• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Che Chở Em




Quan hệ của Lục Hãn Kiêu và Chu Kiều không phải kiểu oanh oanh liệt liệt hận không thể khiến cả thiên hạ đều biết. Lục Hãn Kiêu nhìn bên ngoài thì có vẻ không đáng tin, nhưng đối với chuyện nặng nhẹ thì phân biệt vô cùng rõ ràng.

Chu Kiều vốn nhạy cảm lại đang đối mặt với kỳ kiểm tra quan trọng, cũng ngậm miệng không đề cập tới chuyện khác, chẳng hạn như việc nói chuyện thẳng thắn với người nhà Lục Hãn Kiêu. Thứ nhất là do không xác định được suy nghĩ của Lục Hãn Kiêu, thứ hai là chính cô cũng không nghĩ tới việc sớm thừa nhận.

Chu Kiều không nói, Lục Hãn Kiêu cũng không chủ động nhắc tới. Duy trì tình trạng yêu đương thế này là ổn, một thời gian nữa tình cảm tự nhiên sẽ tăng mạnh. Nhưng công việc bận rộn của anh đã chấm dứt, có nên có một buổi chính thức hẹn hò hay không?

Đi đâu hẹn hò đây?

Lục Hãn Kiêu còn đặc biệt tra Baidu, đáp án đầu tiên chính là—

Đi khách sạn thuê phòng.

Nhất nhìn thấy mấy chữ này, Lục Hãn Kiêu "bùm" một cái quăng chuột đi, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên, "Thế này không phải là cái đồ lưu manh sao!"

Sau khi cơn kích động bất chợt đã nguội lạnh, Lục Hãn Kiêu ôm lồng ngực nóng bỏng, "Không thể tưởng tượng được mày lại là một trang web không đứng đắn như thế, để nhóm kỹ thuật ẩn đi, tất cả máy tính trong công ty không được phép lên Baidu."

Đóa Tỷ nghe lệnh có chút mơ màng, "Lục tổng, chúng ta và nó vốn có quan hệ hợp tác."

Lục Hãn Kiêu tỉnh táo lại, phất phất tay, "Được rồi, cô ra ngoài trước đi."

Sau khi Đóa Tỷ như lọt vào sương mù bay đi, Lục Hãn Kiêu một lần nữa mở trang mạng ra, ma xui quỷ khiến lại tiếp tục nhìn xuống đáp án bên dưới, a ha, phía dưới bắt đầu đề cử một số khách sạn cùng nhà hàng.

Năm phút sau—

"Hỉ Lai Đăng, chủ đề đêm Hawaii, ai nha, cái này còn là khách sạn hợp tác của công ty, không tệ không tệ." Lục Hãn Kiêu mở sổ hội nghị, mười phần nghiêm túc bắt đầu ghi chép. Sau mỗi tên khách sạn còn dùng dấu ngoặc đánh dấu từ mấu chốt.

Phòng mèo hoang nhỏ gợi cảm, lượng khen ngợi 99%.

Miễn phí bao cao su, giới hạn hai cái.

"Hai cái làm sao đủ." Lục Hãn Kiêu tính toán, cảm thấy số lượng này có chút coi thường anh, vì vậy một nhát gạch chéo đánh rớt khách sạn này.

Sau khi chép tên một cửa hàng rượu, Lục Hãn Kiêu lại suy nghĩ một vấn đề khác. Từ lúc quen biết Chu Kiều, cái từ "già" rất thường xuyên bị nhắc tới. Người trẻ tuổi nói một chút thì cũng thôi, đằng này Trần Thanh Hòa cũng nói mình già, ha, rõ là tuổi như nhau, mình mà già thì nó đã sớm chết từ lâu.

"Còn không biết xấu hổ nói tao." Lục Hãn Kiêu càng nghĩ càng giận, vội vàng mắng thêm hai câu, "Trần Thanh Hòa là thứ không biết xấu hổ."

Mắng xong, vấn đề này vẫn phải đối mặt.

Lục Hãn Kiêu lôi trong ngăn kéo ra một bộ đồ cạo râu, bên trong có một cái gương nhỏ, anh soi má trái rồi lại má phải, "Già chỗ nào? Lỗ chân lông cũng không soi được cái nào."

Ném gương, Lục Hãn Kiêu lại đăng ký trang web mua sắm, đánh vào thanh tìm kiếm: Áo mặc vào khiến trẻ tuổi.

Quần thì không cần, dù sao anh cũng có cả một ngăn tủ quần jean rách cơ.

Tìm nửa giờ, nghiêm túc chọn mua vài cái T-shirt đa dạng, Lục Hãn Kiêu lúc này mới vừa lòng thỏa mãn dựa vào ghế, huýt sáo lên kế hoạch hẹn hò lần đầu tiên cùng Chu Kiều.

———

Tại nhà.

Ăn cơm trưa xong, dì Tề dọn bàn, Chu Kiều giúp đỡ rửa chén.

"Kiều Kiều, chiều dì phải về Lục gia một chuyến, bà Lục đánh bài nhưng thiếu người, dì đến cho đủ số." Dì Tề động tác nhanh nhẹn, còn cắt cho cô một quả cam, "Đúng rồi, bà Lục muốn hôm nào đó con cùng về ăn cơm tối, bà ấy chắc chắn sẽ nói trước với Hãn Kiêu, đến lúc đó Hãn Kiêu sẽ đưa cháu về."

Chu Kiều nghe xong, trượt tay, bát cơm rơi vào bồn rửa bát.

Dì Tề nghe động tĩnh vội vàng hỏi, "Không sao chứ?"

"Không sao ạ." Chu Kiều nhặt bát lên tiếp tục rửa, mím môi rũ mắt, nhìn chằm chằm nước chảy không lên tiếng.

"Cháu không cần lo." Dì Tề đột nhiên nói: "Dì sẽ không nói bừa."

Chu Kiều ngây ngốc.

"Cháu và Hãn Kiêu đều là đứa bé ngoan, vừa ngoan ngoãn lại đẹp mắt, dì rất thích." Dì Tề cười hắc hắc, "Việc của người trẻ tuổi mà, các cháu tự làm chủ, không có sự đồng ý của hai đứa, miệng dì nhất định sẽ đóng chặt."

Lão bảo bối thẳng thắn đến đáng yêu như thế. Chu Kiều định giải thích, nhưng lời đồng loạt đứng ở đầu lưỡi, bỗng chốc khó có thể sắp xếp từ ngữ nói thành câu.

"Dì hiểu rõ suy nghĩ của cháu, là con gái, chưa tới thời điểm ổn định, gặp người lớn lúc nào cũng sẽ có chút thấp thỏm. Cháu lại còn phải thi cử, đừng để bị ảnh hưởng." Dì Tề đưa cho cô quả cam đã cắt cẩn thận, "Ăn đi, học tập cho tốt."

Chu Kiều nhận lấy, cười cảm kích với dì Tề.

Cứ như vậy, dì Tề cầm theo túi hoa nhỏ, che một cái ô hoa, đi giày khiêu vũ ngồi tàu điện ngầm về Lục gia.

Mùa hè thời tiết hay thay đổi, sau giữa trưa bỗng ngột ngạt nóng rang, mây trắng rút đi, sắc trời thâm trầm.

Đôi chân mập của dì Tề chạy chậm tới cửa, cửa đang khép hờ, bà vừa đẩy vừa nói: "Ai nha, sắp mưa rồi, chị à, em mang cho chị một hộp củ cải tự muối."

Mọi người trong phòng khách đồng loạt quay đầu lại, dì Tề vừa nhìn, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn. Bà nhanh chóng trấn định lại, khuôn mặt tươi cười chào hỏi, "Lão gia hôm nay không đưa chim đi dạo sao?"

Lục Vân Khai gật đầu, ừ một tiếng, lông mày đang nhíu vẫn không buông ra. Mà bà nội Lục bên cạnh, vẻ mặt thoải mái cũng không biết đã đi đến nơi nào.

Trên ghế dành cho khách, Chu Chính Anh nửa giờ trước đột nhiên đến thăm lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"Cha nuôi, mẹ nuôi, về vấn đề giáo dục con cái, bọn con làm cha mẹ quả thực có chút bất công, công việc bận rộn cũng không phải là lý do." Chu Chính An thở thật dài một cái, ông ta từ trước đến nay vẫn chú trọng hình tượng, đầu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, sống lưng thẳng tắp không cong.

"Chu Kiều còn nhỏ, không hiểu được đúng mực, nhất định là đã quấy nhiễu Hãn Kiêu, hy vọng cậu ấy bỏ qua cho, cũng hy vọng cha nuôi mẹ nuôi..."

Lục Vân Khai dơ tay, cắt đứt lời ông, giọng nói có chút nghiêm túc bắt lấy trọng điểm, "Cậu nói, Lục Hãn Kiêu và con bé đang nói chuyện yêu đương?"

Chu Chính An lấy lệ ôm trách nhiệm, "Không phải tại Hãn Kiêu, là do Kiều Kiều nhà con không hiểu chuyện, nói cho cùng cũng là do Kim Tiểu Ngọc, cô ta rất tùy tiện, chưa bao giờ uốn nắn tư tưởng sai lầm của con gái."

"Chính An, " lần này là bà nội Lục lên tiếng, bà mặc một bộ sườn xám phối hợp với khuyên tai bằng ngọc, khuyên tai khẽ đung đưa theo lời bà.

Bà tỉnh táo nói: "Cậu làm ăn ở tỉnh xa, cách đây rất xa, dĩ nhiên không phải tôi nghi ngờ lời của cậu, chỉ là, tôi cảm thấy chúng ta nên nghe một chút ý kiến của người sống cùng Hãn Kiêu và Tiểu Kiều."

Vừa dứt lời, bà nội Lục giương mắt nhìn dì Tề, "Em à, em lại đây, chị có lời cần hỏi."

Dì Tề đáp lời, vui vẻ đi đến, "Chị, lão gia."

"Thời gian này vất vả em rồi, Hãn Kiêu vốn tùy ý, lại là con trai, lúc nào cũng không câu nệ tiểu tiết, việc sinh hoạt sự còn phải phiền em lo nhiều." Lời dạo đầu bà nội Lục lão nói rất thận trọng khéo léo.

Dì Tề vội nói: "Không mệt không mệt, Hãn Kiêu là đứa bé ngoan, lúc rảnh rỗi còn thường xuyên mang em đi nhảy ở quảng trường đấy."

Bà nội Lục vui mừng gật đầu một cái, lại nói: "Đứa nhỏ đi học cũng rất vất vả, Kiều Kiều gầy quá, em cố gắng làm nhiều đồ ăn ngon cho con bé nhé."

"Đương nhiên, gà vịt thịt cá mỗi ngày đều có, Kiều Kiều cũng là đứa trẻ nhu thuận, tính cách con bé thật sự khiến người ta yêu thích." Dì Tề liên tục không ngừng tán dương, sau đó lẳng lặng chờ đợi câu hỏi tiếp theo.

Bà Lục chậm rãi hỏi: "Hãn Kiêu cùng con bé, có phải đang nói chuyện yêu đương hay không?"

Trực tiếp nói ra, tất cả mọi người đều nín thở, bầu không khí trong phòng trầm xuống, so với sắc trời sắp mưa bên ngoài còn trầm hơn.

Dì Tề sắc mặt như thường, cười cười khoát tay, "Không thể nào."

Lời này vừa nói ra, Chu Chính An trước hết biến sắc, khuôn mặt oán giận cứng ngắc nhếch miệng cười nói, "Dì Tề, lần trước Hãn Kiêu như vậy, chính bà cũng chứng kiến mà."

Dì Tề vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, tôi ở đó, cái lần ông cứng rắn định dẫn Chu Kiều đi đúng không?"

"Cứng rắn đưa đi?" Lục Vân Khai nhíu mày.

"Cũng không nghiêm trọng như vậy, Hãn Kiêu đập một cái ghế mà thôi, ai nha, nếu không phải do ông tát Kiều Kiều một bạt tai, cái ghế kia cũng sẽ không gãy." Dì Tề hời hợt miêu tả lại một lần.

Ông nội Lục vừa nghe được liền lửa giận ngút trời, cầm gậy đập xuống đất một cái, "Càn quấy!"

Bà Lục cũng đau lòng thở dài, chỉ trích nói: "Chính An, làm cha nên như vậy."

"Không phải thế, cha nuôi mẹ nuôi, con, chao ôi! Dì Tề, bà sao có thể không nói thật chứ!" Chu Chính An vội la lên.

"Tôi đều nói thật." Dì Tề vô cùng lạnh nhạt, "Tôi cùng hai người bọn họ sống chung dưới một mái hiên hai tháng, ánh mắt vẫn rất tốt."

"Bà sao có thể không phân tốt xấu lừa..."

"Đủ rồi!" Lục Vân Khai tức giận cắt lời, "Cũng không còn sớm, tôi cũng không định giữ cậu lại ăn cơm tối, cậu về đi."

Quan hệ của Lục gia và Kim Tiểu Ngọc vốn tốt đẹp, Chu Chính An căn bản muốn lợi dụng tin tức này khiến ông Lục phản cảm, từ đó mang con gái đi, khiến cho tính toán của Kim Tiểu Ngọc sai lệch.

Hôm nay nói chuyện cả buổi đều bị lời dì Tề làm cho tình huống xoay ngược lại. Chu Chính An buồn bực rời khỏi Lục gia.

Ông ngồi trên xe, tức giận đập tay lái, nổi trận lôi đình quay đầu xe lái sang một hướng khác.

———

Thời điểm Chu Kiều nhận điện thoại của Lục Hãn Kiêu đã là gần 5 giờ.

"Sách xem xong chưa? Đề thi làm thế nào rồi? Từ đơn học được mấy từ rồi? Đúng rồi, những chuyện này cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất là, em có nhớ anh không?"

Chu Kiều nghe chuỗi lời liên tục như đạn pháo của anh, hé miệng cười, "Anh tan làm rồi?"

"Chu Kiều thối, lại không trả lời vấn đề của anh, " Lục Hãn Kiêu nói: "Thu thập một chút đi, nửa tiếng sau anh về đến nhà, nhóm lão bảo bối giờ đang mê mẩn đánh bạc rồi, lười phải nấu cơm tối, chúng ta buổi tối ra ngoài ăn đi."

Chu Kiều không nghĩ gì với thay đổi này, đồng ý, "Được."

Lục Hãn Kiêu trước giờ hẹn 5 phút đã đến, Chu Kiều xuống lầu sững sờ, sao lại đổi xe?

"Xe anh đưa cho Trần Thanh Hòa, bọn họ nhiều người không ngồi đủ, vậy nên anh lái xe này đến đón em."

"Còn có người khác sao?" Chu Kiều vô ý thức hỏi.

"A a a, thất vọng sao?" Lục Hãn Kiêu nháy mắt ra vẻ đắc ý, "Có phải rất muốn ở một mình với anh hay không?"

"..." Mặt Chu Kiều có chút khô nóng.

"Mặt chưa đủ đỏ." Lục Hãn Kiêu cười nói, sau đó tiến lên hôn cô một cái, "Được rồi! Hiện tại đã đạt tiêu chuẩn."

"..."

Chưa gặp qua người nào chiếm tiện nghi còn có lý như thế.

"Xuất phát." Lục Hãn Kiêu chuyển động tay lái, tâm tình tốt đến độ muốn bay lên, giải thích: "Hôm nay công ty liên hoan, có vài người Phó Giám đốc cùng Trưởng phòng thôi."

Chu Kiều ngẩng đầu, "Em đi không tốt lắm đâu?"

"Không sao hết, sợ em không tự nhiên nên anh đã gọi đám Trần Thanh Hòa, còn có Đóa Tỷ cũng ở đó." Lục Hãn Kiêu xoa xoa mu bàn tay cô, "Bạn gái anh sao phải che giấu chứ, nhất định phải quang minh chính đại mang đi khoe khoang."

Tâm tình Chu Kiều cứ như vậy tốt đẹp lên.

Lục Hãn Kiêu nói một cách đương nhiên, "Hôm nay quang minh chính đại mang đi gặp người khác, ngày mai cũng nhất định đem kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng rước về Đông cung, sau đó sinh cho anh đây một ổ sói con."

Chu Kiều phản bác, "Ai muốn gả cho anh chứ?"

"Không cần em gả, anh đến cưới là được." Lục Hãn Kiêu huýt sáo, lại là bài hát cũ《 Yêu em một vạn năm. 》

Đến nhà hàng, hai người xuống xe, Lục Hãn Kiêu vòng qua nắm tay cô một cách tự nhiên, "Đừng trốn."

Chu Kiều nắm lại càng chặt hơn, "Được."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, giọng Đóa Tỷ cũng từ cổng nhà hàng truyền đến.

"Lục tổng, hôm nay mọi người có phải sẽ được ăn thoải mái không?"

Lục Hãn Kiêu hào phóng nói: "Đêm nay bao hết!"

Cả đoàn người đều là nhân viên đắc lực dưới trướng Lục Hãn Kiêu, lúc này người người đều cười cổ vũ.

Chu Kiều căng thẳng, tay bắt đầu khẽ run, Lục Hãn Kiêu cảm giác được liền không tiếng động gãi gãi lòng bàn tay cô, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói bên lỗ tai: "Đừng sợ, anh rất yêu em."

Vì vậy, sinh lý tâm lý căng thẳng, tất cả đều nhờ mấy chữ này của anh mà thần kỳ biến mất, hóa thành khói bay biến sạch.

Lục Hãn Kiêu tiếp tục tươi cười chào đón, trò chuyện cùng người khác, bóng lưng mạnh mẽ của anh che phủ trước người cô, Chu Kiều nhìn qua, chưa bao giờ có cảm giác yên ổn, muốn lặng lẽ ôm lấy anh như thế này.

"Chao ôi ô f*ck, sao tôi lại đến ăn thức ăn cho chó thế này? Kiêu Nhi mày hại người ta rồi!" Trần Thanh Hòa lớn giọng, đẹp trai ngời ngời từ trong đi ra.

Lục Hãn Kiêu mắng đã quen miệng, nhìn thấy hắn lập tức nói: "Trần Thanh Hòa đồ không biết xấu hổ."

Đóa Tỷ nóng lòng bảo vệ chủ, "Kỳ thị Lục tổng, tôi đã gọi 120 tố cáo."

"Này này, Đóa Đóa Tỷ, lần trước ăn cơm cô còn khen tôi có chỉ số thông minh 250 đấy nhé!" Trần Thanh Hòa buồn bực.

Đóa Tỷ lạnh nhạt nói: "Đó là đương nhiên, dù sao lần trước là anh bỏ tiền mời khách."

Lục Hãn Kiêu đúng lúc cổ vũ, "Tăng lương! Đóa Tỷ nhất định phải được thưởng!"

Trưởng bộ phận tài vụ vội vàng lôi ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại thánh chỉ, "Tuân mệnh Đại vương!"

Chu Kiều nhìn đến ngây ngốc, trời ạ, đây là một công ty nhét đầy một nhà ảnh đế đi!

Lục Hãn Kiêu kéo bả vai Chu Kiều, đem người ôm vào lồng ngực mình, hất cằm vô cùng đắc ý, "Chính thức giới thiệu một chút, đây là Chu Kiều, bạn gái của tôi."

Đóa Đóa Tỷ dẫn đầu vỗ tay, "Tuyệt! Chúc mừng Lục tổng thoát y, à không, là thoát kiếp độc thân!"

Trưởng một bộ phận lập tức lấy điện thoại ra phân phó, "Ngày mai nhất định phải làm cho Lục Cục Cưng tăng giá!" Sau đó nhìn về phía Lục Hãn Kiêu, "Lục tổng, đây là quà tặng tôi dâng lên vì ngài."

Trần Thanh Hòa đoạt đất diễn, "Kiêu Nhi, tao cũng có một phần lễ vật cho mày."

Lục Hãn Kiêu nhướn mày, "Hả?"

Trần Thanh Hòa nháy mắt với anh, sau đó khom lưng, "ọe ọe" một tiếng giả bộ nôn mửa, vừa ói vừa nói: "Lễ vật này thích không?"

Tất cả mọi người đều cười rộ.

Trong không khí đều là bong bóng màu hồng, mọi thứ đều rất hài hòa. Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, bên lề đường, người xem đang vây kín một vòng tròn, chen chúc đông đúc.

Không ngừng có người đi đường nói:

"Một nam một nữ, hình như là vợ chồng, đánh nhau thành một đống."

"Không phải vậy chứ, chồng đánh vợ ư, thật là không có tố chất."

"Nghe nói là không đồng ý với điều kiện ly hôn, người chồng kia có tiểu tam."

Đám Đóa Tỷ nghe một chút liền coi như trò cười, tiếp tục nói chuyện: "Lục tổng, Kiều Kiều, chúng ta vào phòng bao đi."

Lục Hãn Kiêu cầm tay Chu Kiều, lại phát hiện cô đã buông tay ra.

"Sao vậy?" Anh nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.

Mà một giây sau đó, Chu Kiều đã xông ra ngoài.

"Chao ôi! Chu Kiều!" Lục Hãn Kiêu hoảng hốt, duỗi tay nhưng bắt hụt.

Chỉ thấy cô dùng tốc độ cực nhanh, đẩy đám người xung quanh ra, nghiêng ngả chao đảo chạy vào trong.

Hai người vặn vẹo đánh nhau gà bay chó sủa thành một đống, hùng hùng hổ hổ. Một người bị đánh đang muốn chạy trốn, người kia cầm lấy tóc đối phương càng ra tay độc ác.

Hốc mắt Chu Kiều đỏ ngầu, đầu óc trắng xóa thành một mảnh.

Cô bổ nhào qua, ôm lấy Kim Tiểu Ngọc đang bị quật ngã trên mặt đất, quyền cước đấm đá của Chu Chính An không kịp phanh lại, tất cả đều rơi trên người Chu Kiều. Thật là đau.

Chu Kiều đau đớn khẽ rên một tiếng, cảm thấy xương sống dường như muốn gãy ra.

Nhưng thân thể đau, cũng không đau bằng lòng.

Đám người bên ngoài đứng xa ba thước, đám anh em của Lục Hãn Kiêu, đồng nghiệp, tất cả mọi người đều chứng kiến một màn hoang đường này không thiếu chỗ nào.

Chu Kiều khổ sở nhắm mắt, lại ngửi được mùi máu trên bờ vai Kim Tiểu Ngọc, lòng giống như bị mưa lớn xối vào, khó chịu đến mức khiến lòng người sinh tuyệt vọng.

Người vây xem ào ào bình luận:

"Đây là tiểu tam sao?"

"Bị ngu sao, tiểu tam làm sao có thể thay người phụ nữ kia chịu đánh? Rõ ràng là con gái, lớn lên cũng giống người đàn ông kia."

"Oaa, một nhà ba người đều đã đến, thật là phấn khích mà."

Những lời nghị luận bừa bãi liên tục đâm vào màng nhĩ, khiến Chu Kiều trong nháy mắt ù tai.

Lúc này, trước mặt cô bỗng tối sầm—

Lòng bàn tay nóng hổi nhẹ nhàng phủ lên mắt cô.

Trên cổ tay có mùi sữa tắm nhàn nhạt hết sức quen thuộc. Chu Kiều được Lục Hãn Kiêu kiên định kéo vào lòng, dùng thanh âm chỉ có cô nghe được, thân mật mà trầm âm chậm rãi nói:

"Không được phép nghĩ nhiều, không được phép hoài nghi, không được phép nghĩ rằng anh sẽ ghét bỏ em."

Bờ môi khô khốc của Chu Kiều khẽ động, nước mắt cũng đột nhiên rơi xuống.

Lòng bàn tay Lục Hãn Kiêu cảm nhận được ẩm ướt, anh theo bản năng ôm người càng chặt hơn.

"Việc em sợ hãi, tất cả cứ giao cho bạn trai giải quyết."

Anh ngưng một chút, lại bổ sung: "Bạn trai không giải quyết được, thì để chồng đến—

"Ừ, chồng mãi mãi yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK