Chỗ Chu Kiều không phải là nhà trọ hạng sang gì, chỉ là cách công ty thực tập gần, đi qua đi lại cũng thuận tiện. Xung quanh chỗ này công ty cũng không ít, cho nên nhà trọ phòng ăn cũng nhiều.
Chu Kiều thật sự không nghĩ tới Lục Hãn Kiêu sẽ ở ngay cạnh.
Trước khi ra khỏi nhà, cô lại về phòng ngủ cầm theo một cái nhiệt kế, nghĩ lại cảm thấy vẫn chưa đủ, lại xuống bếp dùng bình giữ nhiệt đổ một chai nước ấm bỏ vào túi mang đi.
Quán trọ gia đình kia ở ngay cửa tiểu khu, Chu Kiều rất nhanh đã tới.
Lúc lên tầng gặp phải vài đôi nam nữ đang ôm nhau tán tỉnh. Lúc Lục Hãn Kiêu mở cửa, bỗng có rất nhiều thẻ nhỏ lộ liễu từ khe cửa rơi xuống.
Nữ thần quyến rũ, ngực lớn mông đầy đặn, thậm chí còn có cả một người đàn ông cởi trần ánh mắt phóng điện mê ly.
"..."
"..."
Lục Hãn Kiêu nhanh chóng giải thích, "Anh không biết ai nhét vào, anh không gọi."
Chu Kiều lại chú ý tới tay đang ôm dạ dày của anh, hỏi: "Rất đau à?"
Lục Hãn Kiêu nhường đường, cậy mạnh nói: "Vẫn được."
Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, sợ cô sẽ cho rằng anh đang gạt người, vì vậy vội vàng bổ sung một câu, "Chỉ là đau đớn từng đợt, uống thuốc cũng không đỡ."
Chu Kiều tiến vào phòng, "Thuốc đâu? Để em xem một chút."
Thừa dịp Lục Hãn Kiêu đi lấy thuốc, Chu Kiều quan sát một vòng gian phòng. Giường rộng một mét rưỡi, ga trải giường màu trắng, phòng chỉ đơn sơ có thêm một cái tủ cùng vài cái thảm bẩn còn sót lại.
Chỗ như thế này, anh ở được sao?
"Đây." Lục Hãn Kiêu đi tới, đưa cho cô một túi to.
Anh là đau thật, thi thoảng nhíu mày, sắc mặt cũng không tốt. Không để ý gì khác, Lục Hãn Kiêu chủ động nửa ngồi nửa nằm xuống giường. Lúc xoay người, anh không nhịn được mà phát ra một rên thống khổ.
Chu Kiều mở bình nước, "Anh uống nước nóng trước đi."
Lục Hãn Kiêu nhìn thấy cái bình màu xanh nhỏ như ly nước, "Của em?"
Chu Kiều ừ một tiếng, "Em rửa rồi."
Lục Hãn Kiêu bưng lên uống ừng ực vài ngụm to, nghĩ thầm, rửa hay không anh mặc kệ, dù sao đây cũng là hôn gián tiếp.
Chu Kiều xem hết những thuốc kia, cau mày nói: "Mấy thuốc giảm đau này phải uống sau ăn."
Giọng Lục Hãn Kiêu vừa uống nước xong có chút trong trẻo hơn, "Vừa nãy đau đến chịu không nổi, kể cả có là hạc đỉnh hồng anh cũng uống."
Chu Kiều: "Nếu không thì đi viện đi? Em xuống gọi xe."
Cô vừa xoay người, cổ tay đã bị Lục Hãn Kiêu giữ lấy. Lòng bàn tay nóng hổi như in dấu lên cổ tay cô, Chu Kiều nhíu mi, không trách anh lỗ mãng mà trực tiếp duỗi tay sờ lên trán anh.
"Lục Hãn Kiêu, anh đang phát sốt."
Tay cô từ ngoài đi vào vẫn còn mang chút cảm giác lạnh lẽo, Lục Hãn Kiêu sờ vào liền run nhẹ một cái.
Anh tham lam ngẩng đầu lên, khiến mình càng tiếp xúc thân mật hơn lòng bàn tay Chu Kiều, "Ừ? Anh sốt? Không biết rõ, chỉ cảm thấy trong dạ dày thật nóng."
Tay Chu Kiều lại chuyển qua gò má anh, sau khi xác nhận liền đứng thẳng, "Không ổn rồi, phải đi bệnh viện."
Cô lôi nhiệt kế từ nhà mang đến, không nói thêm gì đưa cho Lục Hãn Kiêu, "Đo nhiệt độ đi."
Lục Hãn Kiêu ngoan ngoãn làm theo, áo lông dày, anh kéo cổ áo bên trái xuống, cố ý lộ ra đầu vai tròn trịa, lại còn nhích lại gần Chu Kiều.
"..."
Khá khen cho cái tâm tư mỹ nam kế.
Chu Kiều nhấc chăn đắp lên đầu anh, "Mau đo đi."
Lục Hãn Kiêu từ trong chăn thò đầu ra, chỉ để lộ cặp mắt đào hoa, đuôi mắt hơi cong như cười với Chu Kiều.
Chu Kiều bị anh nhìn chằm chằm khiến toàn thân không được tự nhiên, cô ho một tiếng, giả vờ xem điện thoại.
Yên lặng mấy giây, Lục Hãn Kiêu đột nhiên hỏi: "Đến lúc nào em sẽ thả anh ra?"
Ban đầu Chu Kiều không hiểu rõ, "Hả?"
"Ở trong danh sách đen tham quan lâu như thế, bây giờ thả ra được rồi, nhỉ?"
Tay Chu Kiều run lên, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Chuyện cũ giống như một vết sẹo chưa lành, Chu Kiều cố gắng né tránh, cẩn thận để không đụng vào, lại bị một câu hỏi nhẹ nhàng thờ ơ của Lục Hãn Kiêu xé rách.
Chu Kiều siết chặt di động, không nói lời nào.
Lục Hãn Kiêu thở dài một cái, "Không thả thì không thả, người bị em bỏ tù chung thân cũng nên là anh."
Mười ngón tay Chu Kiều nắm thành quyền, hỏi: "Thân thể bà nội Lục còn tốt chứ?"
"Vẫn vậy, từ mùa hè đã không tốt lắm, mùa đông khó dưỡng phổi, viêm khí quản cũng nghiêm trọng, thời tiết sương mù căn bản là không thể ra ngoài."
Mùa hè.
Chính là lúc việc của cô và Lục Hãn Kiêu huyên náo khiến cả nhà họ không vui đi.
Bà Lục cả đời hiền lương thục đức, giúp chồng dạy con, năm tháng dạy cho bà ôn hòa cùng trầm tĩnh, mong muốn cả đời của bà chỉ gói gọn trong câu “Gia hòa vạn sự hưng”. Lục Hãn Kiêu và Từ Thần Quân gây gổ khiến bà Lục so sánh hai bên nặng nhẹ, sau đó liền lựa chọn đứng ở phe con dâu, đi thuyết phục Chu Kiều.
Nghe nói bà Lục thân thể không tốt, Chu Kiều im lặng đưa tay thả xuống đùi.
Lục Hãn Kiêu nhẹ giọng, "Kiều Kiều."
Chu Kiều bị tiếng gọi biệt danh quen thuộc này khiến cho ngẩng đầu lên.
Cả khuôn mặt Lục Hãn Kiêu đã thò từ trong chăn ra, khuôn mặt lúc ốm lại có phần trầm tĩnh hơn bình thường.
"Anh biết rõ, lúc chúng ta ở bên nhau em phải chịu nhiều ủy khuất, người mẹ đầy gai góc, còn có bà nội nối giáo cho giặc của anh." Anh tự giễu cười cười, "Chủ yếu nhất chính là anh. Anh ở trong công việc luôn khiến cho người ta yêu thích, không hiểu sao đến việc của em lại biến thành trẻ em chậm phát triển trí tuệ."
Chu Kiều yên tĩnh nghe anh kiểm điểm, từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt ôn nhu của Lục Hãn Kiêu rơi trên mặt cô, nhẹ giọng chậm rãi tiếp tục, "Lúc làm việc anh có thể kiên nhẫn chu toàn với đối tác, nhưng đối với em lại một mực cho rằng em là vật sở hữu của anh, cuộc sống, quan hệ của em toàn bộ chỉ có thể là của anh. Bây giờ suy nghĩ lại quả thật rất ngu đần."
Nói đến chuyện xưa, Chu Kiều vốn đang rất khẩn trương, nhưng nghe anh phá tim đào phổi mà thẳng thắn liền thấy thoải mái.
Không thể phủ nhận, Lục Hãn Kiêu là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Lúc ba mẹ cô oanh oanh liệt liệt ly hôn, anh cho cô một chỗ dung thân. Anh cũng là người nhiệt tình cổ vũ, khiến cô yên tâm bầu bạn lúc thi nghiên cứu sinh lần thứ hai.
Cô vốn tưởng rằng sau khi chia tay, thời gian có thể xóa mờ tất cả. Nhưng từ lúc ở cửa quán hát, giây phút nhìn thấy anh ngồi trong xe kia, máy móc đang rỉ sét trong cơ thể lại thần kỳ chuyển động.
Lục Hãn Kiêu ngừng trong chốc lát, đột nhiên cầm lấy tay cô.
Vì đang sốt, lòng bàn tay nóng đến mức có thể rán trứng gà, Chu Kiều không kiên quyết hơi giãy, Lục Hãn Kiêu do dự nửa giây, vẫn cầm tay cô thật chặt.
"Anh nói mấy chuyện này chỉ là để nhận sai. Anh sẽ không lại ép buộc em, cũng sẽ không làm chuyện khiến em chán ghét."
Lục Hãn Kiêu giống như học sinh tiểu học thi rớt, cầm lấy bài thì dè dặt đưa cho bố mẹ ký tên.
"Kiều Kiều, nếu như em đồng ý lại cho Lục Hãn Kiêu đáng chết này một cơ hội— anh nhất định sẽ nghiêm túc cùng em đi hết đoạn đường này."
Lục Hãn Kiêu không đem nguyên nhân chia tay đổ cho bất kỳ người nào, chỉ từ trên người mình tìm lí do.
Anh ngây thơ lại xúc động, mọi việc xảy ra đều vì "anh cho rằng". Hôm đó ở bệnh viện, Hạ Nhiên nói chuyện phiếm với anh, có một câu anh thấy rất đúng—
Chỉ cần một người đàn ông có thể đưa ra đầy đủ yên ổn và tín nhiệm, những điều người phụ nữ có thể đáp trả sẽ nhiều hơn tưởng tượng của người đàn ông rất nhiều.
Hiểu chuyện luôn luôn tới chậm, Lục Hãn Kiêu nhìn Chu Kiều, ánh mắt của anh đầy khát vọng, nhưng lại có chút không tự tin mà chùn bước.
Chu Kiều cúi đầu, lông mi dày phủ lên mí mắt tạo thành một bóng mờ nhỏ.
Cô không lên tiếng.
Vành mắt cô ửng đỏ, không dám ngẩng đầu lên.
Thật vất vả ổn định tâm tình, Chu Kiều mới dám nhìn anh, vẻ mặt không sóng không gió ném một câu, "Đưa nhiệt kế cho em nhìn một chút."
"..." Lòng Lục Hãn Kiêu trong lòng tung tăng như chim sẻ, mặc dù cô ấy không đồng ý nhưng cũng không trực tiếp từ chối!
Anh nhu thuận kéo áo lông, cố hết sức lộ ra càng nhiều bả vai so với vừa rồi, như có như không híp hai mắt nhìn Chu Kiều. Có thể nói, chiêu mỹ nam này anh đã dùng suốt cả đời.
Chu Kiều cầm nhiệt kế trong tay anh, mất tự nhiên dời tầm mắt, giơ tay lên nhìn, "Ba mươi tám độ ba."
Lục Hãn Kiêu suy yếu "ừ" một tiếng, "Anh không đi bệnh viện, anh không tiêm."
Chu Kiều nghe được anh giống trẻ con kháng nghị, lòng cô cũng dao động, đồng ý nói: "Vậy em mua cho anh miếng dán hạ sốt dán lên trán."
Lục Hãn Kiêu nhỏ giọng nói, "Anh muốn tắm rửa."
"..."
Chẳng lẽ còn muốn em kỳ lưng cho anh?
Lục Hãn Kiêu đáng thương nói: "Anh không muốn khăn tắm ở đây."
Cái nhà nghỉ này khá đặc thù, một là giá rẻ, hai là nam nữ thuê phòng vô cùng nhiều, ông chủ cũng không phải là người có ý tứ, điều kiện vệ sinh quả thật đáng lo.
Chu Kiều suy nghĩ một chút, nói, "Anh bây giờ có thể đi không?"
Lục Hãn Kiêu thiếu chút nữa vui mừng đến phát khóc, chỉ hận không thể ba quỳ chín lạy với cô nương nhà mình, vội nói: "Có thể, chỉ là chân hơi mềm, không còn sức lực."
Chu Kiều nhìn anh xiêu xiêu vẹo vẹo xuống giường, tay ôm dạ dày một mực không hạ xuống.
Lục Hãn Kiêu hơi cong lưng, bỗng dưng cánh tay mềm nhũn.
Chu Kiều đỡ anh.
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu phút chốc sáng bừng.
Chu Kiều lạnh nhạt vung ra hai chữ, "Đi thôi."
Thế nhưng khuôn mặt cô rõ ràng nhiễm một vầng đỏ ửng mà bóng đêm cũng không che giấu được.
Chu Kiều đem Lục Hãn Kiêu về nhà trọ của mình.
Dù sao chỗ nên biết anh cũng đã biết, Chu Kiều cũng không giới thiệu nhiều, tìm khăn lông đưa cho anh rồi về phòng ngủ.
Lục Hãn Kiêu tắm nước nóng thoải mái xong, lúc đi ra liền phát hiện trên ghế salon có thêm một cái chăn cùng gối đầu. Trên bàn uống nước thả một ly nước nóng và một cái nhiệt kế.
Lục Hãn Kiêu nhìn phòng ngủ của Chu Kiều, không có ánh đèn từ khe cửa chiếu ra, hắn là đã ngủ.
Lục Hãn Kiêu thoải mái nằm trên ghế sofa, ngửi mùi hương của chăn đệm, ừ, là mùi của Chu Kiều. Anh lại đứng dậy uống nước nóng, đo nhiệt độ cơ thể, sau đó dùng số điện thoại mới gửi tin nhắn cho Chu Kiều.
[Anh không sốt nữa rồi.]
Chu Kiều dĩ nhiên chưa trả lời.
Nhưng Lục Hãn Kiêu vẫn vừa lòng thỏa mãn, ngủ ngon lành một giấc.
Ngày hôm sau, Chu Kiều từ phòng ngủ đi ra liền phát hiện Lục Hãn Kiêu đã ăn mặc chỉnh tề, đang đứng trước cửa sổ kia ngắm phong cảnh. Nghe tiếng động, anh quay đầu lại, cười xán lạn với cô một cái.
"Buổi sáng tốt lành."
Lục Hãn Kiêu đã ba mươi tuổi, dáng người được bảo dưỡng nhìn cực kỳ có cảm giác, lưng thẳng chân dài, lúc không mặc quần áo nghiêm túc nhìn trẻ ra không ít. Kỳ thật chạm mặt mấy ngày, ấn tượng Lục Hãn Kiêu cho người khác là thời gian yên tĩnh tương đối nhiều, nhưng giờ phút này, anh đang cười trong trẻo một tiếng, là dáng vẻ thật sự mà cô vô cùng tưởng niệm.
Chu Kiều cứng ngắc gật đầu, "Ừ, chào buổi sáng."
Lục Hãn Kiêu nhìn đồng hồ, nói: "Anh thấy trong tủ lạnh sủi cảo đông lạnh nên làm hai bát, của em ở trong nồi." Tạm ngừng, anh lại nói: "Mười rưỡi anh bay."
Chu Kiều lúc này không tiếp tục lạnh nhạt, vẻ mặt ngạc nhiên, "Phải, phải đi?"
Lục Hãn Kiêu: "Nghỉ năm ngày này đã hết số ngày nghỉ còn lại của năm nay rồi. Công ty còn nhiều việc, phải về xử lý."
Anh nói công ty nhiều việc, lúc này đổi lại là Chu Kiều im lặng.
Lục Hãn Kiêu cầm lên hành lý đã thu dọn xong, đem dao cạo râu vừa mới dùng xong bỏ vào.
"Anh sẽ tới thăm em."
Anh đưa lưng về phía cô, giọng nói rất nhẹ.
Chu Kiều đứng sau anh, ngón tay ngoắc vào nhau, "Lái xe chậm một chút."
Lục Hãn Kiêu quay lại, thời điểm mặt đối mặt, ưu thế dáng người cao lớn của anh biểu hiện rõ ràng. Chu Kiều theo phản xạ lui về sau một bước.
Cử động vô thức này của cô nhắc nhở Lục Hãn Kiêu, ngoại trừ mất mác chính là kiên nhẫn khuyên nhủ bản thân, không sao hết, phải kiên trì, cô ấy làm cái gì cũng đúng.
Lục Hãn Kiêu yên lặng động viên bản thân, sau đó bình tĩnh hơn không ít, anh cười cười với Chu Kiều, "Bộ quần áo này rất đẹp."
Chu Kiều cúi đầu nhìn xuống, "Tuần nào cũng cần tham gia hội nghị thảo luận, vậy nên phải mặc quần áo nghiêm chỉnh."
Lục Hãn Kiêu lại tiến về phía trước một bước, hai tay đặt lên cổ áo cô, thong thả sửa sang lại một chút, "Chỗ này chưa ngay ngắn."
Lúc Chu Kiều phản ứng lại, anh đã lui về chỗ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Nên đi rồi." Lục Hãn Kiêu nhìn đồng hồ đeo tay, xách túi lên.
Đi tới cửa, anh lại xoay người, nghiêm trọng nói một câu, "Buổi tối, nhất định phải khóa chặt cửa."
Chu Kiều quýnh lên.
"Còn có, mấy thứ sữa tắm cùng dầu gội đầu nếu còn ít, nhớ phải sớm kiểm tra." Lục Hãn Kiêu vẫn nói.
"..."
———
Lục Hãn Kiêu tới sân bay, lúc chờ bay, anh lấy điện thoại dự bị mang theo lúc ra nước ngoài, chuẩn bị nhắn tin cho Chu Kiều báo đã đến nơi, nhưng nhắn được một nửa, tâm tư Lục Hãn Kiêu hơi động, ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy điện thoại dùng trong nước ra.
Trong danh bạ, tên Chu Kiều vẫn ở vị trí dễ thấy nhất.
Lục Hãn Kiêu do dự mấy giây, chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì nhấn xuống.
Đoán chắc lại là tiếng tút liên tục báo máy bận.
Anh đang định uống nước, dứt khoát mở loa ngoài, tay rảnh rỗi đi mở nắp bình.
Mấy giây ngắn ngủi chờ điện thoại thông.
Lục Hãn Kiêu vừa đem bình nước để trên môi, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ.
"Tút—— "
Vậy mà gọi được!
Ngụm nước trong miệng Lục Hãn Kiêu nháy mắt phun ra ngoài, sặc đến nỗi anh điên cuồng ho khan.
Anh luống cuống cầm lấy di động, dè dặt đặt bên tai, không dám thở mạnh chờ đợi.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, Chu Kiều không nghe máy.
Kích động vừa ùa lên trong nháy mắt lại bị mất mác thay thế.
Cô ấy vì sao không nghe điện thoại?
Vẫn không muốn cùng mình nói chuyện hay sao?
Có phải chỉ là nhất thời xúc động mới cho mình ra khỏi danh sách đen?
Hay là, cô ấy lại hối hận rồi?
Điện thoại tự ngắt cuộc gọi, nhưng những vấn đề này trong đầu Lục Hãn Kiêu đã bay lung tung chín mười vòng lên trên trời.
Radio sân bay nhắc nhở đến giờ lên máy bay.
Lục Hãn Kiêu lặng lẽ cầm vali, áo khoác ngoài vắt trên cánh tay, lo lắng muốn chết.
Lúc xếp hàng gần đến anh, điện thoại đột nhiên vang lên.
Lục Hãn Kiêu nhìn màn hình, trời ạ, là Chu Kiều!
Hôm nay mẹ nó anh chính là đi xe leo núi!
Lục Hãn Kiêu nhanh chóng nghe, "Alo."
Thanh âm Chu Kiều cũng hổn hển, "Lúc anh gọi điện em đang phát biểu, làm sao vậy? Anh tới nơi rồi? Hay là trên đường xảy ra chuyện gì?"
Lục Hãn Kiêu đem di động dán chặt lên gò má, "... Em chạy ra ngoài sao?"
Hơi thở Chu Kiều còn chưa bình ổn, nghe rất rõ ràng.
"Ừ." Cô thừa nhận.
Mặt mày Lục Hãn Kiêu lập tức hớn hở, anh trả lời, "Anh sắp lên máy bay, đi đường rất thuận lợi, anh đến nơi sẽ nhắn tin cho em." Ngừng một chút, anh mong chờ hỏi: "Kiều Kiều, có được không?"
Lại sau đó, anh có thể lại tiếp tục liên lạc với em không?
Tiếp viên đã mỉm cười thúc giục anh lên máy bay, Lục Hãn Kiêu: "Không sao đâu, anh không ép em, anh cũng sẽ không quá phận quấy rầy em, anh..."
"Được." Chu Kiều cắt đứt lời anh, nói, được.
Lỗ tai Lục Hãn Kiêu ong một tiếng như có pháo hoa ầm ầm nổ tung.
Một phút trước khi tắt máy, anh quyết đoán mở weixin, gửi yêu cầu kết bạn qua.
Lần này, anh nhất định sẽ không phạm chút sai lầm nào, đem những thứ anh nợ cô gái của mình từng chút một trả lại.
Mà ở bên này.
Chu Kiều lén chạy ra ngoài, lúc trở về phòng họp liền nhận được lời mời kết bạn weixin của Lục Hãn Kiêu.
Tin nhắn giới thiệu là một câu nói: "Xin hãy ấn thêm bạn bè, như vậy anh sẽ không đi nhảy lầu."
Chu Kiều cười lên.
Ừ.
Cuối cùng cũng có chút phong cách của Lục ngu ngốc.
Hai người dùng tốc độ ổn định chậm rãi thích ứng, chậm rãi dung hợp, chậm rãi lại một lần nữa xuất hiện cùng nhau.
Lục Hãn Kiêu mặc dù nhớ nhung đến phát điên nhưng vẫn nhớ kỹ bài học, biết khắc chế bản thân, mỗi lần đều đoán thời gian Chu Kiều không bận rộn rồi mới gửi tin nhắn cho cô.
Nội dung cũng rất đơn giản, chỉ là lúc đi xã giao gặp được món ăn ngon, lúc đi công tác thấy một thứ đồ chơi thú vị, hay là lúc đi dạo gặp được một con châu chấu bươm bướm.
Do chênh lệch thời gian nên Chu Kiều cũng không thường xuyên trả lời ngay. Buổi sáng hàng ngày lúc Lục Hãn Kiêu vừa tỉnh ngủ, ngẫu nhiên sẽ nhận được vài lời bình ngắn gọn. Chu Kiều rất ít khi chủ động nói chuyện với anh, nhưng số lượng bạn trong vòng bạn bè cũng tăng nhiều.
Hai người duy trì khoảng cách vừa đủ, thăm dò lẫn nhau, cả hai đều ăn ý yên lặng mà cố gắng chữa trị vết thương.
Cứ như vậy hai tháng qua đi, hạng mục Chu Kiều làm cũng chính thức tiến vào giai đoạn kết thúc.
Mà Lục Hãn Kiêu nói cho cô, cuối tuần này anh sẽ tới Mỹ.
Phản ứng sẽ không gạt người.
Lúc Chu Kiều tỉnh dậy nhìn thấy tin này, tim đập cách một tầng áo mỏng vẫn như sắp từ trong ngực nhảy ra.
Chờ tim đập bình ổn một chút, cô tính toán thời gian, nếu không nhầm thì mình cũng sẽ về nước vào lúc đó.
Vì vậy, cô không nghĩ nhiều mà trả lời:
[Cuối tuần em sẽ về, anh đừng lại dày vò bản thân, không cần đi đâu.]
Vốn cho rằng anh đang ngủ, không nghĩ tới tin nhắn trả lời tới thật nhanh.
Lục Hãn Kiêu: [Anh là đi công tác.]
"..."
Chu Kiều chỉ hận không thể xấu hổ mà chết.
Cô vùi mình trong chăn, quấn chăn lăn qua lăn lại, "A a a, còn tưởng là cố tình đến gặp mình, hóa ra là đi công việc, như vậy không phải là tự mình đa tình sao, thật là muốn chết a a a!"
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Lục Hãn Kiêu: [Đi công tác là thuận tiện, đón em mới là việc chính.]
Sau câu này còn thêm ba hình trái tim màu đỏ. Trái tim nhảy lên, như muốn tràn ra khỏi màn hình. Chu Kiều gãi gãi mái tóc rối bù của mình, cười còn sáng lạn hơn nắng sớm.
Lòng đầy mong chờ, trong nửa năm từ lúc tới Mỹ, đây có lẽ là bảy ngày vui sướng nhất của cô.
Chu Kiều giặt quần áo, thu thập hành lý, bàn giao công việc, tổng hợp báo cáo thực hành, còn mua quà cáp cho nhóm Lý giáo sư. Nhưng trước khi gặp mặt hai ngày, Lục Hãn Kiêu đột nhiên nói với cô công ty có việc đột xuất, chắc là không có cách nào đi đón cô, nhưng anh đã chuẩn bị xong xuôi, hôm đó sẽ có xe đón cô ở sân bay.
Việc đột nhiên thay đổi chủ ý này khiến Chu Kiều ngơ ngác nửa ngày.
Nói không thất vọng là giả, nhưng nghĩ tới anh có lý do có chứng cớ, Chu Kiều nhanh chóng tiếp nhận.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Kiều cuối cùng cũng tạm biệt tám tháng học tập sinh sống tại nước ngoài, quay về với sự bao bọc của tổ quốc.
Nhưng cô không nghĩ tới người tới sân bay đón cô lại là Trần Thanh Hòa.
"Em gái Kiều, chỗ này." Sắp đến năm mới, trong sân bay có thể thấy vật trang trí vui mừng khắp nơi.
Chu Kiều để Trần Thanh Hòa giúp cầm hành lý, cô nhìn tới nhìn lui bốn phía.
Trần Thanh Hòa làm như không nhìn thấy, cố gắng pha trò, "Em gái Kiều trở nên càng ngày càng trắng rồi, đừng hiểu lầm, anh nói là da trắng ha ha ha ha."
Nội tâm Chu Kiều sáng rõ, nhìn ra hắn không được tự nhiên, trực tiếp hỏi: "Trần ca, anh có gì muốn nói với em à?"
Trần Thanh Hòa lập tức ngậm miệng, hơi lắc đầu, sức lực kia nhẹ như dập đầu thuốc lá.
Chu Kiều lạnh nhạt, hơi gật đầu, "Được."
Ngay lúc Trần Thanh Hòa như trút được gánh nặng, cô nói: "Nhưng em có lời muốn hỏi anh."
"..."
"Người kia đâu?"
Trần Thanh Hòa gãi gãi ót, chớp đôi mắt lấp lánh, "Ai? Lệ Khôn ư? Đi Israel làm nhiệm vụ."
Chu Kiều cắt lời, "Lục Hãn Kiêu. Anh ấy đi đâu?"
Lòng Trần Thanh Hòa vừa ca thán vừa nghĩ thầm, bây giờ mấy cô gái trẻ đều mẹ nó thật là tinh ý, quá khó lừa rồi.
Ánh mắt Chu Kiều nhàn nhạt, nhưng nghiêm túc nhìn hắn, không cho hắn chút cơ hội trốn tránh nào.
Trần Thanh Hòa muốn nói lại thôi, thở dài một hơi, cuối cùng chịu thua.
"Chao ôi, chuyện này Kiêu Nhi vốn là không cho anh nói, nhưng nếu em đã hỏi thì anh cũng không thể lừa con gái được."
Tim Chu Kiều treo ngược, sắc mặt cô trắng bệch, môi mấp máy, "Anh ấy gặp chuyện không may?"
Trần Thanh Hòa gật đầu.
Lòng Chu Kiều chợt lạnh như sương rơi, lập tức hỏi: "... Què? Tàn phế? Hay là… chết?"
Trần Thanh Hòa: "? ? ?"
Hốc mắt Chu Kiều bỗng nhiên đỏ bừng, mất khống chế túm lấy tay hắn, "Anh nói đi, nói đi!"
Trần Thanh Hòa bị cô lắc đến nổ đom đóm mắt, "Đừng, đừng lắc... ôi, Lục Hãn Kiêu ở bệnh viện... ngày mai nó có một cuộc phẫu thuật phải làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com