• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Có thai




Sau khi lưu luyến không rời Lâm Tam Tư, Hoắc Dực sáng sớm liền ra cửa đi hành lễ với đương kim hoàng thượng, lĩnh mệnh xong liền cùng quân binh lao ra biên cương.Lâm Tam Tư cả đêm ngủ không ngon giấc, đến khi Hà Tất Kỳ đến nói cho nàng biết là điện hạ đã bình an ra khỏi thành, nàng vẫn lo lắng không thôi, cơm cũng không muốn ăn, nằm xuống giường mơ mơ màng màng thiếp đi.



“Tiểu thư, tiểu thư…”



Giọng nói quen thuộc khiến Lâm Tam Tư ngồi bật dậy, không dám tin nhìn người đang quỳ trên đất, do dự mở miệng hỏi: “Bách Hợp?”



“Là em, tiểu thư!” Bách Hợp sớm đã nước mắt giàn giụa, hai chân quỳ xuống di chuyển tới cạnh giường, nhào vào ôm đùi Lâm Tam Tư, nói: “Tiểu thư, người chịu khổ rồi!”



Lâm Tam Tư vẫn ngỡ như đang nằm mơ, liền dùng sức nhéo mạnh vào đùi, cơn đau truyền tới nói cho nàng biết đây không phải là mộng. “Bách Hợp, ta vẫn đang ở phủ thái tử à?”



“Dạ.” Bách Hợp ngừng khóc, nói: “Thái tử điện hạ sai người tìm được nô tỳ, nên nô tỳ lúc này mới có thể vào phủ hầu hạ tiểu thư…”



Nghe lời Bách Hợp nói, Lâm Tam Tư mới biết thì ra lời điện hạ nói hôm đó không phải là đùa, chàng quả nhiên đã tìm được Bách Hợp, là người trước kia hầu hạ nàng ở Lâm phủ.Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Tam Tư lại vô cùng đau xót, hiện tại muốn đến trước mặt chàng nói tiếng cảm ơn, nhưng không biết còn phải đợi đến khi nào!



“Bách Hợp, em mau dậy đi.” Lâm Tam Tư kéo Bách Hợp dậy, nói: “Mau nói cho ta nghe, sau khi em rời khỏi Lâm phủ thì đã đi đâu? Có khỏe không? Những người trong phủ có còn liên lạc với nhau không?”



Bách Hợp nghe vậy thì nước mắt lại chảy ra, “Tiểu thư chỉ lo quan tâm nô tỳ thôi, còn tiểu thư người thì sao? Bây giờ đang ở nơi này, không có ai hầu hạ, người thật sự phải chịu khổ rồi!”



“Ta ở đây yên ổn lắm, thái tử đối xử với ta rất tốt, không phải còn giúp ta tìm em về đó à!”



Bách Hợp nghĩ thì cũng thấy đúng, nhưng lòng vẫn không thể hiểu, mọi người đều nói thái tử là người lãnh khốc vô tình, nhưng qua dáng vẻ của tiểu thư thì dường như tiểu thư sống rất tốt cùng thái tử! Nhưng thái tử điện hạ dù gì cũng ra khỏi thành rồi, nàng cũng sẽ không được gặp, cho nên liền vứt đi nghi vấn, trả lời câu hỏi của Lâm Tam Tư: “Lúc ấy người kiểm tra và tịch thu tài sản là hộ bộ thị lang Tôn Hữu Bình, hắn và lão gia có chút thân quen nên cũng không làm khó chúng em, ngược lại còn giúp những cô nhi không nhà như chúng em nữa. Nhưng không thể ở lại kinh thành được, chỉ có thể rời đi những huyện khác, em nghĩ một ngày nào đó tiểu thư sẽ ra ngoài, sẽ muốn rời đi kinh thành, nên đã đi tìm mấy công việc lặt vặt để làm, cố gắng chống đỡ đến bây giờ…”



Lâm Tam Tư hơi nắm chặt tay Bách Hợp một chút, mặc dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng nàng hiểu một cô nương mà phải nghĩ cách sinh tồn ở kinh thành thì sẽ khó khăn đến cỡ nào! “Phục Linh đâu? Các em không đi với nhau sao?”



Bách Hợp lắc đầu, sắc mặt có chút bi thương: “Nô tỳ vốn đi cùng với Phục Linh tỷ, sau tỷ ấy lại bị Tần đại nhân nhìn trúng, muốn lấy về làm thiếp, Phục Linh tỷ vốn không muốn, sau lại hỏi thăm được là Tần đại nhân có liên quan đến vụ án của Thẩm lão gia, Phục Linh tỷ nghĩ có thể từ Tần đại nhân mà nghe ngóng được chút thông tin, cho nên liền đáp ứng rồi…”



“Cái gì!” Lâm Tam Tư nghe đến đó thì sắc mặt trắng bệch, nàng cắn chặt môi, chán nản vô lực nói: “Phục Linh, em ấy…hiện tại thế nào rồi?”



“Phục Linh tỷ sau khi bị Tần đại nhân đưa vào phủ, lúc mới đầu còn có thể liên lạc được, sau lại bị Tần phủ theo dõi chặt nên đã lâu không có tin tức của tỷ ấy, không biết giờ tỷ ấy ra sao rồi!”



“Bất kể nói thế nào, một khi đã gả cho tên Tần Đinh Vượng kia thì cuộc sống hẳn sẽ trôi qua không tốt, huống hồ họ Tần kia đã lấy về trước đó mười thị thiếp rồi, Phục Linh vào đó chỉ còn biết ủy khuất thôi!”



Bách Hợp nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Tam Tư, nhỏ giọng nói: “Hiện tại đã là 16 người rồi…”



Sau Phục Linh, Tần Đinh Vượng lại lấy về ngay năm thiếp nữa, có thể tưởng tượng cuộc sống ở Tần phủ sẽ bi thảm cỡ nào! Lâm Tam Tư nhắm mắt lại, nghĩ đến cuộc sống không buồn không lo của nàng, Phục Linh và Bách Hợp ở Lâm phủ trước kia, trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên dạ dày cuộn trào, không kìm chế được mà nôn ra!



“Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?” Bách Hợp sợ hãi không hiểu chuyện gì, đột nhiên nghĩ đến Hà Tất Kỳ vẫn còn ở trong phủ, liền la lớn: “Hà đại nhân, Hà đại nhân, tiểu thư bị nôn!”



Hà Tất Kỳ là một người luôn suy nghĩ mọi chuyện hết sức chu toàn, lúc tìm được Bách Hợp, thấy khí sắc của nàng rất kém, hắn liền tìm đến Hoa đại phu nhờ ông trị liệu cho Bách Hợp, lúc này vừa mới trả xong bạc cho đại phu, đang định đưa đại phu xuất phủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, khiến Hoa đại phu còn chưa ra khỏi cửa đã bị hắn vội vàng kéo vào trong lần nữa, trong lòng Hà Tất Kỳ kêu khổ thấu trời, điện hạ mới rời đi lúc sáng mà bây giờ đã có chuyện rồi! Hắn là người đọc sách, đương nhiên biết không thể vào phòng của tiểu thư người ta, nhưng chuyện mà điện hạ giao phó, hắn một chút cũng không muốn mắc sai lầm, lập tức không chút do dự đẩy cửa vào.



Bách Hợp đỡ lấy Lâm Tam Tư vẫn còn đang nôn, nước mắt giàn giụa nhìn Hà Tất Kỳ, “Hà đại nhân, tiểu thư bị nôn…”



Vừa dứt lời thì Lâm Tam Tư không còn nôn nữa, cảm thấy cũng không có vấn đề gì, liền nói: “Hà đại nhân đừng lo lắng, có thể là do ta ăn phải đồ hỏng, nha đầu này chưa từng thấy ta như vậy nên mới làm kinh động đến Hà đại nhân, hiện tại không sao rồi, Hà đại nhân tiễn Hoa đại phu ra ngoài đi.”



Hà Tất Kỳ thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Tam Tư, liền nói: “Điện hạ đã giao phó cho thuộc hạ là phải chiếu cố Lâm tiểu thư, nếu Hoa đại phu đã tới đây, vậy Lâm tiểu thư hãy để cho Hoa đại phu chẩn bệnh xem thế nào! Cũng coi như khiến mọi người an tâm hơn.”



Lâm Tam Tư nghe hắn nói vậy thì liền đáp ứng.



Hà Tất Kỳ bảo Hoa đại phu ở trong phòng chẩn bệnh cho Lâm Tam Tư, còn mình thì khom lưng cúi đầu lui ra ngoài, đưa tay kéo cửa lại, nghiêm trang đứng dưới mái hiên, trong lòng thật hối hận không thôi.Vẫn là Tống Cảnh Ngưỡng thông minh, điện hạ quan tâm Lâm tiểu thư như vậy, nếu có chuyện gì không may thì e rằng hắn có chết cũng không hết trách nhiệm! Chẳng bằng đi theo điện hạ tung hoành sa trường, dù có chết trận ở đó cũng không hổ danh là đấng nam nhi!



Hà Tất Kỳ còn đang suy nghĩ linh tinh thì Hoa đại phu đã mở cửa đi ra ngoài, trên mặt tràn ngập nụ cười, nói: “Hà đại nhân, tin vui a tin vui a!”



Hà Tất Kỳ hỏi: “Tin vui gì?”



“Lâm tiểu thư có tin vui!”



“Hả?”



Hoa đại phu ngửa mặt lên cười: “Điện hạ có người nối nghiệp rồi!”



Hà Tất Kỳ mặt nhăn lại như trái khổ qua, chiếu cố cho một cô nương được điện hạ thương yêu vốn đã rất khó khăn, giờ cô nương được điện hạ sủng ái kia còn đang mang trong mình đứa con nối dõi của điện hạ nữa, đã khó nay càng thêm khó hơn rồi!



***



Tuấn mã nối nhau chạy như điên trên đường, bụi đất cuồn cuộn nổi lên, ngồi trên ngựa là những nam nhân mặt mũi lạnh lùng nghiêm nghị, trừ những tiếng “Giá!” thỉnh thoảng vang lên thì không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa.



“Điện hạ, đã gần đến trưa rồi, nơi này trước không người sau không nhà, chẳng biết lúc nào mới tìm được phòng trọ, không bằng ăn tạm chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.”



Tống Cảnh Ngưỡng mặc trên mình áo giáp sắt, trông vốn đã vô cùng tuấn lãng và cương nghị, nhưng so với Hoắc Dực đứng bên cạnh cũng một thân áo giáp như vậy, thì vẻ khí phách và tư thái lạnh lẽo đã bị giảm đi rất nhiều.



“Ừm.” Hoắc Dực gật đầu, tung người xuống ngựa, động tác vô cùng soái.



Tống Cảnh Ngưỡng đưa tay ý bảo mọi người dừng ngựa nghỉ ngơi, liếc thấy động tác của Hoắc Dực thì bèn ghi nhớ rồi bắt chước, lúc xuống ngựa cũng thuận thế giơ chân lên, nhưng con ngựa của hắn không biết vì sao lại đột ngột cất vó hí dài một tiếng, thiếu chút nữa thì khiến hắn bị ngã từ trên lưng ngựa xuống.



Tống Cảnh Ngưỡng đập một cái vào lưng con ngựa, thầm thì nói: “Nhiều người ở đây như vậy mà cũng không biết cho chủ nhân của ngươi chút mặt mũi!”



Mọi người đang chuẩn bị cười nhạo Tống Cảnh Ngưỡng thì lại thấy Hoắc Dực không tiếng động nhướn mày lên, ánh mắt lộ ra ý cảnh giác, yên lặng ra hiệu cho mọi người không được lên tiếng.Đều là chiến tướng ở dưới trướng hắn nhiều năm, lúc này thấy vậy liền biết ngay là điện hạ phát hiện điều gì! Mọi người im lặng đưa tay giữ chặt lấy kiếm bên hông, bình tĩnh quan sát về cùng một hướng.



Quả nhiên không lâu sau, trên đường xuất hiện một người, người kia ngồi trên lưng ngựa đuổi đến nên căn bản không nhìn thấy rõ tướng mạo.



Hoắc Dực thấy vậy thì gương mặt cương nghị hơi giãn ra, ngồi xuống một chỗ ăn lương khô.Mọi người thấy hắn như vậy thì cũng buông lỏng cảnh giác, dù sao người muốn gây bất lợi cho họ thì sẽ không hành động ngu ngốc đến thế, nếu muốn ra tay thì sẽ không chọn ra tay giữa ban ngày, càng sẽ không một mình một ngựa mà phi tới.



Tống Cảnh Ngưỡng biết không có nguy hiểm gì, liền xoa xoa lên chỗ mà mình vừa đánh của con ngựa, nói: “Tiểu tử ngoan, xem ra không phải là ngươi muốn làm chủ nhân mất thể diện, mà là muốn nhắc nhở phía sau chủ nhân có người đúng không?”



Tuấn mã trầm thấp hí một tiếng, coi như là đáp lại.



Đến khi con ngựa kia đi tới chỗ họ, Tống Cảnh Ngưỡng mới cười một tiếng, nói: “Điện hạ, thuộc hạ biết người này, hắn là người đi theo Hà Tất Kỳ huynh.”



Hoắc Dực vốn trầm mặc bỗng nhíu mày lại, trong lòng không hiểu vì sao lại căng thẳng, khối lương khô cầm trong tay chẳng biết đã bị vỡ từ khi nào.



Người kia cưỡi ngựa nhảy xuống, dáng vẻ mệt mỏi quỳ trước mặt Hoắc Dực nói: “Điện…Điện hạ, Hà…Đại nhân sai…sai thuộc hạ tới…nói…nói với người…”



“Nói điểm chính.”



Hoắc Dực lạnh lùng nói, hai mắt giống như mũi tên nhọn, mày nhíu lại vô cùng chặt, tựa như một con sư tử có thể nổi giận bất cứ lúc nào.



Gã sai vặt kia vốn là tới để báo tin vui, nhưng vì dọc đường cưỡi ngựa phi như điên nên hơi thở không ổn định, nói không nên lời, hiện tại bị Hoắc Dực lạnh lùng quát thì sợ đến vỡ cả tim gan, nói một tiếng không rõ ràng: “Có rồi!”



Câu này không chỉ khiến mặt Hoắc Dực trở nên lạnh hơn, mà đến cả Tống Cảnh Ngưỡng cũng chịu không nổi, nói: “Huynh đệ à, có cái gì? Ngươi nói rõ ràng chút đi! Chúng ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, ai mà biết lời ngươi nói có ý gì chứ!”



Gã sai vặt vừa nãy bị dọa đến bể mật, nhưng dù sao cũng là người đi theo Hà Tất Kỳ đã lâu, nên mau chóng ổn định lại được, nói: “Điện hạ, Lâm tiểu thư có tin vui! Hà đại nhân bảo nô tài chạy tới nói với điện hạ…”



Lời còn chưa nói hết, thân thể Hoắc Dực đã đứng bật dậy, động tác nhanh đến mức ngay cả Tống Cảnh Ngưỡng đứng bên cạnh cũng không nhìn rõ, ngạc nhiên há to mồm, hồi lâu sau mới phản ứng lại được.



Hoắc Dực một tay giữ chặt dây cương, tung người nhảy lên ngựa, thân thủ mạnh mẽ cùng biểu tình lạnh lùng trên mặt khiến người ta sợ hãi, hắn chậm rãi nói: “Các ngươi đi trước đi, đừng làm trễ nải hành trình, ta sẽ tới sau!” Dứt lời liền giương giày lên, lập tức điều khiển ngựa quay trở về.



Khói bụi bốc lên làm Tống Cảnh Ngưỡng ho sặc sụa, thật vất vả mới hết, cố gắng hô lên: “Điện hạ, ngài đi đâu vậy?”



Hoắc Dực không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói hai từ: “Hồi phủ!”



Hồi phủ…Hai chữ tuy rất đơn giản ngắn gọn nhưng lại làm Tống Cảnh Ngưỡng nghe xong mà đau cả đầu, điện hạ thì thoải mái rồi, nhưng còn hắn thì khổ đây! Nhìn bóng dáng cô lãnh ngày một xa, Tống Cảnh Ngưỡng vẻ mặt đau khổ xoay người lại, tức giận quát lên với một đám người đang đứng ngây ngốc: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau hóa trang cho ta đi, mấy ngày tới này điện hạ của các ngươi chính là ta, là ta, biết chưa hả!”



Mấy người đi theo đều là tâm phúc của Hoắc Dực, hiển nhiên cũng từng chứng kiến qua việc Tống Cảnh Ngưỡng cải trang thành Hoắc Dực rồi, cho nên không ai cảm thấy ngạc nhiên cả, lập tức cuống cuồng giúp Tống Cảnh Ngưỡng cải trang.



Tống Cảnh Ngưỡng không ngừng kêu khổ trong lòng, vạn phần hối hận vạn phần hối hận a, vẫn là Hà Tất Kỳ huynh thông minh, chỉ việc hầu hạ Lâm tiểu thư được điện hạ sủng ái nhất, không nói đến việc được ăn uống no đủ, mà lúc này Lâm tiểu thư lại có bầu, Hà Tất Kỳ huynh sẽ càng thêm có công hơn, sau này điện hạ nhất định sẽ đối đãi với huynh ấy tốt hơn nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK