Ánh mặt trời ấm áp bị bóng râm che khuất.
Hạ Lăng ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn là nhìn thấy một người quen cũ… Lý Bối Nhi. Lúc này, Lý Bối Nhi hiển nhiên đã ăn diện tươm tất, tóc dài uốn xoăn lộng lẫy quyến rũ, mặc váy bó màu đỏ rực, phối với đôi bốt màu sáng, nhìn rất xinh đẹp lại cay nhiệt nóng bỏng. Cô ta từ trên cao nhìn xuống Hạ Lăng:
“Tại sao cô lại ở đây?”
“Liên quan gì đến cô.” Hạ Lăng nhàn nhạt đáp lại.
Kỳ thật, nhìn thấy Lý Bối Nhi, cô vẫn rất kinh ngạc, không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, Lý Bối Nhi này chắc hẳn là một trong số bạn gái của đám bạn xấu vừa rồi của Lệ Lôi. Đám nhà giàu quần áo lụa là đều thích chơi minh tinh nhỏ, chỉ là không biết ánh mắt ai lại kém như vậy, chọn trúng mặt hàng nông cạn, còn rất thích gây chuyện thị phi này.
Lý Bối Nhi bị dáng vẻ đạm mạc của Hạ Lăng chọc tức không nhẹ, ngực phập phồng:
“Cô là thứ gì mà có tư cách ngồi ở đây? Nói! Cô làm sao trà trộn vào đây được! Không nói tôi gọi bảo vệ!”
Trường hợp này hình như có chút quen thuộc.
Khóe môi Hạ Lăng nhếch lên một độ cong nhẹ:
“Còn chưa nếm đủ mùi khổ sao?”
“Cái gì?” Lý Bối Nhi ngây ra.
“Trước đây vài ngày, ở cửa hàng Lucas, mùi vị bị đuổi ra ngoài có dễ chịu không?” Hạ Lăng thưởng thức ly thủy tinh trong tay, nước trà hoa hồng mỹ lệ càng khiến đầu ngón tay cô trắng nõn:
“Lần này, cô muốn bị đuổi ra ngoài lần nữa à?”
Nhắc đến việc bị đuổi ra ngoài lần trước, trên mặt Lý Bối Nhi lúc xanh lúc trắng, ánh mắt nhìn Hạ Lăng giống như muốn phun ra lửa. Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng chật vật và mất mặt như vậy! Hại cô ta đến bây giờ vẫn không dám đến cửa hàng Lucas! Thời trang mùa xuân mới nhất cô ta cũng chưa mua được, đành phải mặc quần áo cũ đến Nam Sơn! Đều do ả thối tha này hại, hại cô ta xấu mặt, hại cô ta không có quần áo mới để mặc, vừa rồi còn bị một cô gái bên cạnh Chu nhị thiếu gia châm biếm trào phúng nữa!
Không được, cô ta nhất định phải đòi lại địa bàn!
Lý Bối Nhi nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo trở nên vặn vẹo.
Có điều, vì có bài học lần trước, lần này Lý Bối Nhi miễn cưỡng có một chút đầu óc:
“Cô theo ai tới?” Cô ta hỏi, sợ Hạ Lăng có chỗ dựa lợi hại. Rốt cuộc, có thể dẫn bạn gái vào câu lạc bộ đua ngựa Nam Sơn, đều là các cậu ấm nhà giàu có bối cảnh không tầm thường, trước khi cô ta chọc người khác, phải đảm bảo đó là người mà mình có thể chọc được.
Hạ Lăng chậm rì rì nói:
“Cô quản được tôi theo ai tới sao?” Cô không có thói quen tốt hỏi gì đáp nấy, cũng không muốn dựa vào tên tuổi của Lệ Lôi mà rêu rao, cho dù biết được tính toán của Lý Bối Nhi, cũng lười nói.
Lý Bối Nhi lại nghĩ cô đang sợ, kiêu ngạo mà ưỡn bộ ngực no đủ lên:
“Tôi theo Chu nhị thiếu tới.”
Ở trong giới này, địa vị của Chu nhị thiếu rất lớn, trừ Lệ Lôi và Đỗ Vân Phong, chính là anh ta. Chỉ cần không chọc đến người phụ nữ của Lệ Lôi và Đỗ Vân Phong, Lý Bối Nhi căn bản không sợ.
Hạ Lăng nhìn cô ta như nhìn đứa ngốc, bò lên giường của con cháu nhà giàu, rất vẻ vang sao? Hơn nữa, cô vừa thấy Chu nhị thiếu còn ôm hai cô gái trong ngực, Lý Bối Nhi này không nhanh chạy đi tranh sủng, ở chỗ này tốn thời gian với cô làm cái gì?
Lý Bối Nhi thấy cô không nói lời nào, cho rằng mình đoán đúng rồi, cô gái thối tha này căn bản không có chỗ dựa lợi hại gì. Cô ta đắc ý, liếc xéo Hạ Lăng:
“Cô còn chưa cút? Chờ Chu nhị thiếu đến…”
“Là ai bảo người của tôi cút?” Bất ngờ, một giọng nói lười biếng truyền đến.
Hạ Lăng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lệ Lôi chậm rãi đi ra từ trong bóng râm rộng lớn của cây tử đằng, cả người mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng, bên trong là nước da màu lúa mỳ, một dạng anh tuấn hoang dã. Phía sau anh ta, là hơn mười người nam nữ trẻ tuổi, đúng là đám con nhà giàu và bạn gái vừa rồi, bây giờ đã cưỡi ngựa trở về.
Sắc mặt Lý Bối Nhi thay đổi, vừa rồi, là ai nói chuyện vậy?
Trời ạ, cô ta không nghe lầm chứ, không phải là…
Trên mặt Lệ Lôi mang theo ý cười không chút để ý, đi đến trước mặt cô ta:
“Là cô, bắt nạt người của tôi sao?”
“Không không không, tôi, tôi không có!” Lý Bối Nhi sợ đến mức đầu lưỡi đều cứng lại, sao có thể? Thật sự là Lệ thiếu! Cô gái tướng mạo bình thường không mông không ngực này làm sao lại được Lệ thiếu dẫn theo?
“Tôi, tôi, cô ấy cô ấy…” Lý Bối Nhi sắp khóc rồi:
“Tôi và cô ấy đang nói đùa, đúng, nói đùa!”
“À?” Lệ lôi vẫn cười như cũ:
“Tôi cũng chỉ đùa một chút với cô thôi, lăn đi cho tôi.”
Lý Bối Nhi ngây dại, không ngờ Lệ thiếu sẽ nói như vậy, làm sao bây giờ? Trong cái vòng này, Lệ thiếu nổi tiếng hung ác, cô ta không dám trêu chọc, quay đầu nhìn Hạ Lăng, lại thấy cô gái đáng giận này chỉ lo thưởng thức ly trà hoa thủy tinh trong tay, sắc mặt đạm mạc bình tĩnh, thật giống như tranh chấp xung quanh đều không liên quan đến cô.
Lý Bối Nhi bất đắc dĩ, đành phải nhìn về phía Chu nhị thiếu, kim chủ của mình xin giúp đỡ.
Nhưng Chu nhi thiếu căn bản không quan tâm đến cô ta. Đừng nói Lý Bối Nhi không phải người được anh ta cưng chiều nhất, cho dù được cưng chiều nhất, anh ta cũng sẽ không vì một đồ chơi ấm giường mà đắc tội Lệ Lôi. Chuyện đùa, Lệ Lôi đã chính thức giới thiệu Hạ Lăng cho đám bạn bè biết, nói rõ là rất để ý đến cô gái kia, Lý Bối Nhi chỉ là một đồ chơi, làm sao so sánh được với bảo bối trong trái tim của người ta?
Chu nhị thiếu nhún vai:
“Lệ nhị, không cần giữ mặt mũi cho tôi, nên xử trí như thế nào, anh xem mà làm.”
Ở nhà Lệ Lôi cũng đứng hàng thứ hai, bạn bè quen thuộc đều gọi anh ta như vậy. Nghe thế, Lệ Lôi cười càng sáng lạn, lộ cả hàm răng trắng
“Vậy lăn đi.”
Giọng điệu như gió xuân quất vào mặt, lại khiến Lý Bối Nhi sợ đến mức run rẩy.
Trong lòng cô ta kêu khổ, trêu chọc đúng vào Lệ thiếu đáng sợ, người chống lưng lại không có, không có biện pháp, cô ta đành phải chán nản bưng mặt đi ra ngoài.
“Trở lại.” Chưa đi được mấy bược, đã nghe thấy giọng nói của Lệ Lôi.
“Lệ… Lệ thiếu còn điều gì dặn dò?” Cô ta nơm nớp lo sợ, đã chực khóc.
“Tôi bảo cô lăn, lăn cho tôi xem.” Lệ Lôi lười nhác nói, tiện tay dùng roi ngựa chỉ vào cô ta:
“Cô nghe có hiểu không?”
Lăn…?
Lăn!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của Lệ thiếu, thì ra, thật sự bảo cô ta lăn! Lý Bối Nhi này, thật sự quá thảm, chậc chậc, đắc tội ai không được, lại cố tình đắc tội Lệ thiếu? Một đường này lăn đi…
Có mấy cô gái không nhịn được nhìn địa hình gần đó, tuy rằng mặt cỏ, nhưng đường nhỏ vẫn có đá vụn rải rác, còn có những cành hoa đào rơi rụng xuống, nếu một đường lăn đi, không nói đến bẩn hay không, mất mặt hay không, khuôn mặt này sẽ bị vạch đến vô cùng thê thảm, gần như hủy dung…
Quả nhiên, đắc tội với ai cũng được, ngàn vạn lần đừng đắc tội Lệ thiếu.
Lý Bối Nhi cực kỳ sợ hãi, hai hàng nước mắt chảy xuống, tội nghiệp cầu xin Lệ Lôi:
“Lệ thiếu, tôi…”
“Không muốn lăn?” Lệ Lôi vẫn cười tủm tỉm.
“Không muốn lăn, cầu xin ngài đừng bắt tôi lăn!” Lý Bối Nhi cầu xin.
Lệ Lôi chậm rãi nói:
“Cầu tôi cũng vô dụng…” Vừa nói, vừa như lơ đãng liếc mắt nhìn Hạ Lăng.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra, quyền quyết định lăn hay không, ở trong tay em gái đang bình tĩnh uống trà này.