• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1.3





Chương 1.3


Phòng thật sự trống trải. Trừ bỏ vật dụng sinh hoạt cần thiết, thì không có cái gì nữa, lộ ra hương vị lạnh như băng.
Cô nhìn khắp nơi, nhà này có hai phòng ngủ, hai phòng làm việc, không tính là lớn, trang hoàng cũng đơn giản, thật sự không giống nơi ở của một nữ minh tinh.
Tham quan xong rồi, thay đổi quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang, rồi ra cửa bắt xe.
Báo địa chỉ nhà mình.
Kiều gia không phải hào môn, nhưng cũng là gia đình phú quý. Nhiều năm trước cha Kiều đã sớm lập nghiệp làm địa ốc, bây giờ Kiều thị cũng được xem là tập đoàn địa ốc có danh tiếng. Mẹ Kiều là họa sĩ nổi tiếng trong nước, chỉ là cơ thể yếu bẩm sinh, chân hoạt động không tiện, hằng năm phải ngồi xe lăn.
Kiều Tiều còn có một người anh, học luật, hiện tại là luật sư nổi danh trong giới kinh tế.
Người một nhà đều là người tài ba, chỉ có cô là trầm mê truy tinh.
Nói đến là muốn khóc, đều do Hoắc Hi quá mê người .
Xe rất nhanh đã đến nơi
Kiều Tiều vội vã đi vào trong, đi chưa được mấy bước đã bị bảo vệ cản lại. Tiểu khu xa hoa, muốn vào thăm người cũng phải đăng kí, huống chi buổi tối cô còn đội mũ và kính râm.
Kiều Tiều không có biện pháp, chỉ có thể lấy ra giấy căn cước điền vào tờ thông tin, bảo vệ nhìn vài lần, lẩm bẩm nói: "Thịnh Kiều, không phải là nữ minh tinh kia sao?"
Cô không dám ngẩng đầu, nhanh chân mà đi vào.
Quen đường đến nhà của chính mình, là một biệt thự nhỏ, đèn trước cửa đang sáng, trong phòng khách bật đèn, rèm che một nửa, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh trong phòng.
Ba Kiều ngồi trên sofa xem báo, mẹ Kiều ngồi trên xe lăn gọt táo, sắc mặt hai người đều bình thường, không có chút lo lắng.


Chẳng lẽ thân thể của mình đã tỉnh?


Kiều Tiều có chút sốt ruột, muốn nhìn rõ ràng hơn, mới vừa đi lên trước vài bước, cửa đột nhiên "cạch" một tiếng mở ra, một chàng trai đi dép lê cầm túi rác từ trong nhà đi ra.
Thấy trước cửa bồn hoa có bóng người lén lút, lập tức cảnh giác hỏi: "Ai đó?"
Kiều Tiều hoảng sợ, còn chưa trả lời, chàng trai đã hùng hổ đến gần, túm chặt cánh tay của cô. Lực đạo rất lớn, Kiều Tiều tức khắc hét lên: "Kiều Vũ, anh làm em đau!"
Người tới đúng anh trai cô.
Nghe đối phương gọi tên mình, có vẻ như quen biết, Kiều Vũ buông tay, đánh giá cô vài lần, hỏi: "Cô là ai? Trễ thế này ở trước cửa nhà tôi làm gì?"
Đầu của Kiều Tiều xoay chuyển rất nhanh, tìm từ nói: "Em là bạn học của Kiều Tiều, nghe nói hôm nay cậu ấy gặp tai nạn xe cộ nên đến thăm."
Cô đã đoán được kế tiếp Kiều Vũ sẽ hỏi như thế nào:
Là bạn học của Kiều Kiều, sao không gọi điện thoại hay gõ cửa đi vào?
Cô cũng đã nghĩra cách ứng phó:
Bởi vì lúc trước em lỡ nói vài cầu về idol Hoắc Hi của cậu ấy, bị Kiều Tiều kéo vào danh sách đen, chỉ dám lén đến đây.
Kiều Tiều tự vỗ tay khen trí thông minh mình.
Nhưng không ngờ, Kiều Vũ nhìn cô vài lần, rất kì quái hỏi: “ Kiều Tiều là ai?”
Kiều Tiều thiếu chút nữa nhảy lên: “Em gái anh!”
Kiều Vũ nói: " Cô sao lại mắng tôi?"
" Không phải không phải, em nói, Kiều Tiều là em gái của anh!"
Dứt lời, trong mắt Kiều Vũ lại xuất hiện cảnh giác: "Tôi từ đâu mà có em gái. Nói đi, rốt cuộc cô là ai?"
Động tĩnh ở cửa đã kinh động ba mẹ Kiều trong phòng. Ba Kiều đi ra, đứng ở cửa gọi: "Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"
Kiều Vũ nhìn chằm chằm Kiều Tiều, đầu không quay lại nói: " Bắt được tên ăn trộm"
Kiều Tiều gấp đến độ suýt không nói được: "Em không phải ăn trộm! Em đến thăm Kiều Tiều!"
Ba Kiều thấy cô chỉ là một cô gái, dáng người cũng gầy yếu, thấy thế nào cũng không giống ăn trộm, dịu giọng nói: "Có phải cháu tìm nhầm chỗ rồi không? Nhà chúng ta không có ai tên là Kiều Tiều."
Kiều Tiều giống như bị người giáng một gậy vào đầu, đứng không vững, cô theo bản năng bắt lấy tay Kiều Vũ. Ai ngờ Kiều Vũ nghiêng người tránh thoát, Kiều Tiều nặng đầu nhẹ chân, lảo đảo một cái ngã phịch xuống đất.
Đầu vang lên ong ong, cô duỗi tay túm chặt ống quần Kiều Vũ, gian nan nói từng chữ: " Kiều Kiều, Tiểu Kiều mà anh hay gọi là đồ não tàn chỉ biết truy tinh, là em gái của anh đấy...."

Kiều Vũ nhíu mày, ba Kiều đến gần: " Tiểu Vũ, mau đỡ con bé dậy, nhìn xem có cần đưa đến bệnh viện không? "
Kiều Vũ ngồi xổm xuống, nghiêng đầu đánh giá cô vài lần, cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt, còn đang nghĩ ngợi, ba Kiều đã vỗ một vào gáy anh: " Thằng nhóc thôi! Còn không mau đỡ con bé dậy!"
Kiều Vũ vừa duỗi tay, không nghĩ tới người trước mắt đột nhiên khóc ầm lên, " Em không cần anh đỡ! Anh giả vờ không biết em phải không? Đừng chạm vào em!"
Trời đã tối rồi, bệnh nhân tâm thần này từ đâu chui ra vậy?
Kiều Vũ bất đắc dĩ nói với ba Kiều: " Vẫn nên đi báo cảnh sát trước đi, hình như nơi này có vấn đề." Anh ta chỉ lên đầu.
Ba Kiều gật đầu, móc di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, đột nhiên có một giọng nói nhàn nhạt truyền đến: "Cô ấy là bạn tôi."
Kiều Vũ và ba Kiều đồng thời quay đầu lại, thiếu niên mặc bộ đồ thể thao chậm rãi đến gần, nâng mũ lên, lộ ra đôi mắt đạm mạc.
Kiều Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra anh: "Hoắc Hi?"
Anh gật đầu, nhìn Kiều Tiều còn khóc ngồi dưới đất, "Cô ấy đến tìm tôi, quấy rầy mọi người rồi." Dứt lời, ngồi xổm xuống đỡ cánh tay Kiều Tiều: "Đi thôi"
Kiều Tiều khóc đến tim cũng đau, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đến khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa xôi trước mắt mình này, tiếng khóc liền tắc ở cổ họng.
Hoắc Hi thuận thế đỡ cô dậy, dẫn Kiều Tiều vẫn đang mông lung đi.
Thẳng đến khi thân ảnh của hai người biến mất trên đường, Kiều Vũ mới phản ứng lại, cô gái kia........hình như là Thịnh Kiều?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK