Chương 1.2
“Thật sự không có.” Giọng nói của y tá không quá tốt, nhìn cô vài lần rồi nói: “Thịnh tiểu thư, lúc cô bị đưa đến bệnh viện, cái gì cũng không có, nếu không tin cô có thể hỏi người đại diện của mình.”
Kiều Tiều không phản ứng kịp, chần chờ một lát rồi hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”
“Thịnh tiểu thư.”
Kiều Tiều đột nhiên run rẩy, toàn thân nổi da gà, cô gian nan hỏi lại lần nữa: “Thịnh cái gì?”
“Thịnh Kiều, Thịnh tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái không? Tôi gọi bác sỹ giúp cô.”
Hai mắt Kiều Tiều đảo một cái ngất đi.
Khi tỉnh lại, bên người cô có thêm một người phụ nữ đeo mắt kính gọng vàng, khuôn mặt gầy ốm, xương gò má rất cao, vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại. Kiều Tiều trợn mắt nhìn chị ta, không muốn nói chuyện.
Nhắc đến đoàn đội của Thịnh Kiều đã bao nhiêu năm, sao cô lại không biết ngời đại diện của cô ta, Cao Mỹ Linh chứ?
Cao Mỹ Linh thấy cô tỉnh, nhíu mày, giọng điệu không quá ôn hòa, hỏi: “Khỏe hơn chưa?”
Kiều Tiều nhắm mắt quay đầu, không muốn nói chuyện với chị ta.
Cao Mỹ Linh đẩy cô một cái: “Còn chỗ nào không thoải mái không? Lát nữa xuất viện kiểm tra luôn một lần.”
Trong đầu Kiều Tiều lướt qua một vạn câu mẹ nó, rồi gian nan mở iệng: “Chị ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh.”
“Thịnh Kiều, chị vất vả lắm mới tranh thủ được một talk show cho em, còn một tiếng nữa là thu, em xác định muốn yên tĩnh sao?”
Kiều Tiều: “..”
Đây chắc chắn là mơ, đây là mơ. Ông trời ơi, con không muốn trở thành người mà con ghét nhất đâu!
Kiều Tiều nhắm chặt mắt, liều mạng lắc đầu, Cao Mỹ Linh không kiên nhẫn, một phát xốc chăn cô lên.
“Thịnh Kiều, có phải em bị đụng ngốc rồi không? Chị tốn rất nhiều tâm tư mới lấy được Talk show kia, bây giờ em bảo không đi sao?” Cao Mỹ Linh không kiên nhẫn nói: “Dậy nhanh lên, đi rửa mặt, Quất Tử sắp đến rồi.”
Quất Tử là thợ trang điểm của Thịnh Kiều.
Kiều Tiều còn chưa tiếp thu được sự thật: “Tôi không...”
Cao Mỹ Linh hung hăng trừng mắt một cái, cô không dám nói tiếp. Cuối cùng cũng biết vì sao đoàn đội của Thịnh Kiều lại khó chơi như vậy rồi, người đại diện này cũng mẹ nó quá hung.
Quất Tử nhanh chóng xách cái hòm ba tầng đến: “Chị Kiều Kiều, chị không sao chứ? Nghe nói chị bị tai nạn xe, khiến em bị hù suýt chết.”
Lúc đang nói chuyện, Cao Mỹ Linh từ bên ngoài đi vào, đưa một phần văn kiện cho cô: “Vấn đề mà đêm nay người chủ trì sẽ hỏi, xem một lần đi.”
Kiều Tiều cầm văn kiện, Cao Mỹ Linh nhìn dáng vẻ chậm chạp của cô liền nổi nóng, quát: “Bảo em xem một lần em có nghe không? Kế hoạch năm nay chị đã nói với em rồi, cố gắng làm quen đi! Xảy ra sự cố xem chị thu thập em thế nào!”
Kiều Tiều nhịn đến hỏng mất, không tình nguyện lật xem văn kiện.
Thời gian quá gấp, Quất Tử chỉ trang điểm nhẹ cho cô. Lúc đi vào phòng vệ sinh, Kiều Tiều ngơ ngác nhìn khuôn mặt mình từng ghét nhất trong gương.
Mặt nhỏ, tay thon, dạ mịn, trong veo như nước, đẹp mà không mị hoặc, nếu không phải lúc trước bị hắc, chắc chắn đây sẽ là khuôn mặt giống như mối tình đầu mà nam nữ đều thích.
Cao Mỹ Linh ở bên ngoài quát cô: “Được chưa? Nhanh lên, chuẩn bị đi thôi.”
Kiều Tiều nhận mệnh lệnh đi theo chị ta đến phòng thu hình.
...
Trong lúc quay chương trình, trong đầu cô toàn là hồ, cũng may người chủ trì bản lĩnh thâm hậu, cô máy móc trả lời câu hỏi theo tài liệu cuối cùng cũng an toàn quay xong.
Ngày mai không có hành trình, Cao Mỹ Linh nghiêm mặt giáo huấn cô vài câu, sau đó gọi trợ lí đưa cô về.
Xe lên đường, Kiều Tiều ngồi liệt ở ghế sau, nhắm mắt hồi tưởng lại việc xảy ra hôm nay.
Mọi cảm xúc đều chân thật.
Cô quả thật đã trở thành Thịnh Kiều.
Không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, nhưng bây giờ, việc quan trọng nhất là tìm được biện pháp trở lại là mình. Xe lao nhanh trên đường, đưa cô đến chỗ ở của Thịnh Kiều. Vào nhà đóng cửa bật đèn, Kiều Tiều kinh ngạc với cách trang trí trong phòng.