• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2.2




Chương 2.2




Trợ lí Phương Bạch ấn chuông cửa, lễ phép chờ ở ngoài. Cậu ta là người mới, vừa vào công ty đã nghe nói, người không dễ chọc nhất, là quản lí Cao Mỹ Linh và minh tinh khó hầu hạ nhất, là Thịnh Kiều, không biết sao cậu ta lại xui xẻo như vậy, trúng hai cái ‘khó nhất’ này, người tránh còn không kịp.

Thời điểm cậu nhận chức, nữ trợ lí bên cạnh Thịnh Kiều vừa bị Cao Mỹ Linh đuổi việc, trong thời gian ngắn công ty không tìm thấy người thích hợp, ai cũng không muốn làm, cứ như vậy Phương Bạch bị ném qua.

Trước khi đi chị gái bộ phận nhân sự rất tốt bụng nhắc nhở cậu ta: "Nói ít làm nhiều, xem các cô ấy như bà chủ, như vậy có thể tránh nhiều phiền toái."

Phương Bạch ghi nhớ, vẫn luôn bảo trì thái độ cung kính lễ phép lại xa cách, quả nhiên không có sơ suất gì. Cậu ta nghĩ thầm, công tác ở bên hai người "khó nhất" này, thật ra cũng không đáng sợ như lời đồn.

Cửa phòng mở ra, Phương Bạch ngẩng đầu, vừa mới gọi một chữ "Kiều", đã sợ đến mức lui về sau hai bước.

Nữ quỷ từ đâu chui ra vậy?

Đầu tóc hỗn độn, môi trắng bệch, sắc mặt tiều tụy, còn mặc một cái váy đỏ nhăn nhúm! Phương Bạch ổn định tâm trạng, thử gọi: "Chị Kiều Kiều?"

Cô ừ một tiếng, xoay người vào nhà.

Phương Bạch chần chờ, cuối cùng vẫn đi vào, đứng ở cửa nói: "Chị Kiều Kiều, 9 rưỡi chúng ta phải tới công ty, còn một giờ nữa."

Thịnh Kiều đang đứng uống nước, ba ly xuống bụng, sửng sốt tại chỗ một lát, rồi đi về phía phòng thay quần áo: "Biết rồi"


Giọng nói khàn khàn, Phương Bạch nghĩ là cô bịbệnh, lát nữa nên đến tiệm thuốc mua thuốc trước, nếu chậm trễ công tác, cậu ta cũng phải chịu tội.

Còn đang nghĩ ngợi, Thịnh Kiều đã cột tóc đi ra, tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo lông vũ dài màu đen, nói với cậu ta: "Đi thôi."

Phương Bạch ngẩn người: "Cứ như vậy ra ngoài?"

"Làm sao vậy?"

Chị là người từng muốn trang điểm hai giờ đấy! Phương Bạch nhanh chóng lắc đầu: "Không sao, đi thôi."

Đến khi lên xe, Thịnh Kiều cũng chưa nói một chữ. Phương Bạch quan sát cẩn thận từ kính chiếu hậu, cuối cùng thử hỏi: "Chị Kiều Kiều, chị không thoải mái à? Có muốn đến bệnh viện trước kiểm tra không?"

Cô lắc đầu, vô lực: "Không có gì, chỉ là hơi đói."

Phương Bạch bỗng nhiên muốn cười, cậu ta nhìn bên đường, dừng xe lại: "Em đi mua đồ ăn cho chị."

Cửa hàng bữa sáng ven đường rất náo nhiệt, Phương Bạch không biết cô thích ăn cái gì, mỗi loại mua một ít, rở lại xe liền đưa cho cô: "Chị Kiều Kiều, nhân lúc còn nóng ăn đi."

Thịnh Kiều ngửi thấy mùi càng đói, trên mặt nở nụ cười, cảm ơn cậu ta rồi bắt đầu ăn.

Phương Bạch chưa tiếp xúc với Thịnh Kiều được mấy ngày, trước kia cậu ta cũng không chú ý trên mạng, không biết danh tiếng của Thịnh Kiều rất kém, sau khi vào công ty được vài đồng nghiệp hảo tâm nhắc nhở, mới ý thức được người mình hầu hạ không phải là người tốt gì.

Nhưng nhiều ngày qua bình an không có việc gì, Thịnh Kiều cũng không đặt cậu ta vào mắt, cậu ta cũng rất nhàn nhã. Mấy ngày nay chắc là do ở chung lâu rồi, cậu ta cảm thấy Thịnh Kiều rất thân thiện, khi cảm ơn còn nhìn vào mắt đối phương cười, khóe mắt cũng cong lên, còn đẹp hơn những nữ minh tinh trang điểm tỉ mỉ nhiều.

Thịnh Kiều ăn uống no rồi, săc mặt hồng hào lên không ít, lên tinh thần hỏi Phương Bạch: "Hôm nay chúng ta đi công ty làm gì?"

Lịch trình công tác của mình, chị cũng không biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK