Chọn xong quần bơi, Lục Hãn Kiêu bắt đầu nịnh nọt cô giáo Chu.
"Cô Chu, ngày mai anh cần chú ý những chỗ nào đây?"
Chu Kiều hỏi anh: "Chẳng lẽ anh chưa từng học bơi sao?"
"Học rồi." Lục Hãn Kiêu rất buồn bực, "Anh còn tìm cả giáo viên cá nhân cơ, kết quả là người ta bị anh làm tức giận, không dạy nổi. Về sau thì là đám anh em dạy cho, không phải anh nói điêu đâu, trình độ dạy dỗ của Trần Thanh Hòa ấy mà, quả thật là phá hủy cuộc đời anh."
Chu Kiều cũng không hiểu nổi, "Có phải anh nghĩ bơi lội quá khó khăn hay không?"
"Anh sợ nước." Lục Hãn Kiêu nói: "Đặc biệt là khi nhìn mấy hình biển sâu, trời ạ, hít thở không thông luôn."
Chứng sợ nước trong truyền thuyết?
Chu Kiều dường như đã hiểu phần nào.
Lục Hãn Kiêu bắt đầu mơ đến cuộc sống tươi đẹp ở bể bơi ngày mai, "Cuộc đời này, anh chưa từng được cô gái nào dạy cách phóng túng (*) đâu."
Đầu Chu Kiều lại bắt đầu đổ mồ hôi, anh nói chuyện có thể đừng dùng loạn từ phóng túng có được không.
(*) phóng túng: nguyên văn là “đi lãng”, vừa có nghĩa là lướt sóng, bơi lội, vừa có nghĩa phóng túng đó.
Lục Hãn Kiêu vì ước mơ mà xốc lại tinh thần, thấy thời gian còn sớm liền cầm lấy chìa khóa xe, "Anh ra ngoài một chút nhé."
Lúc ra khỏi cửa vừa vặn gặp được dì Tề vừa đi khiêu vũ về, "Ai, Kiêu Kiêu, lại đi đánh bài sao?"
"Đánh bài có gì hay ho đâu, mỗi lần thắng đều chẳng tốn chút sức lực nào." Lục Hãn Kiêu quơ quơ chìa khóa xe, "Cháu đi làm chính sự."
Nửa tiếng sau, tại một cửa hàng đồ bơi nào đó.
Nhân viên bán hàng lần này đúng là gặp vận, không ngờ trước khi tan làm lại được tiếp đón một thần tài, Lục Hãn Kiêu cơ bản là mua mỗi kiểu một cái.
"Thưa anh, anh thấy bộ này thế nào?" Nhân viên mang ra một bộ áo quây có dây buộc trước ngực, nhìn qua vô cùng quyến rũ, có thể nói là tương đối hở hang.
Lục Hãn Kiêu vô cùng không vừa ý, "Không cần."
Ngày mai thân phận Chu Kiều là giáo viên đấy, cũng không phải là đi vũ trường. Mà thực ra ngực của cô ấy chắc cũng không thể hiện nổi tinh túy của bộ đồ tắm này.
Ngón tay Lục Hãn Kiêu chỉ một cái, "Được rồi, những món này thôi, thanh toán."
Nhân viên bán hàng tràn ngập niềm vui, nhiệt tình tiễn kim chủ, "Tiên sinh, anh đối với bạn gái mình thật sự là quá tốt!"
"Bạn gái?" Lục Hãn Kiêu cười một tiếng.
Nhân viên nghĩ thầm, chết rồi, chẳng nhẽ nói sai?
"Làm sao cô biết là bạn gái." Lục Hãn Kiêu trêu chọc nói: "Biết đâu là vợ thì sao ha ha ha ha."
"..."
Hiệu suất của anh cao, loanh quanh đến lúc về cũng chưa đến 2 tiếng.
Về đến nhà, dì Tề đã ngủ, Chu Kiều vẫn đang ngồi trong phòng học từ đơn.
Lục Hãn Kiêu gõ cửa, lười biếng duỗi tay, "Cho em."
Chu Kiều nghiêng đầu, nhìn chằm chằm túi giấy trong tay anh, "Cái gì đây?"
"Mua cho em." Lục Hãn Kiêu đặt đồ trên bàn, huýt sáo liền rời đi.
Chu Kiều biết nhãn hiệu này, đắt tiền đến mức khiến người ta xấu hổ.
Cô vừa lôi ra nhìn, trời ạ, cái quái gì đây!
Bộ đầu tiên, đường viền hình hoa, trên áo ngực còn có mấy viên ngọc vừa to vừa sáng.
Bộ thứ hai còn kinh khủng hơn, giữa quần và áo trực tiếp dùng một cái vòng sắt quấn liên tiếp, khiến cả bộ áo tắm đều lấp lánh.
Không thể tưởng tượng được, Lục Hãn Kiêu còn có cái sở thích kỳ quái này.
Tính ra nhìn bình thường nhất chính là bộ có hoa văn nhỏ cô đang cầm trên tay. Hiện đại nhưng tao nhã, kiểu dáng cũng bình thường, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Ánh đèn chiếu vào đám đồ bơi, Chu Kiều nhìn rồi đột nhiên bật cười.
Để bắt ép cô phối hợp "đồ đôi", Lục Hãn Kiêu thật sự là nhọc lòng nhỉ.
Đang nghĩ ngợi, thanh âm anh từ phòng khách truyền đến, "Nếu muốn thì em mặc bộ vòng sắt kia cũng được, dù sao anh cũng có một bộ có khung sắt quấn quanh quần bơi y như thế!"
"..."
Chu Kiều không đáp, hé miệng mỉm cười, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn bộ có hoa văn li ti kia.
Lục Hãn Kiêu vẫn trốn bên cửa nhìn trộm như chú mèo nhỏ, trong nháy mắt giống như đứa trẻ xin được đường, chỉ thiếu điều không nhảy dựng lên, "Yes!"
Chu Kiều nghe thấy tiếng động, nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt hai người đối diện nhau. Lục Hãn Kiêu không trốn cũng không tránh, vừa cười vừa liếc mắt đưa tình, "Ăn mừng sớm một chút, dù sao ngày mai anh sẽ là người biết bơi!"
Chu Kiều nhướng mày, "Yên tâm, nhất định sẽ dạy được cho anh."
Đã muộn, Lục Hãn Kiêu trước nay chất lượng ngủ đều rất tốt, hôm nay bỗng nhiên không biết xấu hổ mơ một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, anh được Chu Kiều ôm lấy, thân thể hai người sít sao kề nhau, nước rất sâu, vậy mà anh lại không hoang mang chút nào, bởi Chu Kiều đang kề môi sát bên tai anh, nhẹ nhàng làm nũng, "Nhanh một chút đi, nước không đủ nhiều."
Sau đó, Lục Hãn Kiêu phóng túng đến tỉnh .
Khi tỉnh lại, đầu anh đổ mồ hôi, ánh mắt mê ly không biết đêm nay là đêm nào. Thật lâu sau mới tỉnh lại, "Trời ạ, mình con mẹ nó thế nhưng lại mộng xuân!"
Lục Hãn Kiêu ngây ngốc ngồi trên giường, cả người đều nghĩ đến giấc mộng. Lồng ngực anh thở mạnh, càng nghĩ đến dư vị kia càng không bỏ được, bên tai nóng lên, mặt cũng nóng như đốt, cuối cùng, Lục Hãn Kiêu nhận mệnh thở dài, tay trượt vào trong chăn tự hành động.
Anh phiền não, sao mộng chỉ mới được một nửa đã tỉnh rồi.
Một nửa kia phải tự lực cánh sinh, nghĩ lại đúng thật là quá đáng thương mà.
———
Buổi chiều hôm sau, chưa đến bốn giờ Lục Hãn Kiêu đã lôi Chu Kiều ra khỏi nhà.
Chu Kiều có chút kỳ quái, "Không phải hẹn vào buổi tối sao?"
Lục Hãn Kiêu kiêu chuyển tay lái, nhịn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Đi sớm làm quen một chút."
Chu Kiều lập tức hiểu rõ, anh hẳn là muốn đến sớm học bơi, đỡ cho đến lúc tụ họp lại mất mặt.
Lục Hãn Kiêu rất ngại ngùng, "Bị bọn gia súc kia làm trò cười nhiều năm như thế, anh phải giữ mặt mũi chứ, hôm qua anh còn gửi tin nhắn vào nhóm mời bọn nó hôm nay thưởng thức tư thế bơi lội đa dạng của anh."
Chu Kiều cũng đành phục anh, "Tôi sẽ cố hết sức."
Đối diện chỗ suối nước nóng chính là hồ bơi. Thời điểm hai người bọn họ đến, trong hồ cũng không có nhiều người lắm.
"Tôi đi thay quần áo đã." Chu Kiều nhấc theo túi to nói.
"Được." Lục Hãn Kiêu cũng kéo rương phía sau, khiêng một cái phao đi ra.
Đợi chút, hoa văn cái phao này của anh rất rất đặc biệt nhỉ.
Lục Hãn Kiêu nhếch miệng cười với Chu Kiều, đến là ngây thơ, "Shin cậu bé bút chì đó, là thần tượng lúc nhỏ của anh."
"..."
Thật đúng là vật họp theo loài!
Đàn ông thay quần áo nhanh, lúc Lục Hãn Kiêu thay xong quần bơi đi ra ngoài, Chu Kiều vẫn chưa có mặt.
Anh dè dặt bước đến cạnh hồ bơi, rất sợ lảo đảo một cái lại ngã vào hồ. Sau đó anh lại yên lặng ngồi trên sàn, dùng chân bắt đầu nghịch nước.
Trong bể bơi có hai ba đôi nam nữ, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười.
Lục Hãn Kiêu hâm mộ nhìn mấy người đang bơi lội, không tự chủ bắt chước động tác của bọn họ, vung tay rồi lại duỗi chân.
Lúc anh đá nước lên lần thứ 6, Chu Kiều rốt cuộc cũng đi tới.
Bọt nước trước mắt Lục Hãn Kiêu cũng chấn động mà rớt xuống, Chu Kiều cởi áo ngoài, áo tắm hoa văn li ti che phủ dáng người lồi lõm, phía dưới là quần váy, ngắn chỉ vừa đủ che được bắp đùi.
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu như máy quét, từ bắp chân Chu Kiều bắt đầu hướng lên trên, chân tay cân đối, eo thon mảnh mai, lại còn lộ ra một đoạn bụng trắng muốt, lại lên nữa —
Máy quét Lục Hãn Kiêu trong nháy mắt chết đứng.
Môi anh khẽ nhếch, xong xong, thật là hối hận.
Hôm qua đáng lẽ nên mua bộ áo tắm gợi cảm kia mới đúng!
Tóc Chu Kiều hoàn toàn được buộc lên, nhìn theo chiếc cổ bóng loáng đi xuống, đường cong bộ ngực đẹp mắt ngoài dự đoán.
Người đến ngày càng gần, Lục Hãn Kiêu vội vàng cúi đầu xuống, vờ như không để ý.
Anh nhìn quần bơi hoa văn li ti của mình, trong lòng vui vẻ, mấy bông hoa kia giống như từ áo tắm Chu Kiều đang mặc lấy xuống vậy.
"Nghĩ gì thế?" Chu Kiều dừng trước mặt anh.
Lục Hãn Kiêu ngẩng đầu lên, chân "ụp" một cái lại đạp đạp nước, lạnh nhạt nói: "Làm quen với độ lạnh của nước."
"..."
Trời nóng như thế, có phải bắt anh bơi mùa đông đâu.
Chu Kiều thu hồi tầm mắt, "Vậy chúng ta bắt đầu đi."
"Được!" Lục Hãn Kiêu mò lấy phao bơi, nhẹ nói: "Bé Shin, không phải sợ, ba ba sẽ bảo vệ con."
Sau đó đem phao đeo vào hông, nói với Chu Kiều: "Được rồi, xuống nước đi."
"Gỡ xuống." Chu Kiều ra lệnh.
"? ? ?" Lục Hãn Kiêu không phục, "Tại sao chứ?"
"Anh muốn học bơi, dùng phao sao được?" Chu Kiều uy hiếp nói, "Anh không bỏ ra, tôi không dạy."
"Bỏ bỏ bỏ." Lục Hãn Kiêu thầm nói: "Chờ học bơi xong xem, dám uy hiếp anh, em chết chắc!"
Chu Kiều đá một cái, phao bơi cậu bé Shin liền bay ra ngoài, sau đó cô xuống nước, xoay người vươn tay với Lục Hãn Kiêu, "Đến đây, bám vào tôi."
Ừ, chuyện này anh đồng ý.
Lục Hãn Kiêu đưa tay cho cô, sau đó cũng xuống nước.
"Đợi chút! Sâu quá!" Rất nhanh, theo phản ứng sinh lý, anh bắt đầu căng thẳng.
"Mới đến bắp đùi mà." Chu Kiều không còn gì để nói.
"Không được không được, anh muốn đi lên."
Chu Kiều cầm tay anh thật chặt, "Có tôi ở đây, anh đừng sợ."
Thanh âm cô nhẹ nhàng, giống như đang gãi ngứa cào cào ở tai ở mắt Lục Hãn Kiêu, ngũ quan tương thông rồi chạm đến đáy lòng, cảm giác này rất kỳ diệu.
Anh dần dần buông lỏng, ngoan ngoãn gật đầu.
"Lúc bơi, tay nhớ duỗi hết sức, không được nôn nóng, chân và tay phối hợp, động tác phải đều nhau." Chu Kiều giảng giải mười phần kiên nhẫn, "Điểm quan trọng nhất, dùng miệng để thở và lấy hơi."
Lục Hãn Kiêu đã thử mấy lần, chính là anh không dám nhấc chân, chân kiên quyết đạp ở đáy hồ, không sao lay chuyển được.
Chu Kiều cũng không giận, thái độ vẫn hiền hòa như cũ, cô cầm tay Lục Hãn Kiêu giơ lên, để ở trên vai.
"Anh giữ vai tôi, coi tôi như phao vậy, chúng ta học động tác chân trước."
Lục Hãn Kiêu có chút cứng ngắc, đến thở cũng không dám, tư thế này không phải là ngực dán ngực sao.
Chu Kiều thấy anh sững sờ, dứt khoát lùi về sau một bước, Lục Hãn Kiêu mất cân bằng, "Ôi ôi ôi!"
Tốt lắm, cuối cùng nổi lên.
"Chậm một chút chậm một chút, anh sợ anh sợ." Lục Hãn Kiêu giữ bả vai Chu Kiều thật chặt, bắp đùi đạp loạn.
"Đúng rồi, động tác không sai, đừng nóng lòng, chú ý một chút." Chu Kiều kỳ thật bị anh giữ đau nhưng không lên tiếng, vẫn khích lệ anh tiếp tục.
Bơi ba bốn mét, Lục Hãn Kiêu đã bớt khẩn trương, chân dài bắt đầu đạp hăng hái.
Mà hai cánh tay từ giữ bả vai đã biến thành vòng quanh cổ Chu Kiều.
Đầu Lục Hãn Kiêu như một cây nấm ướt nhẹp, vừa bơi vừa vênh váo, "Cô giáo Chu, nhìn anh bơi cảm thấy thế nào?"
Chu Kiều cong miệng, "Như một con ếch."
"Nói đúng rồi, anh chính là hoàng tử ếch đây." Lục Hãn Kiêu đắc chí, "Ộp ôp ộp."
Còn chưa kêu hết, Chu Kiều nhanh chóng thối lui một bước, đem tay Lục Hãn Kiêu tay hất xuống.
"F*ck!" Anh lập tức đại loạn, chìm ở trong nước vùng vẫy giống như bơi chó, "Chu Kiều! Chu Kiều!"
"Tay và chân cùng cử động, không được phép sợ!" Chu Kiều tái diễn động tác bơi thêm một lần.
Lục Hãn Kiêu "ộc" một tiếng, sặc nước.
"Chao ôi!" Chu Kiều thấy anh quả thực đã gắng sức, vì vậy đi qua ôm cổ anh, "Đừng sợ, tôi ở đây."
"Em đừng đi, ôm anh đi mà." Lục Hãn Kiêu lần này sống chết cũng không buông ra, không chỉ tay ôm chặt, mà cả chân cũng cuốn lấy bắp đùi cô, "Kiều Kiều, Kiều Kiều!"
"Ở đây, ở đây." Chu Kiều không ngừng vuốt ve lưng, trấn an tâm tình anh, "Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh chết đuối đâu."
"Bơi lội thật đáng sợ, Lục tổng muốn về nhà." Lục Hãn Kiêu giống như chú chó nhỏ bị vứt bỏ tìm được chủ nhân, "Anh muốn lên bờ!"
Thanh âm Chu Kiều rơi bên tai anh, "Không học sao? Lỡ lát nữa lại bị lôi ra làm trò cười, rất mất mặt."
Lục Hãn Kiêu a một tiếng, "Vậy anh muốn ôm phao bơi."
Hai người dính sát ở một chỗ, Chu Kiều vô ý thức nói: "Tôi chính là phao bơi của anh mà."
Chữ “mà” kia mang thanh âm mềm nhũn đặc trưng của phái nữ, khiến Lục Hãn Kiêu bỗng chốc phân tâm.
Tiếp đến, Chu Kiều đổi phương thức dạy học.
Cô giữ eo Lục Hãn Kiêu, để tay chân anh tự chuyển động, khống chế cân bằng.
Phương pháp này quả thực hiệu quả, ít nhất, Lục Hãn Kiêu cũng không tiếp tục căng thẳng như vừa rồi, thử ba bốn lần, dường như đã tìm được cảm giác.
"Kiều Kiều, anh hình như có thể bơi rồi."
"Ừ, động tác đẹp hơn nhiều rồi, tiếp tục."
Tay Chu Kiều mềm mại giữ bụng anh, để lâu đã thấy có chút mỏi tay.
Cô dời tay, chuẩn bị đẩy người về phía trước, nào biết Lục Hãn Kiêu bỗng cơ trí bất ngờ, cả người như mũi tên phi thẳng lên trước. Tay Chu Kiều liền không sai lệch đặt đúng tại đũng quần anh.
Lục Hãn Kiêu ngẩn ra.
Cả người cứng đờ.
Ở trong nước, cảm giác Chu Kiều không rõ ràng như vậy, cho đến khi bộ phận nào đó chậm rãi biến hóa, cô mới ý thức được tình huống không đúng.
"..."
Bây giờ băm tay còn kịp không?
Chu Kiều giống như chạm phải bỏng, nhanh chóng thu tay lại, cảm thấy còn chưa đủ, tay lập tức nắm thành đấm đến là khẩn trương. Mà Lục Hãn Kiêu thì như từ mộng bước ra, thế nhưng lại thần kỳ ở trong nước trôi lơ lửng.
Yên tĩnh.
Trầm mặc.
Lục Hãn Kiêu bơi chó, giãy giụa đập chân, đưa lưng về phía Chu Kiều càng ngày càng xa.
Chu Kiều nhìn bóng lưng anh, dòng nước mát lạnh cũng không giảm nổi cảm giác nóng rang ở lòng bàn tay.
Cô rũ mi, dùng sức chà xát ngón tay. Trong lúc tâm hoảng ý loạn vẫn phải thừa nhận, chỗ đó thật sự là... một đống thật lớn mà.
Đúng lúc này, cửa hồ bơi bỗng xôn xao, thanh âm Trần Thanh Hòa truyền đến trước tiên, "Đào nhi, bộ phim cổ trang chú mới quay có phải là diễn hoàng thái tử không? Cao quý như vậy, chú diễn hẳn là rất tốn sức nhỉ?"
Thanh âm Đào Tinh Lai giòn vang lại trong sạch, "Anh Thanh Hòa, anh nói sai rồi, em không yêu anh nữa đâu, khí chất em trăm năm có một, không diễn vương gia thái tử thì thật quá đáng tiếc, sao lại tốn sức được!"
Thân ảnh người quen người này theo người kia đến càng lúc càng gần.
Mà Lục Hãn Kiêu thành công học xong bơi chó hiện đang rúc vào bên bờ, cả người đờ đẫn như mất hồn.
Anh đang rầu rĩ là, một đống phía dưới kia, làm sao để mềm xuống bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com