Mục lục
Con đường trở thành thiên hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 235




Bùi Tử Hoành bế Hạ Lăng lên chiếc Rolls Royce của mình.



"Đến bệnh viện." Anh trầm giọng bảo tài xế.



Hạ Lăng ở trong lòng anh ta đau đến mức hít thở không thông, tay trái ôm bụng dưới, mặt đầy đau đớn.



Bùi Tử Hoành nhìn dáng vẻ của cô, giục tài xế: "Lái nhanh chút đi." Rồi lại cúi đầu, dùng bàn tay dày rộng ấm áp của mình phủ lên bàn tay mảnh khảnh lạnh buốt của cô, đặt trên bụng dưới của cô: "Không sao đâu."



Giọng nói của anh giống như có một loại sức mạnh kì lạ có thể trấn an lòng người.



Hạ Lăng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, dần dần yên tĩnh lại.



Bùi Tử Hoành nói: "Ngốc quá."



"Hửm?" Cô không hiểu.



"Rõ ràng đánh không lại đối phương, tại sao còn chọc tức tên đó làm gì?" Bùi Tử Hoành nói: "Bây giờ em không thể so với trước kia, không có Lệ Lôi bảo vệ, gặp bọn công tử nhà giàu không biết tránh xa chút à?"



Từng chữ đều có lý, Hạ Lăng cũng cảm thấy mình cực kì ngốc.



"Lúc ấy không nghĩ nhiều vậy." Cô bực bội nói: "Sau này sẽ không thế nữa."



Có lẽ là trước kia được người khác bảo vệ quá tốt nên cô không biết một người phụ nữ không quyền không thế, không xuất thân chọc tới bọn nhà giàu sẽ có hậu quả như vậy, đám công tử đó khác với Bùi Tử Hoành hay Lệ Lôi, tay nắm thực quyền trong gia đình quyền thế. Bọn họ sẽ giữ thân phận, sẽ cân nhắc được mất, sẽ không vì mấy chuyện trẻ con mà làm trò ầm ĩ mất mặt ở nơi công cộng.



Nhưng loại người như Cố Kiêu lại khác.



Bọn họ có tiền, buông thả, chuyện có ầm ĩ đến mức không cứu vãn được nữa, cũng sẽ tự có người nhà đến giải quyết cục diện rối rắm.



Bọn họ không quan tâm.



Giống cô đời trước, ỷ có Bùi Tử Hoành là chỗ dựa mà ngang ngược, phóng túng chuyện lớn bé gì cũng làm một lần. Thói quen của con người rất khó đổi, cho nên lúc Cố Kiêu khiêu khích cô, cô không nghĩ nhiều. Bỏ qua đời trước của cô, một cú đá vào thằng nhỏ của Cố Kiêu còn xem là nhẹ, nhưng cô quên mất, nếu là cô đời trước có chỗ dựa sau lưng thì sao có thể ầm ĩ với Cố Kiêu đến mức không thể tách ra chứ?



Những người đó chỉ ức hiếp cô vì sau lưng cô không có ai thôi.



"Trên thế giới này, dựa vào bản thân mình có phải rất khó không?" Cô nhẹ giọng hỏi.



Tay Bùi Tử Hoành ôm cô chặt thêm: "Đàn ông mới nên dựa vào bản thân, còn phụ nữ trời sinh chính là phải tìm đàn ông để dựa vào." Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, bàn tay bất giác vuốt ve đỉnh đầu cô, lại đề nghị lần nữa: "Đến Đế Hoàng nhé?"



Hạ Lăng bất giác bật cười: "Lần thứ mấy rồi nhỉ? Ông chủ Bùi, nghe từ chối chưa đủ sao?"



Thấy cô cười, môi anh cũng lộ ra nụ cười không dễ nhận ra: "Cuối cùng sẽ có ngày em bằng lòng." Vẫn nhớ lần đầu gặp cô, cô phòng bị, sợ hãi và ánh mắt thù địch, ầm ĩ kịch liệt nhất là lúc cô vừa đấm đá vừa mắng anh, đến giờ, cô đã có thể ngoan ngoãn vùi vào lòng anh, để tay anh bao phủ phần bụng dưới mềm mại của cô, không phòng bị nữa mà còn nói cười.



Cuối cùng sẽ có một ngày, anh có được thứ anh muốn.



Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn, ôm cô vững hơn.



Dường như Hạ Lăng nhớ tới điều gì đó, cô hỏi anh ta: "Sao anh lại xuất hiện ở khách sạn Hoa Tử Đằng vậy?"



Bùi Tử Hoành nói: "Tới tìm em."



"Tìm tôi?" Hạ Lăng sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.



Ánh sáng trong xe hơi mờ, khóe mắt chân mày của anh cực kì tuấn tú, nhưng lại thâm sâu khó lường, anh im lặng, không trả lời câu hỏi của cô. Hôm nay là Lễ tình nhân, hơn một năm trước sau khi Hạ Lăng chết đi, anh không biết làm cách nào để vượt qua. Nhắm mắt lại, trong đầu đều là dáng vẻ của cô, tùy hứng đòi quà tặng, lưu luyến kéo tay anh ở biển hoa hồng...



Tràn ngập trong hơi thở là hồi ức đau thương.



Anh thật sự không cách nào chịu đựng được sự cô độc đáng sợ kia, nỗi hối hận giống như con độc trùng luôn gặm nhấm tim anh, trong cuộc sống đầy giày vò này, anh đột nhiên muốn gặp cô gái trước mắt này một lần, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô đều giống với người trong trí nhớ...



Khuôn mặt và giọng nói dường như vẫn còn đó.



Ánh mắt của anh ta xuyên thấu qua cô nhìn về nơi xa, giọng nói trầm khàn dịu dàng: "Anh đã chuẩn bị tiết mục cho em, bữa ăn tối dưới ánh nến kiểu Pháp và dàn nhạc đàn violon, còn có một căn phòng lớn ngập tràn hoa hồng và socola nữa, em nhất định sẽ rất vui."



Lời nói của anh khiến cô hoảng hốt.



Lúc ở khách sạn Hoa Từ Đằng, vào lúc cô nguy hiểm nhất anh từ trên trời rơi xuống, cứu cô đi, cô biết ơn anh, cảm giác an toàn giống nhiều năm trước lại quay về, chỉ cần anh ở đây là có thể che chắn hết tất cả mưa gió ngoài kia.



Nhưng hoa hồng và socola?



Cô mất chưa được bao lâu, Lễ tình nhân này anh đã mời người phụ nữ khác rồi?



Dù "người phụ nữ khác" chính là cô đầu thai sống lại nhưng trong cơ thể người khác nên dù sao cũng là hai người.



Cô hiểu, anh mới ba mươi mấy tuổi, tay nắm quyền hành lại còn trẻ, chính là năm tháng hoàng kim của đàn ông, muốn anh vì người đã chết như cô mà thủ thân như ngọc căn bản là không thể nào. Nhưng hiểu thì hiểu vậy, trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy đau khổ... Dù không nói lý cũng được, dù hi vọng xa vời cũng được, cô hi vọng trong mắt người cô yêu chỉ có mình cô.



Nhưng Bùi Tử Hoành không phải.



Duyên phận của bọn họ đã sớm hết rồi.



Lúc này cô mới phát hiện mình bị anh ôm không thích hợp biết bao nhiêu, sự yếu đuối nhất thời không nên biến thành mập mờ. Cô thoát ra khỏi lồng ngực của Bùi Tử Hoành, động tác đụng đến chỗ đau, đau đến mức hít một hơi lạnh.



Bùi Tử Hoành nhíu mày, muốn ôm lấy cô lần nữa, nhưng bị cô từ chối.



"Cảm ơn anh, anh Bùi." Ánh mắt của cô khôi phục sự tỉnh táo: "Tự tôi có thể ngồi vững."



Dáng vẻ phòng bị cả người đều mang gai của cô đã quay lại, khiến đôi mắt của Bùi Tử Hoành hơi trầm xuống. Nhưng suy cho cùng anh ta là người khôn ngoan, anh không nói gì cả, chỉ im lặng duy trì khoảng cách mà cô cho là an toàn.



Anh có đủ kiên trì.



Đến bệnh viện, tài xế bận bịu chạy tới chạy lui làm thủ tục, Bùi Tử Hoành đi chụp phim, làm kiểm tra với Hạ Lăng.



Kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, chỉ là chỗ bụng bị đá xanh tím một mảng lớn, máu bầm sợ là mấy ngày nữa mới có thể tan. Bùi Tử Hoành cho người làm thủ tục nhập viện giúp cô: "Nằm viện quan sát vài ngày đã, chờ hoàn toàn khỏe lại rồi xuất viện."



Hạ Lăng cạn lời, chút xíu vết thương ngoài da mà phải đến mức như vậy sao?



Nhưng đối mắt với ông chủ Bùi, cô cũng lười cãi nhau với anh, dù sao xuất viện sẽ phải quay về khách sạn Hoa Tử Đằng, vừa mới gây ra chuyện lớn như vậy trong khách sạn, cô cũng không muốn quay về để người khác vây xem như khỉ đâu.



Hạ Lăng được xếp vào phòng bệnh cao cấp đặc biệt.



Phòng bệnh là phòng đơn, sàn gỗ chế tác rất tốt, giường cũng dễ chịu, cũng không kém phòng trong khách sạn là bao. Cô nằm trên giường, Bùi Tử Hoành ngổi ở mép giường gọt táo cho cô, ngón tay anh thon dài, kỹ thuật gọt vỏ thành thạo, vỏ táo mỏng manh nối liền không đứt từ giữa ngón tay rủ xuống đất, tiếng sột soạt rất vui tai.



Xem anh gọt táo mà như đang xem biểu diễn nghệ thuật.



Hạ Lăng suy nghĩ vẩn vơ, nhớ đến lúc mình mới được anh nhận nuôi.



Khi đó, anh sống trong nhung lụa, tay chân vụng về, đừng nói là gọt táo, dù là đắp chăn cho cô cũng không biết nên ém góc như thế nào. Sau đó sao lại trở thành thế này nhỉ? Hình như là sống chung lâu, rất nhiều chuyện anh bắt đầu đích thân làm, tự tay chăm sóc cô, nuôi nấng cô trưởng thành... Bỏ đi đoạn tình yêu không chịu nổi kia, bỏ luôn đứa em gái lòng lang dạ sói Hạ Vũ, anh xem như là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.



Hạ Lăng nghĩ vậy, trong lòng lại phiền muộn.



Trái táo được Bùi Tử Hoành gọt một nửa, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.



Anh nhìn màn hình di động, Hạ Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK