“Oa oa oa”
“Mẹ”
Cái giọng sữa mềm mềm non nớt còn ngọt hơn cả kẹo bơ đường.
“Nọa Nọa gọi ‘mẹ’ càng ngày càng rõ rồi. Mới hơn bảy tháng mà đã có thể mở miệng gọi mẹ rồi, đứa trẻ này sau này khẳng định sẽ là một đứa bé thông minh lanh lợi đây.”
“Tôi mấy năm nay đã gặp qua không ít trẻ con, chỉ có Nọa Nọa xinh đẹp, mắt mũi đều như tranh vẽ giống ba nó như đúc.”
Trần Tẩu thấy Mạnh Tri đang dùng một dáng vẻ cứng ngắc lại kỳ quái nhìn Nọa Nọa bé nhỏ trong lòng mình liền không nhịn được những lời khen ở trong tâm.
Nhưng mà đáng tiếc, người mẹ đang ôm con nào đó lại không hề có cái cảm giác thỏa mãn và tự hào, như bình thường khi con mình được khen thì một người mẹ tự nhiên cũng cảm thấy vui theo.
Cô nếu có thể cảm nhận được... mới là lạ.
Mạnh Tri nhìn cục thịt mềm mềm đang ôm một bình sữa không ngừng nút trong lòng.
Thẩm Thư Bạch, biệt danh là Nọa Nọa. Giới tính nam. Bảy tháng lẻ mười tám ngày. Năm ngày trước vừa học được gọi mẹ. Tạm thời còn chưa biết gọi ba. Là một tế bào do cô và Thẩm Hàn Tế trong một lần may mắn kết hợp hài hòa vận động mà tạo ra. Ở trong bụng cô chín tháng cộng thêm hai tuần. Đó chính là “kết tinh tình yêu” của bọn họ trong lời kể của Trần Tẩu.
Đứa nhỏ hình như cũng phát hiện là mẹ đang nhìn mình rất vui vẻ. Vậy là vừa nút sữa vừa nghịch ngợm vung tay vung chân. Mạnh Tri ôm nó rất lỏng, độ mềm dẻo của con nít lại rất tốt, hai cái chân ngắn linh hoạt đạp đạp.
Bốp!
Mang đôi tất bọt biển bảo bảo màu vàng, chân của cục bột nhỏ đã thành công đá vào cằm của Mạnh Tri.
Vui vẻ đạp đạp hai cái.
Mạnh Tri bị đá vào cằm: “...”
Làm sao đây, thật sự muốn đem tên tiểu quỷ đang ôm trong lòng này ném ra cửa sổ quá.
Mạnh Tri có một thói quen xấu rất ích kỷ và làm người ta thấy rất ghét. Người ta không vui liền thích đập đồ. Còn cô không vui thì lại muốn ném đồ.
Lúc nhỏ thì ném bài tập, ném đồ ăn, ném đồ dùng học tập, không gì là không ném. Hàng xóm trong ngõ chỉ cần nghe thấy nha đầu nhà thầy Mạnh đang khóc, đảm bảo, sẽ có đồ vật gì đó bay từ cửa sổ nhà thầy Mạnh ra.
Mạnh Tri vì cái thói quen xấu này mà bị ba mẹ đánh nhiều lần nhưng vẫn không đổi. Đánh rồi lại ném, ném rồi lại đánh. Thầy Mạnh đối với chuyện này vô cùng đau đầu, thậm chí còn nặng lời cảnh cáo con gái nếu như con còn ném đồ nữa thì ta sẽ ném con ra ngoài.
Nhưng mà Mạnh Tri không hề bị những lời cảnh cáo của ba mình dọa. Cứ như cũ, không vui liền ném đồ. Cho đến một ngày kia, bị Thẩm Hàn Tế cách vách phát hiện cô ném đi một cái kẹp tóc.
Một chiếc kẹp tóc có trái dâu tây bằng thủy tinh.
Là chiếc kẹp mà anh tặng cô.
Thế là có một màn ám ảnh tâm hồn bé bỏng của Mạnh Tri lúc đó còn nhỏ cả đời –
Cô bị Thẩm Hàn Tế cao hơn mình một cái đầu chặn lại ở một góc tường. Thân hình tuy là có béo nhưng vì lùn nên cũng được xem là nhỏ nhắn xinh xắn. Toàn bộ đều bị cái bóng của anh ta bao phủ.
Mạnh Tri nhìn thấy Thẩm Hàn Tế đưa bàn tay ác ma về phía mình, cho rằng Thẩm Hàn Tế muốn đánh cô, nhất thời sợ đến lắp bắp. Ai ngờ bàn tay ác ma của Thẩm Hàn Tế không hề làm cô bị thương, mà hạ xuống một chút, hai tay khép lại bóp mạnh vào gò má nhỏ nhắn đầy thịt của Mạnh Tri.
Thẩm Hàn Tế một tay bóp mặt Mạnh Tri nâng lên. Ngũ quan của Mạnh Tri bị anh bóp đến dính cả vào nhau. Mắt liền biến thành một đường thẳng. Miệng cong lên cao, không khép lại được.
Bóp mặt người khác, đặc biệt là bóp mặt đứa con gái mập, quả thực là còn làm tổn thương đến lòng tự trọng của người ta hơn là đánh nữa.
“Em sau này còn dám ném đồ lung tung nữa không?” Thẩm Hàn Tế hung dữ chất vấn, trên tay lại tăng thêm một chút lực. Từng chút từng chút đem khuôn mặt mũm mĩm của Mạnh Tri bóp thành một gương mặt bánh bao.
“Ưm ưm ưm ưm...” (Tôi sau này sẽ không dám nữa)
“Nói lại lần nữa.” Anh vô cùng hưởng thụ đem hay tay bóp bóp gò má đầy đặn mềm mại của Mạnh Tri.
“Tôi ưm ưm ưm...” (Tôi thật sự không dám nữa)
Mạnh Tri khóc không ra nước mắt.
“Vậy mới ngoan.” Thẩm Hàn Tế cuối cùng cũng cười rồi.
Chợt, anh nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tri vì bị anh nắn ở trong tay mà tức giận đến ngũ quan dính lại cả vào nhau, nhìn thấy miệng cô bị bóp đến không thể khép lại được. Chẳng biết lại sao, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại một chút.
Sau đó trước mắt Mạnh Tri tối đen. Là bị Thẩm Hàn Tế dùng ngón cái chặn mắt lại.
Hình như trong chớp mắt, bản thân Mạnh Tri cũng không biết xác định như thế nào, chỉ cảm thấy có thứ gì đó xoẹt qua rất nhanh trên môi. Trơn mát, lành lạnh.
Sau đó Mạnh Tri cảm thấy lúc đó chắc là cô bị ảo giác. Tuy rằng vẫn cảm thấy rất lạ vì sao Thẩm Hàn Tế làm gì mà lại đột nhiên che mắt mình lại.
Tóm lại, Mạnh ba đánh, mắng, hù dọa Mạnh Tri vô số lần về cái tật xấu của cô, nhưng chỉ cần bị Thẩm Hàn Tế dọa một cái liền bỏ luôn.
Ví dụ nói bây giờ đối diện với một cục bột nhỏ dùng chân đá vào cằm của cô. Là cục bột do cô và Thẩm Hàn Tế sinh ra. Cái ý nghĩ muốn ném nó ra ngoài cửa sổ cuối cùng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Cái chân nhỏ của cục bột vẫn cứ dính chặt vào cằm của Mạnh Tri.
Bụp bụp bụp. Đá rất vui vẻ.
Mạnh Tri hai tay đang ôm đứa nhỏ không buông hít sâu một hơi.
Bình tĩnh nào Mạnh Tri. Là con mày đó, con trai do mày tự sinh ra đó.
Tuy là mày không biết rốt cuộc thì mày làm sao có thể sinh ra được cái thứ này.
Hổ mẹ còn không ăn thịt hổ con, a phi, cô mới không phải là hổ mẹ.
Mạnh Tri cố nặn ra một nụ cười, nghiêng nghiêng đầu, cứu mặt của mình ra khỏi bàn chân của cậu con trai nào đó.
Nhìn xem, đứa trẻ này giống mày biết bao. Mạnh Tri cúi đầu, nhìn đứa trẻ đang nằm trong tả lót, vọng tưởng có thể từ mặt mũi đứa nhỏ để kích thích một chút tình mẫu tử của mình.
Nhưng nụ cười hiền từ của người mẹ dần dần đông cứng lại trên mặt.
Thì ra trên thế giới này còn có loại này nữa. Đứa con mà mày sinh ra, một chút cũng không giống mày.
Hình dáng ngũ quan của Nọa Nọa, ngoại trừ cái trán là của nó. Còn những thứ khác đều giống như Thẩm Hàn Tế đúc ra.
Cmn Thẩm Hàn Tế!
Mạnh Tri thực sự nổi giận rồi. Dựa vào cái gì đứa nhỏ do hai người sinh ra không giống cô chút nào cả? Mắt, mũi, miệng anh không lưu lại cái nào cho tôi sao? Đến cả việc phân chia mặt mũi của con cũng phải thể hiện là anh rất có bản lĩnh phải không?
Mạnh Tri đưa đứa nhỏ nhà họ Thẩm cho Trần Tẩu, bản thân lại kích động dùng đầu đập vào tường.
Cô muốn trở về. Cô muốn trở lại cô năm mười sáu tuổi. Đây là mơ, đây nhất định là mơ rồi.
Chuyện đầu tiên cô làm lúc trở về là cùng Thẩm Hàn Tế đoạn tuyệt. Sau đó nếu gặp anh ta thì sẽ đi đường vòng, quyết để bản thân không thể có khả năng kết hôn cũng như sinh con với Thẩm Hàn Tế.
Cô không muốn sinh con với đại ma vương Lucifer như trong mấy loại tiểu thuyết ngôn tình kia đâu.
Tên khốn Thẩm Hàn Tế này đến cả chuyện phân chia mặt mũi đứa con mà cũng bóc lột cô, ức hiếp cô cho bằng được!
“Bà chủ người đang làm gì vậy?” Trần Tẩu bị dọa một trận, nhanh chóng đến ngăn Mạnh Tri đang điên cuồng đập đầu vào tường lại.
Mạnh Tri dừng lại, tóc tai bù xù, trên trán bị đập đến đỏ một mảng.
Cô nhìn quanh bốn phía, vẫn là cảnh vật lúc nãy, xác định quay về không được rồi.
“Trần Tẩu,” Mạnh Tri đau khổ, “Nọa Nọa thật là do con sinh ra sao?”
Cô bây giờ rõ ràng mới có 22 tuổi.
Tên cầm thú họ Thẩm kia đúng là điên mất rồi!
Trần Tẩu: “Người sao lại có thể nói như vậy được. Người nhìn xem, Nọa Nọa giống người như vậy, sao lại có thể không phải do người sinh ra được cơ chứ?”
Mạnh Tri: “Vậy dì nói xem nó có chổ nào giống con?”
Trần Tẩu: “...”
Haiz xong rồi, có chút hối hận khi nói dối để an ủi bà chủ.
Trần Tẩu mở to mắt, cố gắng trên người Nọa Nọa tìm kiếm.
Bà không tin là trên mặt đứa nhỏ này không có chổ nào giống mẹ nó.
Mạnh Tri có chút nản lòng méo méo miệng. Lúc này điện thoại trong túi áo cô đột nhiên vang lên. Gọi đến hiện thị là một dãy số lạ.
“Alo?” Mạnh Tri nghi hoặc tiếp điện thoại.
“Xin chào, cho hỏi cô có phải là Mạnh Tri vợ của ngài Thẩm Hàn Tế không ạ?” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên.
..., có thể nói không không?
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Mạnh Tri vẫn căng da mặt trả lời phải.
“ Ngài Thẩm Hàn Tế gặp phải tai nạn xe. Tôi là người của bệnh viện trung tâm thành phố, làm phiền cô đến đây một chuyến...”
Tay Mạnh Tri cầm chặt điện thoại, các đốt ngón tay hiện lên xanh trắng.
Bên kia huyên thuyên thông báo một đống thủ tục. Mạnh Tri sững sờ nghe xong, cúp điện thoại.
Viền mắt đỏ lên, xoang mũi cay cay.
Trần Tẩu một bên vẫn đang lật mặt Nọa Nọa tỉ mỉ quan sát đột nhiên vui vẻ reo lên.
“Ai bảo Nọa Nọa không giống người nào. Mau nhìn đi, tai của Nọa Nọa giống tai của người chưa nè. Vành tai thịt thịt rất có phúc đó.”
“Tôi đi coi bói nói một người thông minh thì gen của người đó cũng sẽ rất mạnh. Gen của ông chủ mạnh như vậy, có thể chia cho người một cái tay cũng đã rất tốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com