• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22: Đôi Tay Vạn Năng




Chọn xong đồ bơi, Mạnh Tri bước ra khỏi phòng thử đồ, đi đến ném cho Thẩm Hàn Tế đã chọn cho cô mấy loại hai mảnh cỡ nhỏ một ánh mắt xem thường.

Chị bán hàng cũng đi theo sau Mạnh Tri ra khỏi phòng thử đồ, trên mặt vẫn mang một nụ cười lịch sự chuyên nghiệp, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Hàn Tế đã thay đổi.

Thẩm Hàn Tế nhìn thấy ánh mắt “đáng tiếc” của chị bán hàng cho mình, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau nhẹ, lại nhìn thấy bộ dáng đi đông đi tây như không có chuyện gì xảy ra của Mạnh Tri, thật rất muốn kéo người vào trong phòng thử đồ lần nữa.

“Anh nhìn rõ cho tôi! Rốt cuộc có nhỏ hay không!”

Chị bán hàng đang muốn giới thiệu quần bơi cỡ nhỏ cho hai người, Thẩm Hàn Tế lại đen mặt đi thanh toán, kéo theo Mạnh Tri đi luôn.

Thẩm Hàn Tế đã sắp xếp xong thời gian và nội dung dạy học, Mạnh Tri tự cho rằng bây giờ đã tạm thời đạt được sự hòa thuận bên ngoài với Thẩm Hàn Tế rồi, liền theo anh về tiểu khu Nam Tĩnh thăm Nọa Nọa.

Nọa Nọa đã hơn một tuần không được gặp mẹ rồi, con nít lại nhanh quên, lúc nhìn thấy Mạnh Tri và Thẩm Hàn Tế đang đứng cạnh nhau liền sửng sốt một chút, sau đó lập tức giơ hai cánh tay mập mạp, bỏ qua Mạnh Tri đang cười muốn ôm nó vào lòng, hướng đến Thẩm Hàn Tế đang đứng cạnh Mạnh Tri: “Baba... ôm...ôm ôm...”

Từ sau khi Nọa Nọa biết gọi ba, nói chuyện liền lưu loát hơn. Bây giờ đã có thể nói được rất nhiều chữ đơn âm tiết rồi.

Lồng ngực ấp ám nhiệt tình của Mạnh Tri trở nên trống không.

Thẩm Hàn Tế nhận Nọa Nọa ôm vào trong lòng, nhìn Mạnh Tri một cái: “Ai bảo em lâu như vậy không về nhà.” Con trai đã không nhận ra em nữa rồi.

Mạnh Tri thở phì phò chạy vào lấy vài bịch bánh quy trẻ em vị mới nhất, như một đứa con nít mà bỏ vào miệng.

Không cho chị ôm thì chị ăn hết bánh của cưng.

Cuối cùng, sau khi Mạnh Tri ăn hết bánh uống hết sữa của nó, Nọa Nọa cuối cùng cũng nhớ lại người trước mắt nó là mẹ ruột lâu ngày chưa gặp, mới cho Mạnh Tri ôm một chút.

Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Hàn Tế đến thư phòng đọc sánh, xem tài liệu một chút. Lúc đi ra thì phát hiện Mạnh Tri đang nằm ngủ trên ghế sô pha, trong tay đang cầm quả chuông nhỏ của con trai. Nọa Nọa đang bò trên người cô, thở phì phò ngủ cũng rất ngon.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Tẩu đã đi nhảy ở quảng trường rồi.

Ánh đèn ở phòng khách là màu vàng quýt ấm áp. Thẩm Hàn Tế nhìn trước mắt, đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn tuy là bản thân chưa trưởng thành nưng đã có vợ con đàng hoàng.

Anh lại gần, muốn ôm hai mẹ con lên giường, nhưng lúc cúi đầu đến gần, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên khó ở.

Tên tiểu tử thối này, tay đang đặt ở đâu vậy hả?

Thẩm Hàn Tế bày ra khuôn mặt âm trầm, lôi bàn tay của Nọa Nọa đang đặt trước ngực Mạnh Tri ra.

“A ưm~” Nọa Nọa ngủ mớ thôi một cái bong bóng, tay bị người giữ lấy, mặt lại tiếp tục dụi vào “kho lương thực” trước mặt.

Kho lương thực Mạnh ngủ như một đứa ngốc, trên khóe miệng còn có dịch thể lỏng khả nghi trong suốt đang chảy ra.

Thẩm Hàn Tế rất tự nhiên dùng một tay lôi Nọa Nọa trong lòng Mạnh Tri ra, ném vào giường trẻ em. Nọa Nọa bị làm phiền mộng đẹp, mếu miệng như muốn khóc. Thẩm Hàn Tế lại kịp thời đút vào miệng nó một núm vu cao su.

Nọa Nọa ngậm núm vú lại tiếp tục ngủ.

Thẩm Hàn Tế ôm Mạnh Tri vào trong phòng ngủ.

“Ưm...” Mạnh Tri sau khi cơ thể tiếp xúc với giường thì nói mớ hai tiếng, sau đó cho dù ý thức còn chưa rõ ràng cũng dùng tay sờ sau lưng, mở dây áo ngực ra, dưới ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Thẩm Hàn Tế mà thành thục làm, chưa đến nửa tiếng sau, một cái áo lót đáng yêu màu hồng bị Mạnh Tri lôi từ trong áo ra, ném đi thật xa.

“Hu~” Cô lấy chăn che mặt rồi tiếp tục ngủ.

Thoải mái quá đi.

Thẩm Hàn Tế trầm mặt lấy xuống vật nào đó đang nằm gọn gàng trên đầu anh.

Cái hành động áo ngoài thì không cở mà lại đi cởi áo lót này, có chút quyến rũ.

Anh nhìn vào đồ vật đáng yêu của Mạnh Tri.

Là do mới đến thời kỳ ra sữa không lâu sao? Hay là do lúc chiều uống sữa của Nọa Nọa? Nên mới mang theo mùi sữa nhàn nhạt như vậy.

Thẩm Hàn Tế nuốt một ngụm nước miếng, tự mắng bản thân biến thái.

Tối nay, Thẩm Hàn Tế trước giờ chất lượng giấc ngủ vốn rất tốt mơ một giấc mơ.

Thực ra anh cũng không rõ lắm là mơ, hay là đã từng xảy ra trước đó rồi, ký ức cất dấu khối thân thể hai mươi ba tuổi này .

Anh mơ thấy đang nằm trên giường như bây giờ vậy, Mạnh Tri đang cho Nọa Nọa bú sữa thì bị anh nhìn thấy, liền ném Nọa Nọa còn chưa được ăn no ném ra khỏi phòng cho bú sữa bình, sau đó đóng cửa cái rầm, bắt lấy Mạnh Tri đang muốn bỏ chạy.

...

Sau đó Thẩm Hàn Tế liền tỉnh rồi.

Anh ngồi trên giường, đầu toát đầy mồ hôi, tim đang đập rầm rầm trong lồng ngực.

Vừa nhắm mắt, trước mắt đều là hình ảnh Mạnh Tri đang làm nũng xin tha, Mạnh Tri bị anh lật qua lật lại thành một cục, Mạnh Tri cắn môi nhịn xuống những tiếng rên rỉ...

Càng nghĩ càng muốn giết người. Thẩm Hàn Tế nhanh chóng mở mắt, lắc đàu, không cần sờ cũng biết tai mình bây giờ đỏ như thế nào.

Thẩm Hàn Tế cúi đầu nhìn, chổ đó sưng đến không chịu được, nhô lên một cục rất lớn.

Cái này, mà gọi là nhỏ sao?

Được rồi, anh có thể cho là cô tuổi còn nhỏ chưa từng nhìn thấy cảnh này.

Thẩm Hàn Tế nhịn xuống cảm xúc muốn lao đến Mạnh Tri, lại nằm lại xuống giường.

Anh chấp nhận số mệnh mà thở dài một hơi, tay trượt vào trong chăn, một đường đi xuống.

Không phải Mạnh Tri vạn năng lúc nào cũng có thể lật đổ được đôi bàn tay vạn năng này của anh đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK