Edit: Kali
Beta: Richi
Mấy người bên cạnh yên lặng nhìn hai người rõ ràng vừa rồi còn ầm ĩ long trời lở đất mà lúc này lại bắt đầu nhét thức ăn cho chó: "..."
Bùi Vũ Đường vô cùng sung sướng và kích động: "Quá tốt rồi! Lời cầu nguyện của tôi cuối cùng cũng thành hiện thực!"
Cái này không phải là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa sao?
Lâm Yên trợn tròn mắt, lông mi chớp liên tục. Đến khi Bùi Duật Thành đã đứng dậy, cô rốt cục mới phản ứng lại.
Cô ngơ ngác dõi theo Bùi Duật Thành hơn nửa ngày, sau đó lập tức nhìn đồng hồ đeo tay kia của anh.
Im lặng...
Thế mà thật sự không vang nữa.
Đây là loại đồng hồ gì kì lạ thế?
Chẳng lẽ cô thật sự có năng lực như thuốc an thần gì đấy hay sao?
Lúc này Trình Mặc nhận một cuộc điện thoại, lập tức đi tới báo cáo với Bùi Duật Thành: "Bùi tổng, giáo sư Wil Son và đoàn thể đều đã đến. Hiện tại họ đang ở Vân Gian Thủy Trang, ngài muốn để họ khám bệnh cho ngài không ạ...?"
Bùi Duật Thành còn chưa kịp mở lời, Lâm Yên nghe xong, lập tức nói ngay: "Bác sĩ đã tới rồi sao? Vậy thì mau để cho họ xem cho Bùi tiên sinh một chút đi!"
Trình Mặc nghe vậy, đưa mắt nhìn lại Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành luôn rất chán ghét những tay bác sĩ kia. Nếu không phải rơi vào tình huống mất đi ý thức cũng sẽ không để bọn họ tới.
Bùi Duật Thành: "Chuẩn bị xe đi."
Nghe vậy, hầu như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm.
Được rồi được rồi, hợp lại rốt cục thế giới cũng hoà bình!
Bọn họ cuối cùng không cần trải qua khoảng thời gian kinh hồn bạt vía, gió tanh mưa máu nữa!
Hòa bình muôn năm!
Thức ăn cho chó muôn năm!
Chỉ có Quý Lan vẫn quỳ suốt ở đó, vẻ mặt càng ngày càng âm u.
...
Vân Gian Thủy Trang.
Trên người Bùi Duật Thành cắm đủ các loại thiết bị ống tiêm, đang tiến hành kiểm tra kỹ càng bên trong cơ thể.
Quá trình kiểm tra không thể bị quấy nhiễu nên Lâm Yên đành đứng chờ ở hành lang nhỏ ngoài phòng.
Lúc này, một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên, là mẹ gọi đến.
Lâm Yên thấy mẹ gọi, vội vàng nghe máy: "Alo, mẹ? Làm sao ạ? Có chuyện gì không ạ?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mừng rỡ của Hạ Mộ Vân: "Không có việc gì, không có việc gì! Mẹ gọi điện thoại báo với con một chút, rắc rối trong nhà con đừng lo nữa. Mẹ vừa mới nhận được tin đều đã được giải quyết hết rồi..."
Lâm Yên nghe vậy hơi kinh ngạc: "Đều đã được giải quyết sao?"
Nhanh như vậy...
"Đúng vậy, nhắc tới cũng hơi kỳ lạ. Nhà đầu tư đột nhiên đăng thông báo nói kế hoạch có phát sinh nên không phá dỡ nữa. Chú Tạ cũng gọi điện thoại báo sự việc đã được giải quyết..." Hạ Mộ Vân mở miệng nói.
"Vậy ông ngoại bên đó sao rồi ạ?" Lâm Yên hỏi.
Hạ Mộ Vân: "Mẹ bây giờ đang ở chỗ ông ngoại con đây. Mẹ cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, tóm lại Nhạc Phong nói cuộc tranh tài có thể diễn ra như bình thường."
"Vậy là tốt rồi!" Lâm Yên thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói với mẹ: "Bên này con còn có chút việc bận, chờ lát nữa con sẽ qua ông ngoại với mẹ."
"Được được, Tiểu Yên, con đừng vội, đi đường chậm một chút, biết không?"
"Vâng, con biết rồi mà!"
Lâm Yên và mẹ sau khi nói chuyện xong thì cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại quay người lại đã thấy Bùi Nam Nhứ đứng ở sau lưng cô cách chỉ mấy bước.
"Bùi ảnh đế..." Lâm Yên lẩm bẩm.
"Cô Lâm, hôm nay thật sự cảm ơn rất nhiều. Nếu như không phải có cô, anh cả tôi có thể thật sự sẽ gặp nguy hiểm." Vẻ mặt của Bùi Nam Nhứ đầy cảm kích.
Lâm Yên nghe vậy, ho nhẹ một tiếng hơi ngượng ngùng. Hôm nay tính tình nóng nảy, bộp chộp của cô bộc phát, thế mà lại bộc phát ngay trước mặt idol nữa chứ.
Quả thực là mất hết hình tượng.
"Tôi cũng có lỗi, do tôi cũng quá kích động. Nếu như lúc ấy tôi tỉnh táo một chút, cố gắng ngồi nói chuyện với Bùi tiên sinh có lẽ cũng sẽ không vì hiểu lầm mà xảy ra thành ra thế này..." Lâm Yên mở miệng nói.
Bùi Nam Nhứ nhìn cô gái, chần chừ hỏi thăm: "Cô Lâm, có thể mạo muội hỏi cô một chuyện không?"
- - -
Ôi mẹ ơi có khi nào sau này Quý Lan sẽ là nhân vật phản diện cùng phe với Thư Nhã không ta?)) Chắc là không đâu nhỉ?