• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30




Diêu Bội Oánh chưa có cơ hội mở miệng nói chuyện, nhưng nàng cũng rất chú ý xem trò vui, chuyện như vậy ở An vương phủ ngày nào chẳng có, chỉ khác là ở An vương phủ thì các nàng là người tranh cãi, còn hôm nay lại trở thành người đứng xem.



Diêu Bội Oánh cúi người đáp: “Hồi hoàng tổ mẫu, tỷ tỷ của thần thiếp dạo gần đây sức khỏe kém, thường xuyên u buồn, thần thiếp liền xin với An vương về đây để thăm tỷ tỷ.”



Lương Thành Quân đang tràn ngập lửa giận không có chỗ để phát tiết, nghe Diêu Bội Oánh nói, cộng thêm dáng vẻ mềm mại quyến rũ rất giống với Tô Uyển Nhàn, liền hậm hừ: “Ôi, An vương sao có thể cam tâm mà để ngươi về kinh chứ, ngươi ở trong lòng An vương cũng chẳng thua kém Hiền quý phi trong lòng hoàng thượng đâu!”



Tô Uyển Nhàn thấy Lương Thành Quân lại chĩa mũi tên vào mình, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng trên mặt bà lại không có chút nào sợ hãi, quay sang nhẹ nhàng nói với Diêu Bội Oánh: “Đường từ đó về kinh thành rất xa, tâm ý của An vương phi đối với tỷ tỷ thật khiến cho người ta cảm động.Không biết Ninh vương phi thế nào rồi?”



Đối với Lương Thành Quân và Tô Uyển Nhàn thì Diêu Bội Oánh kính trọng quý phi hơn, không chỉ bởi vì Tô Uyển Nhàn là mẫu thân của phu quân tỷ tỷ, mà còn vì tính tình hai người khá hợp nhau. Mà đối với Lương Thành Quân, nàng chỉ e dè quyền thế của bà ta thôi chứ không có chút tình cảm nào cả! “Tạ Hiền quý phi quan tâm, tỷ tỷ đã khỏe hơn trước rồi, nhưng bệnh cũ thì vẫn không dứt, thỉnh thoảng lại tái phát.”



Lương Thành Quân bỗng lên tiếng chế nhạo: “Ninh vương phi là có tâm bệnh thôi, nếu Ninh vương không quan tâm đến nàng ta thì e là suốt đời cũng không trị hết bệnh!”



Ánh mắt Tô Uyển Nhàn bỗng trở nên rét lạnh, “Chuyện của các hoàng tử, hoàng hậu nương nương sao có thể hiểu được? Nói thế không khỏi khiến cho người ta hiểu lầm.”



Lương Thành Quân lúc này cũng cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi nói: “Ninh vương ngày đêm say rượu, ngây ngô sống một cách mơ mơ màng màng, một lòng chỉ nhớ thương đến người đã khuất, lạnh nhạt với cả đám nữ nhân của Ninh vương phủ, chuyện này có ai mà không biết.Sao hả, ngươi cho rằng bổn cung phải phái người đi tìm hiểu sao? Chuyện ở hậu cung đã đủ khiến bổn cung bận rộn rồi, nào có rảnh rỗi mà đi để ý đến chuyện của các hoàng tử! Bất quá ta chỉ muốn hảo tâm nhắc nhở Hiền quý phi một câu thôi, Ninh vương cứ tiếp tục như vậy, về lâu về dài, cẩn thận bất lực đấy!”



Tô Uyển Nhàn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lương Thành Quân, lại bất an nhìn thái hậu nương nương.Nếu vì chuyện này mà khiến cho thái hậu chán ghét Ninh vương, thì dù hoàng thượng có một lòng bảo hộ mẫu tử bọn họ đi chăng nữa thì e rằng cũng không qua khỏi cửa ải này!



Nghĩ vậy lòng Tô Uyển Nhàn càng thêm trùng xuống, Lương Thành Quân thấy Tô Uyển Nhàn mặt biến sắc, biết bà ta vừa bị lời của mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng, khóe môi lập tức nở nụ cười, làm ra vẻ lo lắng nói: “Mẫu hậu, thần thiếp cũng vì có lòng quan tâm nên mới nói vậy thôi, người nghĩ xem, trong mấy vị hoàng tử của hoàng thượng, xuất chúng nhất là Lương vương, Ninh vương và An vương.An vương thì ở xa nên không giúp đỡ được cho hoàng thượng, còn Ninh vương thì ở kinh thành, nhưng lại đần độn sống qua ngày như vậy, quả thật rất khó có được sự ân sủng của hoàng thượng!” Nói tới đây, Lương Thành Quân lại đổi giọng, có chút không đành lòng nói: “Thần thiếp nói điều này không phải là thần thiếp cưng chiều Lương vương, nhưng quả thật từ sau khi Lương vương thay vị trí của thái tử, mỗi ngày đều phải xử lý công vụ tới khuya, người gầy đi rất nhiều…”



“Lương vương gần đây quả thật rất chuyên tâm xử lý việc triều chính, trước còn mang hoàng tôn Hoắc Thiên Thành vào cung, ai gia thật sự cảm động trước lòng hiếu thảo của nó.” Thái hậu không tiếc khen Lương vương mấy câu, đang lúc Lương Thành Quân nghĩ là thái hậu sẽ có chút ít gì đó gọi là khen thưởng thì lại thấy thái hậu quay ra nhìn Tô Uyển Nhàn nói: “Tính tình của ngươi dịu dàng, mà Ninh vương thì lại không giống ngươi, mặc dù không khuyên ngăn được cho sự càn quấy của nó thì ngươi vẫn nên nhắc nhở một chút, bảo Ninh vương nên học tập theo Lương vương.” Dứt lời bà lại nói với Diêu Bội Oánh: “Ngươi trở về Ninh vương phủ thì truyền lại lời của ai gia nói cho Ninh vương nghe.”



“Thần thiếp đã biết.”



Lương Thành Quân lúc này càng thêm bực bội hơn, thái hậu khen Lương vương không hề thật lòng, mà phạt Ninh vương cũng rất hời hợt, đang định lên tiếng nói tiếp thì thái hậu lại phất tay, “Các ngươi tới đây cũng được một lúc rồi, chắc hẳn ai cũng đều còn chuyện phải làm, ai gia cũng mệt rồi, các ngươi trở về đi.”



Lương Thành Quân biết nếu có nói thêm thì cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng cũng may là bà không bị yếu thế, nếu thái hậu nương nương đã lên tiếng bảo Ninh vương học tập Lương vương, bà tất có biện pháp để cho hắn phải chịu đau khổ, liền khom người nói: “Mẫu hậu nếu đã mệt mỏi thì chúng thần thiếp sẽ không ở đây quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi nữa, thần thiếp xin phép ra về trước.”



Hiền quý phi cũng lên tiếng chuẩn bị rời đi, còn Diêu Bội Oánh thì vẫn chưa muốn đi.



“Hoàng tổ mẫu, hoàng hậu nương nương và Hiền quý phi có việc nên rất bận rộn, nhưng thần thiếp thì không, thần thiếp có thể ở lại đây không, vì đã lâu rồi thần thiếp không được phụng bồi hoàng tổ mẫu.” Diêu Bội Oánh nhẹ nhàng nói, “Nếu người mệt mỏi, thần thiếp sẽ ở lại đấm bóp chân cho người!”



Thái hậu híp mắt nhìn Diêu Bội Oánh, lại quay sang Lâm Tam Tư, “Nha đầu, đến đây với ai gia.”



Lâm Tam Tư còn đang thầm cảm thấy may mắn vì chọn đúng chỗ tốt, mấy người kia vào lâu vậy mà còn không phát hiện ra nàng, thế mà đột nhiên giờ lại bị thái hậu gọi như vậy, làm nàng sợ hết hồn, không thể làm gì khác là nghe lời từ trong góc đi ra.



“Dân nữ Lâm Tam Tư xin thỉnh an hoàng hậu nương nương, Hiền quý phi nương nương, An vương phi.” Lâm Tam Tư không muốn đắc tội mấy nữ nhân này, trong mắt bọn họ thì nàng chẳng là gì cả, chỉ bé như một con kiến thôi, không cẩn thận là sẽ dễ dàng mất mạng.



Lương Thành Quân thấy Lâm Tam Tư đi ra, đầu tiên là tò mò, sau khi nghe nàng nói thì hơi tỏ ra khinh thường, “Là cung nữ mới đến sao?”



Tô Uyển Nhàn có phần nhạy bén hơn Lương Thành Quân, đầu tiên là nhìn thái hậu một cái, thấy thái hậu ôn hòa nhìn Lâm Tam Tư thì thái độ có chút thay đổi, liền quay người nhìn Lâm Tam Tư, cười nói: “Vị cô nương này thật xinh đẹp, xét về dung mạo và khí chất thì hình như không giống cung nữ lắm.Thần thiếp đoán đây hẳn là khách của mẫu hậu, có phải không mẫu hậu?” Tô Uyển Nhàn vừa nói vừa quay sang nhìn thái hậu.



Lần nịnh bợ này của Tô Uyển Nhàn vô cùng thành công, làm cho thái hậu nương nương vui mừng trong lòng, bà cười nói: “Vẫn là Hiền quý phi có mắt nhìn người, Bích Liên, lấy hai xếp vải tơ tằm hoàng thượng tặng cho ai gia vài ngày trước đưa cho Hiền quý phi.”



“Vâng.” Bích Liên đáp rồi đi vào trong phòng lấy đồ.



Tô Uyển Nhàn vốn chỉ qua lời của thái hậu mà đoán rằng Lâm Tam Tư không phải cung nữ, lại không ngờ có thể khiến thái hậu vui vẻ, vải tơ tằm có hay không không quan trọng, chỉ cần khiến thái hậu hài lòng là tốt rồi. Bà bèn thân mật nắm tay Lâm Tam Tư, tự mình dẫn nàng đến bên cạnh thái hậu, nói: “Cũng không phải do thần thiếp có con mắt tinh tường, mà thật sự là vị cô nương này có phong thái rất khác biệt, liếc một cái là có thể nhìn ra rằng nàng khác với những người khác!” Tô Uyển Nhàn nói xong còn cố tình nhìn Lương Thành Quân một cái, chắc hẳn trong lòng bà ta lúc này đang rất hối hận, cảm thấy càng thêm đắc ý. “Đừng nói là mẫu hậu, ngay cả thần thiếp nhìn cũng thấy thích!”



Lâm Tam Tư nghe Tô Uyển Nhàn nói mà nổi hết cả da gà, thích chỗ nào chứ, rõ ràng là đang mượn nàng để khiêu khích Lương Thành Quân!



Lương Thành Quân vốn đang buồn bực vì mình vừa nói sai, trong lòng bỗng thấy không ưa Lâm Tam Tư vì sự xuất hiện của nàng đã khiến mình trở nên yếu thế, lúc này nghe mấy lời của Tô Uyển Nhàn thì càng thêm tức giận, nói: “Đúng vậy, Hiền quý phi nhìn thấy ai mà chẳng thích!”



Thái hậu không bằng lòng với câu nói của Lương Thành Quân, ánh mắt nhìn thẳng vào hoàng hậu, nói: “Ai gia không thích lời này của hoàng hậu, Hiền quý phi có lòng thương người, đó chính là phúc khí, sao đến ngươi thì lại như vậy? Ngươi là mẫu nghi thiên hạ, hẳn cũng nên có lòng bác ái, cớ sao còn đi chỉ trích Hiền quý phi?”



Lương Thành Quân mặt đỏ bừng vì bị thái hậu khiển trách, chỗ này nhiều người thế, thật quá mất mặt, nhưng thái hậu đang tức giận, lúc này mà phản bác lại thì kết cục sẽ rất bi thảm, lập tức không cam lòng nói: “Mẫu hậu trách rất đúng, thần thiếp biết sai rồi, mong mẫu hậu đừng tức giận.”



Thái hậu híp mắt, gật đầu nói: “Biết sai thì phải sửa, về chuyện quốc gia đại sự Ninh vương còn phải học tập Lương vương, nhưng trong chuyện đối nhân xử thế thì ngươi phải nên học tập ở Hiền quý phi thật nhiều.”



“Thần thiếp rõ rồi.” Lương Thành Quân dùng sức cắn môi, giọng nói rõ ràng nhỏ hẳn đi, bề ngoài thì vẫn bình thường, nhưng trong lòng thì hừng hực lửa giận, cứng nhắc nói tiếp: “Thần thiếp xin được lĩnh giáo Hiền quý phi.”



“Thế mới tốt.” Thái hậu thấy Lương Thành Quân đã có vẻ bằng lòng nên cũng không muốn nói nhiều nữa, ánh mắt lướt nhìn một lần, bà cảm thấy mấy người con dâu cháu dâu này tuy dáng vẻ đều diễm lệ hơn người, nhưng càng nhìn lại càng thấy chướng mắt.Vì để xua đi cảm giác phiền lòng này, bà liền quay sang nhìn Lâm Tam Tư, ánh mắt ân cần ấm áp khác một trời một vực so với lúc nhìn ba người kia, nói: “Nha đầu, hiện tại có thể ngồi xuống rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK