Hạ Lăng không muốn cho anh xem, cô sợ rằng sau khi xem xong ngày tháng năm sinh của cô, anh sẽ phát hiện ra điều gì đó
Nhưng mà, sau khi đã trải qua nhiều chuyện sinh tử, cô lại được biết tấm bùa hộ mệnh này quan trọng như thế nào, cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ không cần phải giấu anh những chuyện này
Cô buông tay ra, để mặc cho anh cầm lấy chiếc bùa hộ mệnh lên xem
Anh cúi đầu nhìn những vết khắc còn mới nguyên trên chiếc bùa
"Trên đó là ngày sinh tháng đẻ của chúng ta" Hạ Lăng lo sợ những lời Hạ Mặc Ngôn nói là thật, rằng anh sẽ dốc lòng đi tìm hiểu, chi bằng cô trực tiếp nói cho anh biết: "Ngày sinh của em Không giống với ngày ghi trên giấy khai sinh"
Lệ Lôi nhướng lông mày Anh đã sớm hoài nghi lý lịch của cô, chỉ là không có cơ hội để kiểm chứng điều đó, cho đến hôm nay, lại được nghe chính miệng cô nói ra việc này, anh không cầm lòng được hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hạ Lăng cúi đầu, nhìn vào những ngón tay hai người đan vào nhau
"Tiểu Lăng à?" Anh cảm nhận được sự thật ngay phía trước, giọng nói càng trở nên dịu dàng: "Không sao đâu, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em"
"Đó là bởi vì anh không biết Sự thật có nhiều điều kỳ lạ và phức tạp lắm" Giọng nói của Hạ Lăng rất nhỏ, đặt bàn tay còn lại lên đôi bàn tay đang nắm chặt của bọn họ: "Lệ Lôi à, em không biết phải nói với anh như thế nào, liên quan đến thân thế của em, lại có nhiều bí mật, không giống như cuộc đời bình thường của Diệp Tinh Lăng"
Cô ngừng lại rất lâu, mới nói tiếp: "Nhưng mà, anh hãy tin em, em không có ý xấu đối với anh Em chỉ là Có những lời không biết phải nói ra như thế nào Lệ Lôi à, em không muốn nói dối anh, có lẽ, đợi đến lúc em có đủ can đảm thì sẽ nói hết với anh tất cả mọi chuyện, nhưng hôm nay, em chỉ có thể nói với anh thế này, ngày sinh của em chính là ngày tháng được khắc trên tấm bùa hộ mệnh này chứ không phải ngày sinh trên giấy tờ của Diệp Tinh Lăng"
Lệ Lôi vuốt nhẹ mái tóc của cô, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó
Cô có chút thấp thỏm không yên ngẩng đầu lên nhìn anh
Anh nhìn ánh mắt của cô, hồi lâu sau, anh mới nở một nụ cười: "Ừ, anh sẽ đợi"
Thân thế của cô quả thật có vấn đề, anh rất tò mò muốn biết đó là người như thế nào, có thủ đoạn như thế nào mà có thể khiến anh không thể điều tra được bất cứ dấu vết gì Lại nhớ đến vị quốc sư hành tung khó lường kia, Hạ quốc sư khác thường nhưng lại nói cho Tiểu Lăng biết tên thật của mình, có phải là có quan hệ gì với gia đình của cô không? Nếu như có liên quan đến huyền học, thì không còn gì để nói, ở tại đây, Hạ quốc sư nếu muốn trốn tránh tất cả mọi người là việc dễ như trở bàn tay
Trong lòng Lệ Lôi trầm ngâm một hồi, nhưng lại điềm nhiên như không có việc gì, anh chỉ cúi xuống hôn lên mái tóc của cô
Nụ hôn của anh làm cô trút bỏ được những hỗn loạn trong lòng, cô vuốt ve vạt áo anh, thoải mái nghiêng mình thay đổi tư thế thoải mái nhất
"Em mệt rồi phải không?" Anh nhẹ nhàng hỏi, càng ôm chặt cô vào lòng
Cô có chút mơ màng trả lời Hôm nay cô trải qua rất nhiều chuyện, đầu tiên là nói chuyện với Dung Bình, sau đó nhận lại anh trai ruột, được biết những bí mật về thân thế của mình, lại còn phát hiện ra Lệ Lôi đã vì cô mà hi sinh rất nhiều Tâm trạng cô rối bời, bây giờ cả người mệt mỏi như vừa mới đào núi lấp biển, chỉ muốn buông xuôi tất cả
"Em nhìn em xem, khóc như một con mèo nhỏ vậy", Lệ Lôi trêu chọc cô, nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô: "Tối nay em muốn ăn gì?"
"Không ăn đâu" Cô khó chịu quay mặt đi, không thèm để ý đến anh Cứ nhắc đến khóc là cô lại nổi giận, nếu như không phải vì cô biết được anh vì muốn gánh bớt kiếp nạn của cô mà mất đi nửa lượng máu trong cơ thể thì cô khóc làm gì? Anh không biết xấu hổ mà còn cười nhạo cô!
Lệ Lôi đưa tay véo má cô: "Có thật là em không ăn không?"
"Đồ đáng ghét" Cô bị anh véo má nên lời nói trở nên không rõ ràng
"Không đáng ghét thì em sẽ ăn chứ" Khuôn mặt của cô mềm mại trắng nõn sờ vào rất thích, Lệ Lôi rất thích véo má cô, lát sau lại vuốt nhẹ chóp mũi của cô: "Thôi nào, vui lên đi chứ, cười một cái anh xem nào"
Cô giống như một con mèo nhỏ bị trêu chọc, lập tức há miệng cắn ngón tay anh, nhoáng cái đã cắn trúng, còn day day trong miệng chưa chịu nhả ra
"Em cầm tinh con mèo đúng không?" Lệ Lôi đổi tay còn lại véo mà cô: "Há miệng ra, ngoan nào"
"Ần ần!" Không há!
"Không há miệng thì đừng trách sao anh không khách sáo nhé"
"Hừ hừ!" Anh không khách sáo thử em xem nào!
"Thật là không thể khách sáo được mà"
Lần này, Hạ Lăng không thèm để ý đến anh, dùng sức cắn mạnh vào tay anh
"Ui da, đau thật mà" Ông chủ Lệ cắn răng chịu đựng, quyết định sẽ dạy bảo lại cô nhóc hay cắn người này, anh hà hơi thổi thổi ngón tay còn trống, ngay lập tức cù Hạ Lăng
"A… a!" Hạ Lăng bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, vội vàng nhả ngón tay anh ra, vừa la lên vừa cười lớn, cô cuộn tròn người lại, cố tránh những đòn tấn công của boss Lệ "Lệ, Lệ Lôi! Anh đừng như vậy! Hahaha" Cô thở không ra hơi
Boss Lệ không chịu buông tha: "Ai bảo em không chịu há miệng! Ai bảo em không chịu há miệng!" Anh dùng ngón tay vừa được cô nhả ra, tiếp tục cù thêm lần nữa, cả hai ngón tay cùng tấn công, bắt được cơ thể cô đang cuộn tròn Anh ra tay vừa nhanh vừa mạnh mẽ, làm cô cười đến nỗi thở phì phò, cả người lăn lộn dưới sàn nhà, tóc tai rũ rượi
"Lệ Lôi, đừng mà! Hahaha Buồn quá đi!" Cô không biết rằng bản thân mình ở kiếp này lại sợ cù đến như vậy, bị Lệ tổng chọc đến nổi không thể chống cự, cô cười chảy cả nước mắt "Em, em biết sai rồi, anh tránh ra! Mau tránh ra đi hahaha!" Trong lúc hỗn loạn, tay chân cô đá loạn xạ vào người anh, sượt qua lưng anh: "Anh, nếu như anh còn như vậy, em, em sẽ phản công đây!"
Boss Lệ không thèm để ý đến cô: "Phản công ư? Dựa vào cơ thể nhỏ bé này của em à?" Anh cười nham hiểm, càng tiến tới người cô, hai tay không ngừng tấn công, "Em nói đi, còn dám phản công không hả?"
"Dám, em muốn phản công! Buồn quá, hahaha"
Lệ Lôi tiếp tục cù cô
"Lệ Lôi, anh là một tên khốn! Hahaha Buồn chết mất Tên khốn kia, hahaha"
Lệ Lôi không ngừng tay
"Lệ Lôi, anh mau dừng lại! Đừng cù nữa Hahaha Em không phản công nữa! Em sẽ nghe lời anh mà!" Bạn nhỏ Hạ Lăng cười đến sợ rồi, đến mức này, tất cả cốt cách lễ nghi đều không cần nữa, không để boss Lệ cù đến chết mới là thông minh, để dành sau này thiếu gì cơ hội trả thù chứ!
"Có thật là không phản công nữa không?"
"Thật mà!"
"Biết sai chưa?"
"Em biết rồi mà! Haha, ô hô, hahaha" Tiểu Lăng nói năng lộn xộn
Ông chủ lớn lúc này mới rộng lòng từ bi tha cho cô, anh cúi người nhìn
Dưới ánh mắt anh, tư thế của bọn họ vô cùng mập mờ, cô nằm ngửa trên tấm thảm dưới nền nhà, quần áo xộc xệch, nửa kín nửa hở, lộ ra đôi bờ vai trắng nõn mềm mịn Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì cười quá nhiều, trong mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt long lanh, vẻ đẹp tươi sáng đó thật lay động lòng người Bàn tay bé nhỏ của cô vẫn đang nắm lấy cổ áo anh, giống như muốn đẩy ra, lại tựa hồ đang mời gọi, chóp mũi của hai người sắp chạm vào nhau Anh nửa quỳ, đôi chân dài đặt ngay vòng eo của cô, ôm trọn cô nằm dưới thân.