An Thành. Ánh tà dương lúc chạng vạng tối ấm áp phủ xuống. Chân trời dần chìm vào màn đêm.
Con ngõ Tam Liễu vắng vẻ, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng nức nở của con chó mẹ nào đó đòi ăn.
“Két” một tiếng, cửa sắt của nhà họ Mạnh bị đẩy nhẹ ra một cái khe nhỏ.
Mạnh Tri từ khe nhỏ lộ ra một con mắt, cẩn thận quan sát ngôi nhà nhỏ hai tầng của mình.
Cửa chính bị khóa rồi. Chiếc quạt ở tầng hai cũng không có thổi mùi dầu ăn ra ngoài.
May quá may quá. Mạnh Tri thở nhẹ ra một hơi, vuốt vuốt lồng ngực đang khẩn trương của mình.
Mẹ không có ở nhà, nhất đinh là đang cùng ba ở trường tăng ca chấm bài rồi.
Mạnh Tri soạt một cái mở của sắt ra, nghênh ngang đi đến gần sân nhà mình.
“Con còn dám vác mặt về đây à!”
“Ôi trời đất ơi!”
Không kịp đề phòng, cái mông yếu ớt của Mạnh Tri bất ngờ nhận một đòn trí mạng.
Cô ôm lấy mông mình xoay người lại, liền đối diện với người mẹ ruột vẫn luôn mai phục ở cửa.
Lưu Nghi mặt giận dữ, trừng mắt, trong tay là một cây chổi lông gà cầm ngược.
“...” Mạnh Tri ôm mông bước lui vài bước, “Mẹ.”
Cô từ từ di chuyển bước chân, vừa chuyển đến cánh cửa sắt đang mở rộng, chân còn chưa kịp bước ra một bước, Lưu Nghi đã nhanh hơn lên đóng mất cửa.
Cửa sắt rầm một tiếng.
Quả tim nhỏ của Mạnh Tri cũng theo đó mà đập một cái.
Mạnh Tri thấy mẹ cô đang cầm chổi lông gà từng bước từng bước tiến về phía mình. Sau đó liền vui vẻ chào hỏi phần dưới của cô.
Mẹ con hai người trước sau vui vẻ chơi đuổi bắt trong một cái sân nhỏ.
“Mẹ mẹ mẹ! Đau! Đau!”
“Con còn biết đau à! Nộp giấy trằng mà còn biết đau à!”
Chổi lông gà bốp bốp bốp.
“Ai ya mẹ ơi, mẹ ơi sau này con không dám nữa đâu!”
“Lần trước thi may mà đủ điểm. Lần này thế mà dám đem tất cả đề thi của lão nương giao cho toàn bộ đều nộp giấy trắng. Mạnh Tri con được lắm đó!”
“Ai ya mẹ ơi trời ơi. Con không có nộp giấy trắng mà mẹ! Bài thi con đều làm cả rồi mà!”
“Con còn già mồm với lão nương hả,” Lưu Nghi nhanh tay lẹ mắt bắt lại Mạnh Tri đang muốn chạy trốn. Một tay nắm lấy tay cô, một tay cầm chổi lông gà hung dữ đánh xuống mông Mạnh Tri. “Tất cả đề thi đều viết một chữ “giải”, con còn dám nói với lão nương là con không nộp giấy trắng à!”
Mạnh Tri bị đánh đến một trận gà bay chó sủa. Một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ trong nhà họ mạnh.
Hàng xóm xung quanh nghe xong đều lắc lắc đầu. Cô Lưu Nghi ngày thường trông có vẻ là một người dịu dàng như vậy, thế mà khi đánh con gái lại không phải dạng vừa đâu.
Haiz, thật thảm quá đi.
Thẩm Hàn Tế về đến nhà, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ sân vườn nhà họ Mạnh, huyệt thái dương liền theo đó giật giật.
“A Tế về rồi.” Ông Thẩm vui mừng ra đón. Hai ông cháu đứng cạnh nhau ở cửa cùng nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín mít của nhà họ Mạnh.
Ông Thẩm thở dài một hơi, “Cô Lưu Nghi nói lần thi này Mạnh Tri phần phía sau đều nộp toàn giấy trắng. Mười hai câu trắc nghiệm phía trước đúng có hai câu, liền tức giận muốn đánh người.”
“Mạnh Mạnh lần thi trước rõ ràng thi cũng không tệ mà, tất cả các mục đều qua rồi.” Bà Thẩm bổ sung nói, “Sao chớp mắt tụt hạng nhanh vậy, quả là kỳ lạ mà.”
“Chẳng lẽ do lần trước ở nhà chúng ta bị đụng vào đầu liền đụng đến hỏng cả não luôn rồi?”
...
Một lúc sau, tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Tri mới dần dần dừng lại.
Một mình Thẩm Hàn Tế không biết đang lặng người nghĩ cái gì, đột nhiên chạy lên lầu tìm sách giáo khoa cao trung năm nhất của mình, “Ông ơi, con đến nhà họ Mạnh xem Mạnh Tri một chút.”
Nhà họ Mạnh. Mạnh Tri bị Lưu Nghi nhốt ở trong phòng ngủ sửa bài thi.
Cô đứng trước bàn học của mình. Trên bàn toàn những đề toán mà lần này cô thi.
Phần trắc nghiệm đúng hai câu. Điền từ 0 điểm. Phần sau của bài đều là những dấu x màu đỏ.
Mạnh Tri nắm chặt cậy bút, nước mắt chảy ra như mưa.
Chẳng phải nói phần phía sau chỉ cần viết chữ “giải” là có thể được một điểm sao?
Giáo viên dạy toán đúng là một kẻ lừa đảo mà.
Muốn ngồi xuống quá đi.
Nhưng mông vẫn còn đau lắm, căn bản không ngồi được.
Mạnh Tri hai mắt đẫm lệ nhìn những đề thi sớm đã quên mấy năm trước đang ở trước mắt.
Nước mắt không ngừng rơi. Đối với cô mà nói thì những tờ đề này đều là ngôn ngữ hoài hành tinh cả.
Cái gì mà hàm số lượng giác với cả hình học không gian chứ. Cô đã làm mẹ rồi, làm gì mà còn biết làm mấy cái này nữa.
Vừa nghĩ đến bản thân đã làm mẹ rồi, Mạnh Tri đột nhiên khóc càng thảm.
Cô đã làm mẹ rồi, vậy mà bây giờ con bị mẹ đánh nữa.
Trên thế giới này làm gì có người nào xui xẻo như cô cơ chứ.
Nhưng mà vì chuyện ở ký túc xá nên cãi nhau với Thẩm Hàn Tế. Thế là liền hậm hực đi ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại đột nhiên bị Lưu Nghi nhéo lỗ tai kéo từ trong chăn ra.
“Dậy nhanh lên! Hôm nay phải đi thi mà cũng dám ngủ trễ như vậy à!”
Mạnh Tri mơ màng ăn xong bữa sáng, mơ màng dựa theo trí nhớ mang cặp sách đi đến Tứ Trung. Cho đến khi ngồi trong phòng thi, đối mặt với một bài thi toán học trắng đến làm mù mắt thì cô mới hoàn toàn tỉnh lại.
Cô là ai? Đây là đâu?
Cao trung năm nhất?
Mười sáu tuổi???
Đệch!
Đối mặt với những thứ này, cô đúng là lực bất tòng tâm mà.
Thế là Mạnh Tri cứ theo đó mà nộp giấy trắng mà quên mất cô thân là con gái rượu của cô Mạnh thầy Mạnh là những giáo viên cốt cáng trong đội ngũ giáo viên ở Tứ Trung, mỗi lần nộp bài đều sẽ bị đội ngũ giáo viên chấm bài lọc ra tỉ mỉ quan sát.
Con gái rượu của thầy Mạnh lần này đi thi vậy mà lại nộp giấy trắng. Những lời bàn tán của những giáo viên chấm thi đã truyền đến tai của Mạnh Tri rồi chứ đừng nói là ba mẹ cô.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tri cố không khóc, nắm chặt cây viết, lại nhìn vào đề thi trước mắt mình.
Sau đó càng xem khóc càng thảm.
Huhuhu... cái gì mà sin.cos.tan. cô đều sớm quên hết rồi.
Lưu Nghi nói nếu như không sửa được những lỗi sai thì sẽ không cho cô ăn cơm tối.
Mạnh Tri bây giớ rất muốn xông đến trước mặt Lưu Nghi nói, “Mẹ, không cần biết mẹ có tin hay không. Nhưng con của mẹ, cũng chính là con đây bây giờ trông có vẻ chỉ mới mười sáu tuổi thôi nhưng tâm hồn đã hai mươi hai tuổi rồi. Tuy là không biết làm đề toán cấp ba nhưng con đã sinh cho mẹ một đứa cháu mập tròn rồi đó.”
Sau đó phỏng chừng sau khi nói xong sẽ nhận được một trận đòn hết sức bi thảm.
“Trong não suốt ngày giả vờ giả vịt là sao hả? Hai mươi hai tuổi mà đã dám sinh con rồi, sao con không nói con ba mươi hai tuổi liền muốn tiễn mẹ xuống mồ luôn đi!”
Mạnh Tri từ trước đến nay không hề biết đời người lại gian nan như vậy.
Cô ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ nhìn phía đối diện.
Phòng ngủ của Thẩm Hàn Tế.
So với việc bị anh ta lừa lên giường lăn một vòng rồi sinh ra Nọa Nọa thì chuyện này còn chật vật hơn nữa.
Đồ lừa đảo! Khốn nạn! Ác nhân!
Đại ma vương Lucifer, người theo chủ nghĩa bóc lột độc ác vạn lần.
Mạnh Tri hướng về phòng ngủ phía đối diện mà mắng.
Đồng thời lúc này, cô lại đặt cho Thẩm Hàn Tế một tính từ mới – sắc lang.
Nọa Nọa đã hơn bảy tháng rồi. Cô nghỉ ngơi đủ liền muốn trở lại trường học. Nghĩ muốn ở ký túc xá, Thẩm Hàn Tế thế mà sống chết không cho.
Lý do là Nọa Nọa còn nhỏ, còn đòi mẹ. Hơn nữa cô một mình ở ký túc xá sẽ không chăm sóc tốt bản thân. Anh là một người chồng, người cha có trách nhiệm nên phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con cô.
“Anh chính là chăm sóc tôi như thế này sao?” Đêm đó, Mạnh Tri ôm lấy thắt lưng sắp bị anh đụng gãy, hỏi.
“Đây chính là phúc lợi chăm sóc em và Nọa Nọa.” Thẩm Hàn Tế đang lúc cao trào giọng nói có chút trầm xuống, cúi đầu in xuống từng nụ hôn lên cơ thể cô.
Nếu như cô sống ở ký túc xá, vậy thì phúc lợi của Thẩm Hàn Tế tất nhiên sẽ không còn rồi.
Nghĩ gì vây chứ? Mạnh Tri mạnh mẽ phản ứng lại, đôi má nóng lên một trận. Cô lắc lắc đầu đem một màn đen tối kia ném ra khỏi đầu.
Làm người cần phải trong sáng.
Mà Thẩm Hàn Tế lại không phải người.
Cốc cốc cốc, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Ai?
Mặt Mạnh Tri vẫn còn đang nóng, cửa phòng cạch một tiếng bị mở ra.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền.
Thẩm Hàn Tế quay đầu cười một cái với Lưu Nghi đã giúp mình mở khóa, tay ôm mấy cuốn sách giáo khoa, nhàn nhã bước vào phòng ngủ của Mạnh Tri.
“Lo mà học tập Hàn Tế cho tốt vào.” Lưu Nghi hung dữ nói với Mạnh Tri vẫn đang con ngồi ngốc ra trước bàn học. Sau đó lại rất hài lòng nhìn Thẩm Hàn Tế. Quan tâm mà đóng của lại giúp hai người.
“Anh đến đây làm gì?” Mạnh Tri nhanh chóng xoay người lại, lùi về sau một bước. Cái mông lúc nãy bị đánh vừa đúng đụng vào mép bàn.
Ai~
Mạnh Tri nhăn mặt, hít một hơi lạnh.
Đau chết người ta rồi.
Bên tai liền truyền đến tiếng cười thấp của Thẩm Hàn Tế.
“Anh đến đây làm gì?” Mạnh Tri nhịn xuống khuôn mặt đau đến muốn khóc của mình, hỏi lại.
Thẩm Hàn Tế giơ mấy cuốn sách về phía cô, “Tôi đáp ứng dì đến giúp em học bổ túc.”
Ai cần anh bổ túc? Mạnh Tri khinh thường nhìn anh, “Không cần.”
Thiếu niên Thẩm Hàn Tế bây giờ so với sáu năm sau có cảm giác tươi mát vô hại hơn. Nhưng chỉ có Mạnh Tri biết rõ, cho dù Thẩm Hàn Tế ở độ tuổi nào thì từ trước đến nay đều là một bụng xấu xa, căn bản không thay đổi.
Mạnh Tri xem những thứ này như những thói hư tật xấu của đám người có IQ cao.
Thẩm Hàn Tế làm như không nghe thấy lời từ chối của cô, tự nhiên lấy ghế ra ngồi trước bàn học, mở mấy đề toán Mạnh Tri bỏ trống ra.
“Anh nhìn gì mà nhìn hả!” Mạnh Tri có chút xấu hổ, liền đem những bài thi trắng tinh của mình ép dưới tay.
Thẩm Hàn Tế ngồi đó cũng không ngại phiền, chỉ là từ phía dưới nhìn lên cô, nói, “Em sao lại không ngồi?”
Mạnh Tri: “...”
Cmn anh thử mông bị đánh đến thảm như vậy rồi ngồi xem như thế nào?
Thẩm Hàn Tế như là nghe thấy những điều mà Mạnh Tri đang nghĩ, “Tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng bị đánh đâu, cũng không biết bị chổi lông gà đánh có đau không nữa.”
Mạnh Tri bây giờ rất muốn bóp chết cái tên đàn ông phách lối này.
Cái người mà trong tương lai sẽ làm cha của con cô.
Thẩm Hàn Tế thế mà không chọc cô nữa. Anh đứng dậy khỏi ghế, lại đến gần Mạnh Tri một chút.
Mạnh Tri bước lui.
“Còn đau không?” Anh hỏi, có chút đau lòng. Lưu Nghi đánh Mạnh Tri trước nay chưa từng nhẹ tay.
Mạnh Tri vô ý thức bưng cái mông bị thương của mình, “Liên, liên quan gì đến anh.”
Thẩm Hàn Tế vẫn luôn nhìn mặt cô. Cô vừa mới khóc, viền mắt còn ướt, chóp mũi hơi đỏ, đôi gò má đỏ lên như trái táo chín mọng.
Anh đột nhiên cười một tiếng, nói: “Ai nói Nọa Nọa nhà ta không giống em nào. Lúc khóc lên giống em như đúc.”
Anh ta, nói đến Nọa Nọa?
Mạnh Tri ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com