• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37




Trước lều vốn trống trải nhưng bởi vì có chuyện náo nhiệt nên dẫn đến không ít quan binh tới vây xem, Tống Cảnh Ngưỡng thấy người ngày càng đông, liền xua tay bảo người ta mau kéo nàng ta đi, lại không ngờ đúng lúc này thì Hoắc Dực từ trong lều bước ra.



Trong ánh đuốc sáng bừng, Hoắc Dực xuất hiện trong bộ áo giáp oai phong, dáng vẻ anh tuấn phi phàm, khiến cho nữ nhân đang không ngừng giãy dụa lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt nhu hòa si mê nhìn Hoắc Dực.



Hoắc Dực thờ ơ lướt qua mọi người một lượt, cục diện hỗn loạn bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn, lúc này hắn mới đưa mắt nhìn thẳng nữ nhân kia.Nữ nhân kia vô cùng sung sướng, cũng dùng ánh mắt say mê nhìn lại Hoắc Dực.Nếu không phải đang bị người ta giữ lại thì e là nàng ta đã sớm lao tới ôm Hoắc Dực rồi.



Hoắc Dực híp mắt, lạnh lùng nói: “Về nói lại với phụ vương của ngươi, trong ba ngày tới mà không xuất hiện, ta sẽ san bằng cả Hồ tộc các người.”



Giọng nói thâm trầm nhấn mạnh từng chữ lọt vào trong tai nàng, nhưng không hề thấy nàng có vẻ gì là hoảng sợ, ngược lại Tống Cảnh Ngưỡng thì rất bất ngờ, nhanh chóng lấy vải nhét trong miệng nàng ta ra, hỏi: “Ngươi là công chúa Hồ tộc sao?”



Nàng ta nghe xong chỉ quay ra dùng ánh mắt xem thường Tống Cảnh Ngưỡng có mắt như mù, quay đầu tươi cười nhìn Hoắc Dực, nói: “Chàng biết thân phận của ta sao?”



Hoắc Dực chỉ lười biếng liếc nàng ta một cái rồi thôi, trong ánh mắt không có một chút hứng thú, “Thân phận của ngươi chẳng có ý nghĩa gì đối với ta cả.”



“Ai nói!” Nữ nhân vô cùng tức giận, kiêu ngạo nói: “Phụ vương ta sủng ái ta nhất, ta nói cha làm gì thì cha sẽ làm ngay!”



Hoắc Dực nghe nàng ta nói thì cực kỳ phiền chán, xoay người muốn đi vào trong lều, nữ nhân kia lập tức cuống lên nói: “Không phải chàng muốn gặp phụ vương ta sao? Ta có thể làm được.”



Hoắc Dực không muốn tốn lời nữa, không thèm quay đầu mà đi thẳng vào trong lều, thuận tiện giơ tay lên với Tống Cảnh Ngưỡng, Tống Cảnh Ngưỡng hiểu ý, lập tức dùng mắt ra hiệu với đám quan binh, mấy người kia lại lập tức dùng lực lôi nữ nhân kia ra ngoài quân doanh, mặc cho nàng ta có khóc lóc om sòm cỡ nào thì cũng chẳng ai quan tâm.



Nữ nhân kia thấy không còn chút hy vọng nào, liền hô to lên: “Hoắc Dực, chàng đừng coi thường ta, ta tên là Thái Nhã, chuyện ta đã nói thì nhất định sẽ làm được, ta sẽ tới tìm chàng…”



Thanh âm của Thái Nhã dần dần biến mất trong sơn cốc, tựa như tình cảm mới nảy mầm của nàng bỗng chốc đã bị bóp chết.



***



Đến trung tuần tháng mười, khí trời trở lạnh, Lâm Tam Tư ăn cơm tối xong liền đi dạo trong sân.Nghĩ cũng lạ, những nữ nhân khác mang thai ai cũng có phản ứng mạnh, ba tháng đầu ăn cái gì cũng nôn, nhưng nàng chỉ trừ sau lần hội ngộ Bách Hợp bị nôn một lần ra thì một chút phản ứng khác cũng không có, ăn uống thoải mái đầy đủ, thân thể và khí sắc cực kỳ tốt.



Bách Hợp đi vào trong sân, trong tay còn cầm cái áo choàng mấy ngày trước thái hậu nương nương đưa tới, giúp Lâm Tam Tư mặc vào: “Thời tiết trở lạnh rồi, tiểu thư phải chú ý sức khỏe.”



Lâm Tam Tư cười nói: “Không biết có phải vì mang thai mà ta không còn sợ lạnh hay không nữa.”



“Đương nhiên rồi, nô tỳ nghe nói khi mang thai cũng là mang theo nhiệt lượng của hai người, cơ thể cũng vì thế mà nóng hơn bình thường.”



Lâm Tam Tư nghe vậy liền vỗ nhẹ bụng, nói: “Bảo bảo có nghe thấy không? Mẫu thân có con rồi nên không sợ lạnh nữa!”



Bách Hợp cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ thường xuyên thấy người nhìn bụng nói chuyện, nhưng mà đứa bé…Có thể nghe thấy sao?”



“Tất nhiên là nghe thấy rồi, ta làm vậy là để dưỡng thai, nếu nói chuyện nhiều với đứa trẻ thì nó sẽ cảm nhận được.Lúc nó ra đời, sẽ đặc biệt nhạy cảm với thanh âm của ta, bởi vì đó là thanh âm mà nó vẫn thường nghe khi ở trong bụng.”



“Nô tỳ mặc dù nghe không hiểu, nhưng nô tỳ biết những điều tiểu thư nói đều rất có đạo lý.” Bách Hợp dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lâm Tam Tư, “Trước kia lão gia đã nói là tiểu thư thông minh hơn người, ngay cả đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng không thể sánh bằng đâu!”



Lâm Tam Tư đang định đáp lại thì lại nghe có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng Lý tẩu hỏi: “Trễ thế này rồi ai còn đến vậy?”



Tiếng người bên ngoài nói rất nhỏ nên nàng không nghe rõ, một hồi lâu lại nghe Lý tẩu nói: “Thì ra là tìm Lâm cô nương sao?”



Lâm Tam Tư không thể ngờ rằng người đến gặp nàng lại là Diêu Bội Oánh.



Lâm Tam Tư vốn định mời Diêu Bội Oánh đi vào phòng trước ngồi, nhưng không nghĩ Diêu Bội Oánh lại như thể quen biết đường đi lối lại tiến thẳng đến chỗ nàng đang đứng trong sân, gương mặt vẫn duy trì nụ cười hiền hòa, người khác nhìn vào có khi lại tưởng là hai người rất thân nhau.



Lâm Tam Tư hướng Diêu Bội Oánh hành lễ, lại được Diêu Bội Oánh đích thân đỡ dậy, “Lâm tiểu thư không cần đa lễ, trễ như vậy còn tới tìm, ngươi sẽ không trách ta chứ?”



“Sao có thể như vậy, An vương phi đến thăm, đối với ta là vinh hạnh.” Lâm Tam Tư bảo Bách Hợp đi rót nước, còn mình thì dẫn Diêu Bội Oánh vào Thanh Lan các, mời nàng ngồi xuống ghế, Lâm Tam Tư thì đứng ở một bên.Lần trước ở trong cung, vì nàng thiếu tính nhẫn nại nên đã chọc giận Diêu Bội Oánh, giờ Diêu Bội Oánh lại đến tìm nàng làm gì đây?



Diêu Bội Oánh đánh giá đồ đạc bên trong nhà, ánh mắt trong lúc lơ đãng khẽ toát ra sự thâm độc, tuy nàng ta đã cố gắng che dấu nhưng Lâm Tam Tư vẫn phát hiện ra được.



“Lâm tiểu thư cũng ngồi xuống đi.” Diêu Bội Oánh cười, dáng vẻ như thể mình mới là nữ chủ nhân ở đây vậy, thờ ơ nói: “Lâm tiểu thư ở nơi này cũng không kém hơn ta chút nào.”



Lâm Tam Tư nghe trong lời Diêu Bội Oánh có chút ẩn ý, liền cười đáp: “An vương phi nói đùa rồi, chỗ này của ta sao có thể so sánh được.”



Diêu Bội Oánh nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ, đổi chủ đề: “Lần trước ở trong cung vội vã từ biệt, nhưng ta vẫn cảm thấy ta và Lâm tiểu thư rất hợp ý nhau, cho nên ta đã thỉnh cầu tỷ phu của ta, mới có thể đi vào phủ thái tử này, thực không dễ dàng gì.”



Lâm Tam Tư thầm nghĩ, nàng ta chịu tốn nhiều tâm tư như vậy để được vào phủ thái tử tìm nàng, nhất định không phải vô duyên vô cớ, nhưng đối phương chưa nói thì nàng cũng chưa thể đoán được nguyên do Diêu Bội Oánh đến đây, không thể làm gì khác là đáp lại: “An vương phi còn nhớ rõ ta, thật khiến ta bất ngờ.”



“Lâm tiểu thư không cần quá khiêm tốn, ngươi cũng xuất thân là thiên kim cành vàng lá ngọc, tâm tư trong sáng, chỉ vì hoàn cảnh nên mới phải vào đây.Sau khi biết chuyện, ta thật không đành lòng.” Diêu Bội Oánh ăn nói rất có cảm xúc, dáng vẻ vô cùng thương tiếc cho Lâm Tam Tư, nói: “Thật ra thì, chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi!”



Mối nghi ngờ trong lòng Lâm Tam Tư càng thêm sâu, đoán không ra tâm tư của Diêu Bội Oánh. “Ta nhớ, đêm hoa đăng Nguyên tiêu hôm đó, là lần đầu ta gặp An vương phi.”



“Lâm tiểu thư quả nhiên còn nhớ, dù gì cũng lâu như vậy rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên!” Diêu Bội Oánh dùng khăn gấm che miệng, khẽ cười, tựa như lơ đãng nhìn Lâm Tam Tư một cái, nói: “Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, không bằng ngươi theo ta đi?”



Lâm Tam Tư lòng trùng xuống, mắt nhìn thẳng Diêu Bội Oánh, nói: “An vương phi nói vậy là có ý gì? Ta nghe không hiểu.”



“Ta rất thích những người có tính cách như ngươi, huống hồ chúng ta còn có duyên như vậy, ta có tâm muốn giúp ngươi thôi.” Diêu Bội Oánh từ trên ghế đứng lên, cầm tay Lâm Tam Tư nói: “Ngươi từ chỗ tỷ phu ta đến đây, nếu như ta ra mặt xin tỷ phu thì nhất định có thể đổi một người khác đến đây thay cho ngươi.”



Hành động động chạm của Diêu Bội Oánh khiến Lâm Tam Tư chán ghét, bây giờ thì nàng đã hiểu mục đích Diêu Bội Oánh đến đây là gì rồi.Lâm Tam Tư rút tay về, nhã nhặn từ chối: “Tâm ý của An vương phi ta xin nhận, nhưng việc vào phủ thái tử là lựa chọn của riêng ta, không phải do ai bắt buộc cả, mong An vương phi hiểu cho.”



Khoảng cách gần sát nhau, ánh mắt nhu hòa của Diêu Bội Oánh đột nhiên híp lại, giống như rắn độc khiến người ta khiếp sợ, sau đó lại mím môi khẽ cười, tựa như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác. “Đã như vậy thì cũng không còn cách nào, là ta nghĩ nhiều rồi.”



Lâm Tam Tư nói: “Tạ ơn An vương phi đã suy nghĩ cho ta.”



“Không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi, nếu một ngày nào đó ngươi muốn rời đi, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”



Diêu Bội Oánh cùng nha hoàn rời khỏi phủ thái tử, miệng vẫn duy trì nở nụ cười, nhưng ngay sau khi cửa lớn đóng lại, sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên hung ác và tàn độc hơn bất cứ lúc nào.



Nhược Tố đỡ tay Diêu Bội Oánh, nhỏ giọng nói: “Vương phi, nếu nàng ta vẫn không biết xấu hổ, không chịu theo người, vậy chúng ta phải làm thế nào đây?”



Diêu Bội Oánh giống như không nghe thấy lời của Nhược Tố, nói: “Ngươi có nhìn thấy bụng của nàng ta không?”



Nhược Tố cau mày suy nghĩ, lắc đầu đáp: “Nô tỳ đứng canh ở phòng ngoài nên không nhìn.”



“Nàng ta mang thai rồi.” Diêu Bội Oánh đau đớn nhắm mắt lại, chính nàng cũng không biết lúc nãy ở bên trong nàng đã nhẫn nhịn như thế nào, lúc nàng nhìn thấy cái bụng nhô ra của Lâm Tam Tư, nàng chỉ hận không thể đạp vào bụng Lâm Tam Tư một cước, “Hai tháng trước gặp nàng ta trong cung, nàng ta vẫn bình thường mà, sao hôm nay…”



“Vương phi, người khẳng định trong bụng của nàng ta có cốt nhục của thái tử điện hạ…”



“Tính toán thời gian thì hẳn là không sai biệt lắm.”



“Vậy người định xử lý như thế nào?”



Diêu Bội Oánh hít sâu một hơi, vừa rồi nàng có thể nhịn được, nhưng hiện tại thì không.Hài tử trong bụng Lâm Tam Tư nhất định phải mau chóng phá bỏ, nhưng người làm chuyện này không thể là nàng được. “Ngày mai Hiền quý phi cho gọi tỷ tỷ vào cung đúng không?”



“Vâng, buổi tối đã nhận được ý chỉ truyền đến từ trong cung.”



“Được, vậy chúng ta về phủ gặp tỷ tỷ đi.”



Nhược Tố kinh hãi nói: “Vương phi, người…Tính nhờ Ninh Vương phi sao?”



Diêu Bội Oánh lạnh lùng cười nói: “Có gì mà không được? Vì điện hạ, ta có thể hy sinh bất cứ kẻ nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK