đã đạt được mục đích, ước đoán Tiên môn cũng không còn tâm trí quan tâm chỗ này, nàng bèn thu lại chiếc nhẫn thủy tinh tím rồi chậm rãi lùi về sau. Không ngờ Bạch Thu Dương và vài gã thủ lĩnh Võ đạo đã dẫn người bao vây nàng, với họ mà nói sức mê hoặc của Địa linh nhãn còn lớn hơn cả Thực Tâm ma.
Lư Sênh và Mộng ma tiến lên nghênh chiến, Liễu Sao cầm theo Địa linh nhãn muốn chạy trốn nhưng Vạn Vô tiên tôn và Dương Kiếp chân quân lại đồng loạt tấn công nàng.
“Giao địa linh nhãn ra.” Giọng nói khàn khàn vang lên.
Ma khí xông lên tận trời, mây máu trôi nổi, bốn ma trảo lấp lánh ánh sáng lạnh chụp lấy Địa linh nhãn trong lòng Liễu Sao.
Đối diện với hai sư đồ lão tiên tôn, đám người Tiên môn không còn chủ kiến, chẳng biết phải xử trí thế nào, còn đám Lư Sênh bị Võ đạo quấn chân khó quay về cứu kịp, Liễu Sao đã sớm sức cùng lực kiệt, chỉ đành ôm chặt Địa linh nhãn, liều mạng vận chân khí chắn chiêu…
“Sư tỷ, chạy đi!”
Một tiếng hét yêu kiều vang lên, kiếm phù hộ thân bùng sáng giúp Liễu Sao chắn đòn tấn công.
Lạc Ninh đạp trên Lan Nhuy kiếm xanh biếc, bay là là trên không.
Ngay dưới chân nàng, sương mù mênh mông lặng lẽ dâng lên nối liền trời và đất, cực kỳ dồi dào linh khí, chính là đám sương mù to lớn đêm đó.
Hai Thực Tâm ma cũng ý thức được tình thế bất ổn nên đồng loạt rút đi.
Bỗng nhiên, toàn bộ Tiên hải đều rung chuyển, sóng biển cuồn cuộn đập vào hòn đảo, trên mặt biển một thanh trường kiếm chói lòa rẽ sóng bay ra cắt ngang bầu trời, ánh sáng rực rỡ tỏa khắp đất trời.
Gánh vác ý chí cuối cùng của tiên giả, trăm ngàn bóng kiếm tỏa ra ép Thực Tâm ma quay vào giữa đám sương mù.
Vòng tay gỗ chấn động khẽ kêu trên cổ tay, Liễu Sao lặng lẽ nhìn thanh kiếm đó, toàn thân nàng đều run rẩy.
“Phù Vân Quyết! Là Phù Vân Quyết!” Có người đã nhận ra.
Thương Kính nhìn trận phù trên đỉnh: “Là Cực Thiên thuật, tứ tượng(*) trận?”
(*) Là 4 loài thần thú: thanh long, bạch hổ, huyền vũ, chu tước.
Thần kiếm mở ra kiếm trận huy hoàng, dòng khí bốn màu ngưng tụ lại ở bốn phương rồi hóa thành hình bóng tứ linh thú to lớn ngẩng đầu lao tới, trên thân kiếm là sức mạnh cuối cùng của tiên giả. Tứ linh thú gặp phải luồng ma khí cực mạnh, trận pháp lập tức được khởi động, thời gian vừa khớp.
Tế trận là một mảnh tàn hồn.
Ngày đó lúc hắn quyết định buông bỏ bản thân đã thuận thế bày ra sát cục hôm nay. Có lẽ hắn cũng từng xem bản chép tay kia mới có thể nghĩ ra điều then chốt vào lúc sinh mệnh sắp chấm dứt, hắn đã đến nơi này bố trí lần cuối. Nhưng ai dám cam đoan chiến trường sẽ diễn ra ở nơi này, ai dám chắc Thực Tâm ma cũng sẽ đến? Hắn chọn nàng nhưng chưa từng buông bỏ trách nhiệm, hắn từ chối sự giúp đỡ chuyển thế, hy sinh phần ý thức cuối cùng chỉ để chừa lại một cơ hội, loại trừ mối tai họa Thực Tâm ma, bảo vệ bình an cho lục giới.
Nếu mọi người không hiểu thì khi nhìn thấy thanh kiếm kia cũng đã hiểu ra.
“Thằng bé… thằng bé này!” Thương Kính lẩm bẩm thì thào.
Nguyên Tây Thành rưng rưng nước mắt, vị chưởng môn ít nói, xử sự thận trọng rất kiêu hãnh vì hậu bối ưu tú nhất của Nam Hoa.
Liễu Sao kinh ngạc nhìn lên không trung, nơi đó thấp thoáng một bóng hình mờ ảo, thân thuộc, tựa như khi mới gặp, hắn một mình đứng ở trên cao đã đủ áp đảo quang cảnh đất trời.
Dưới bóng kiếm tiên, hắn ôm lấy nàng toàn thân đẫm máu bước lên Tử Trúc phong.
Giữa muôn trùng sóng nước, nàng nhìn hắn bê bết máu tươi bình thản rời đi mà không đủ sức níu kéo.
Bây giờ, hắn quay trở lại, dùng phần sức mạnh cuối cùng cứu vớt nàng, giúp nàng tiếp tục hoàn thành chuyện cần phải làm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của thiễu nữ, hắn nghiêng người nhìn sang bên này, chẳng biết có phải là đang nhìn nàng hay không.
Liễu Sao không kìm lòng được vươn tay về phía hắn.
Hình như… hắn khẽ cong khóe môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó lại giống như ngày trước, bỏ mặc sự níu kéo của nàng, kiên quuyết xoay người sang hướng khác.
“Không…” Liễu Sao thì thào, nàng bước tới hai bước muốn đuổi theo hắn.
Lúc trận pháp được khởi động cũng chính là lúc hồn tiêu phách tán.
Mắt Lạc Ninh ngấn lệ nhưng nàng lại mỉm cười, ngắm nhìn người nàng tôn kính nhất trong cuộc đời này, chứng kiến hắn khởi động tiên trận lần cuối cùng, một mảnh tiên hồn dần dần nhạt đi rồi biến mất.
Đến như lửa bỏng, đi tựa mây trôi.
“Mọi người, nhanh chóng rút lui.” Nguyên Tây Thành đột ngột hét lớn.
Tiên trận này được bố trí dựa vào địa thế và khí lưu của Tiên hải để lấy sức mạnh thiên địa, vốn là sát trận cực kỳ hung hiểm bất đắc dĩ lắm mới dùng tới, ngay cả người trong Tiên môn cũng không dám chống cự. Hai Thực Tâm ma bị nhốt trong trận đương nhiên sẽ vùng vẫy lần cuối, ở trong trận cực kỳ nguy hiểm, chưởng giáo các phái vội vã dẫn đệ tử rút lui. Đám Lư Sênh đã sớm phát hiện nguy hiểm nên đã rời khỏi trận, chỉ còn mỗi Tạ Lệnh Tề thẳng tắp quỳ ở đó không chịu đứng dậy.
Chiếc vòng gỗ trên cổ tay chợt yên lặng, linh khí mất hoàn toàn tựa như vật chết.
Liễu Sao cắn môi, tầm nhìn mơ hồ.
Vội vã trở về, chỉ để ta nhìn huynh ra đi một lần nữa, trách nhiệm của huynh là thứ quá mức tàn nhẫn.
“Địa linh nhãn.” Lư Sênh quát.
Nàng là ma nên cũng không thể chịu được sức mạnh của trận pháp! Liễu Sao tỉnh táo lại, cuống quít phi thân bỏ trốn, nàng thấy toàn thân đau buốt, không chịu đựng được nữa, Liễu Sao vội tránh né đám Võ đạo đang ngăn cản rồi ném Địa linh nhãn qua cho Lư Sênh: “Ngươi đi trước đi!”
Đâu hay lúc này, trên đỉnh đầu đột ngột xẹt qua một bóng đen.
“Ưng Như!”
“Dừng tay!”
Tiếng cười khàn khàn cực kỳ điên cuồng, Địa linh nhãn đổi hướng ở giữa không trung.
Liễu Sao vừa hối hận vừa tức giận, không hề nghĩ ngợi gì nhào tới giật lại Địa Linh nhãn đồng thời cũng rơi vào trong sát trận nguy hiểm. Sát trận vận hành, bên trong mênh mông mờ mịt, ánh sáng bốn màu dao động khắp nơi, Ma tộc căn bản đủ khả năng chạy thoát.
“Yêu nữ, dám làm như thế!” Lư Sênh nổi giận.
Trút hết sự phẫn nộ lên người kẻ gây chuyện, sức mạnh của Ma tôn không phải tầm thường, Ưng Như chỉ có tư chất bình thường thì làm sao chống lại được. Trong tích tắc nàng ta ngã xuống, yêu mạch trong cơ thể đứt thành từng khúc. Máu và bụi đất dính trên chiến bào màu bạc, nhưng nàng ta vẫn cố ngẩng đầu cười: “Ta chết… ả cũng đừng hòng sống!”
Lư Sênh còn chưa hả giận, y bước qua muốn đánh một chưởng nữa, không ngờ có tiếng ưng rít lên từ giữa không trung, chưởng lực bị đẩy ra, hóa ra là Ưng Phi dẫn Lam Bằng tướng quân và một bộ phận Bách Yêu Lăng đuổi tới.
Ưng Phi nhanh chóng bước khỏi lưng chim ưng, chạy qua ôm lấy Ưng Như: “Vương muội?”
Lư Sênh khoanh tay: “Hay lắm Bách Yêu Lăng, hay lắm!”
Biết Lư Sênh phẫn nộ, tướng quân Lam Bằng hoảng sợ bước lên trước hành lễ: “Xin Tôn giá đừng hiểu lầm, chuyện này không phải là ý của Yêu Lăng, chủ quân cũng không ngờ Ngọ Vương dám hành động một mình…” Y quay đầu nhìn qua, thở dài nặng nề rồi khom người hành lễ: “Chuyện đã đến nước này, ta biết nói gì thì cũng… Aiii, mong tôn giá nể tình hữu nghị của hai giới yêu ma mà thứ tội.” Lam Bằng hạ giọng: “Ngọ vương đã không thể cứu nổi nữa, sao tôn giá không cho Yêu Lăng một mối ân tình, Bách Yêu Lăng nhất định sẽ khắc trong tâm khảm.”
Lần này Ma cung hy sinh trầm trọng, lại bị Ưng Như phá hỏng chuyện, đám Mộng ma cực kỳ căm hận, thì làm sao chỉ vì vài câu hay ho mà bỏ qua món nợ này cho được, cả đám ùn ùn sát khí bao vây: “Nực cười, ngươi…”
“Thôi.” Lư Sênh bình tĩnh lại, xua tay cản mọi người, chuyện đã đến nước này có truy cứu cũng vô ích, nay thực lực Ma cung hao tổn nặng, trêu tới Bách Yêu Lăng cũng rất phiền phức, chỉ đành để lại một mối ân tình: “Mong các hạ đừng quên những lời ngày hôm nay.”
“Chắc chắn rồi! Hôm khác chủ quân sẽ cho người đến tạ lỗi.” Lam Bằng tướng quân thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Ưng Phi.
Trong đôi mắt ưng hẹp dài thấp thoáng ánh lệ, Ưng Phi cúi người ôm lấy Ưng Như, giọng rất nhẹ: “Vương muội, vương muội, muội sao rồi?”
“Xin lỗi… Vương huynh.” Ưng Như không ngừng hộc máu trong lòng y, giọng đứt quãng: “Muội không… không ép huynh dùng Bách Yêu Lăng đi… mạo hiểm.”
“Ta biết.” Ưng Phi gật đầu.
Nàng ta đột ngột bật dậy: “Nhanh… áo trắng… Yêu Khuyết sẽ đánh lén… nhanh…”
“Ta đưa muội về.” Ưng Phi vội ôm nàng đứng dậy rồi nói với Lư Sênh: “Đa tạ.”
Lư Sênh ra hiệu chúng ma nhường đường.
Ưng Phi bước lên vật cưỡi, dẫn chúng yêu rời đi.
Không có bảo bối nên đám nhân tu võ đạo mặc kệ những chuyện bên này, bọn chúng chỉ chằm chằm nhìn vào trong trận, đám người Lư Sênh cũng quay lại nhìn sát trận.
******
Trong trận tứ tượng, không có trời đất, chỉ là một vùng mênh mông mờ ảo, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, càng không biết Thực Tâm ma đang ở đâu.
Bất luận ra sao cũng phải nghĩ cách đem Địa linh nhãn ra ngoài giao cho bọn Lư Sênh. Liễu Sao cẩn thận thu lại ma khí, nhưng sát trận cao cấp làm sao để nàng chạy trốn, một luồng khí tức bốc lên từ phía nam, sức mạnh khủng bố không kém địa diễm là bao, hồn phách bị tổn thương lập tức rung lên. Liễu Sao lăn mình qua tránh thì một luồng khí lạnh từ phía sau đánh úp tới, nước lửa giao nhau, Liễu Sao hoàn toàn không biết phải trốn thế nào.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trường kiếm màu xanh lục bỗng xuất hiện ở phía trước.
Là Lan Nhuy kiếm! Là Lạc Ninh! Liễu Sao lập tức nhào tới hướng đó đúng lúc tránh khỏi hai luồng khí đụng vào nhau.
Giữa không trung, Lạc Ninh thở phào nhẹ nhõm, nàng không quên ra hiệu với đám người Lư Sênh, lúc này Lư Sênh mới thoáng an tâm, ra lệnh chúng tướng điều tức chờ đợi.
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát động tĩnh trong tứ tượng trận, ở bên ngoài vốn không thể nhìn rõ tình cảnh bên trong, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng thét giận dữ, chắc chắn Thực Tâm ma đã bị thương. Phù Vân Quyết xoay tròn trên không, một mình Lạc Ninh đứng giữa mắt trận điều khiển tiên trận, người ngoài khó lòng tới gần, khiến đám Vũ Tinh Hồ và Tô Tín đều toát mồ hôi lạnh.
Trong giây lát, bóng hình linh thú Huyền Vũ há miệng, một bóng người bay khỏi trận.
“Dương Kiếp chân quân!” Mọi người hét thất thanh.