Lâm Nhã hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau khi điều chỉnh tâm tình xong thì quay về bên cạnh Đường Hạo, nhỏ giọng nói xin lỗi. Anh không để bụng chút nào, khẽ đưa tay ra hiệu cho cô đến gần, cô vừa di chuyển sang bên cạnh anh lập tức nghe được người đàn ông lạ mặt đối diện cười bảo:
“Đường tổng, anh lại đổi thư ký rồi à? Bữa tiệc lần trước hình như là người khác đi theo anh phải không? Được rồi, lại đây uống một ly với tôi nào.”
Đường Hạo thấy người nọ đưa ly rượu về phía mình thì giơ tay ra chặn lại, nhẹ nhàng từ chối. Đối phương không hề lui về mà còn bám dứt không buông, nằng nặc muốn uống cùng anh để thể hiện tình hữu nghị giữa hai bên. Lâm Nhã biết dạ dày của Đường Hạo có vấn đề, thấy anh hơi nhếch lông mày không vui thì bước ra mấy bước, uyển chuyển nói:
“Xin chào ngài, tôi là thư ký mới của Đường tổng, Lâm Nhã. Hôm nay anh ấy còn có chút việc nên không thể uống nhiều được, để tôi uống cùng ngài được không?”
Cô gật đầu chào người nọ, tóc dài trượt trên phần vai gầy xinh đẹp, váy cúp ngực ôm lấy đồi núi chập chùng làm lóa cả mắt đối phương, ông ta lập tức gật đầu lia lịa:
“Được, được chứ, nếu Đường tổng còn việc phía sau thì cô Lâm uống cùng tôi vài ly nào.”
Người nọ vui vẻ đứng tám chuyện cùng cô, không chỉ uống một ly, mà trong quá trình nói chuyện qua lại, hai người đã uống liên tục khoảng năm sáu ly. Rốt cuộc bọn họ đang uống rượu vang chứ không phải nước lọc, cứ tiếp tục nư vậy, Lâm Nhã cảm giác mình sẽ nôn mất, đầu lưỡi cảm thấy đắng chát.
Đường Hạo nhíu mày nhìn khuôn mặt có chút phiếm hồng của Lâm Nhã, đang định lên tiếng ngăn cô lại thì Lý Thất rốt cuộc xuất hiện giữa bữa tiệc, làm mọi người đều dừng động tác trên tay. Thiên kim tiểu thư của Lý gia, chủ sở hữu của những sòng bạc trải rộng trên địa bàn và nhiều thành phố khác, cũng là cổ đông của vài công ty xung quanh khu vực.
Đường Hạo nhân lúc người đàn ông nào đó đang mê mẩn nhìn Lý Thất thì đưa tay ôm lấy vai của Lâm Nhã rồi chào một tiếng và quay đi. Thái độ của anh vẫn bình bình như trước, không quá lạnh lùng hay thân thiết với người khác.
Lâm Nhã bị anh kéo đi thì thở phào một hơi, tuy tửu lượng của cô rất tốt nhưng cô không thích uống quá nhiều, bụng sẽ khó chịu, còn ảnh hưởng đến việc giữ dáng nữa.
Cô cầm lấy hộp quà nhỏ đưa cho Đường Hạo, vừa nâng niu vừa nói:
“Sếp, hay là anh lên tặng trực tiếp đi.”
Như vậy mới để lại ấn tượng sâu sắc với tiểu thư nhà người ta được.
Lúc này, Lý Thất đang ở trên sân khấu phát biểu một chút về cảm nghĩ ngày hôm nay, có vẻ rất xúc động. Trong sảnh ồn ào tiếng người, Đường Hạo nghiêng đầu nhìn cô, không cầm lầy hộp quà mà lại hỏi:
“Rốt cuộc cô tiếp cận tôi với mục đích gì?”
Lâm Nhã cười híp cả mắt:
“Vì thích anh đó.”
“Đừng đùa nữa. Tôi biết cô có mục đích riêng, nói đi.”
“Ở nơi này à?” Lâm Nhã nghiêm túc nhìn anh.
“Ừm.”
Đường Hạo đã điều tra về vụ việc ở Thiên Tinh, tuy còn chưa rõ ràng người ở phía sau là ai, nhưng có thể khẳng định Lâm Nhã không liên quan gì đến chuyện đó. Nhưng anh không hiểu sao cô lại xuất hiện ở đúng chỗ anh gặp nạn và kéo anh rời đi? Chẳng lẽ cô cứu anh thật sự chỉ là tình cờ ư?
Lâm Nhã thấy Đường Hạo suy tư gì đó thì cầm lấy cổ tay anh, thả hộp quà vào lòng bàn tay to ấm áp rồi cười nói:
“Đường tổng, tôi đảm bảo món quà này sẽ giúp anh lấy lòng Lý tiểu thư đó.”
Lâm Nhã không nói tiếp chuyện vừa rồi mà đá sang chuyện hệ trọng hơn. Đường Hạo nhíu mày, thầm nghĩ người phụ nữ này lại che che giấu giấu. Có điều, anh không ngại cô ở bên cạnh làm trò, dù sao cô cũng nằm trong sự kiểm soát của anh, sẽ không có cơ hội gây ra tổn thất lớn cho công ty.
Trong lúc Đường Hạo đi đến nói chuyện cùng Lý Thất, Lâm Nhã tranh thủ thời gian chạy đi tìm em gái của mình. Người quá đông, cô mất một lúc lâu mới nhìn thấy Lâm Ngọc đang ngồi trong góc uống rượu cùng những người khác, đều là tiểu thư bậc trung lưu. Bọn họ hăng say cười nói, mãi đến khi bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ mặc váy tím xinh đẹp, họ mới thoáng dừng lại và ngẩng đầu lên.
Lâm Ngọc nhìn chị gái trong bộ váy sang trọng, dáng vẻ không khác gì tiểu thư quyền quý thì miệng há to ra, sau đó kinh ngạc kêu lên:
“Chị hai? Chị làm gì ở đây vậy?”
“Chào mọi người, tôi tới tìm em gái, mọi người không phiền nếu tôi mượn em ấy một lúc chứ?” Lâm Nhã rất lịch sự nhìn những người xung quanh.
Đợi bọn họ gật đầu rồi, cô vươn tay túm lấy Lâm Ngọc và kéo con bé ra một góc riêng.
Lâm Ngọc lật đật đuổi theo, nhíu mày nói:
“Sao chị lại ở đây? Chị trả lời em đi chứ.”
“Chị nên hỏi em mới đúng. Chị tới cùng ông chủ của mình, còn em thì sao? Tới cùng người yêu?”
“Sao chị biết?” Người nào đó kinh ngạc mở to mắt.
Lâm Nhã thấy hai người ở cùng một chỗ cũng đã đoán được, nhưng chính tai nghe thấy thì cảm giác không vui vẻ gì lắm, cô híp mắt nhìn Lâm Ngọc một lúc rồi hỏi:
“Em quen anh ta bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm, khoảng nửa tháng trước.”
“Anh ta đối xử với em thế nào?”
“Rất tốt, chị hỏi làm gì chứ? Chuyện riêng của em mà.” Lâm Ngọc không vui.
Hai người nói qua nói lại mấy câu, Lâm Nhã hỏi đến chuyện quan trọng mà mình muốn biết.
“Em quen Lý Thất không?”
Nhắc đến vị tiểu thư kia, Lâm Ngọc ấm ức nói:
“Có, biết chút chút. Trần Chính Hào có để em đi làm quen với Lý Thất mấy lần, nhưng lần nào cũng bị cô ấy tránh né, em chạy lẽo đẽo theo thật sự rất chán.”
Nghe xong, sống lưng của Lâm Nhã lành lạnh. Vậy là suy nghĩ của cô đã đúng, khi bánh xe vận mệnh vì lý do đặc biệt nào đó lệch ra khỏi đường ray thì sẽ có người đẩy nó về vị trí cũ. Lâm Ngọc sắp phải trải qua những chuyện đáng sợ mà cô từng trải! Nắm lấy cổ tay em gái, cô nghiêm túc nói:
“Lát nữa em về nhà, hai chị em mình nói chuyện cho rõ ràng, Trần Chính Hào…”
“Lâm Ngọc, em ở đây làm gì thế?”
Mới nhắc đến tên anh ta, anh ta lập tức xuất hiện và cắt ngang câu nói của Lâm Nhã.
Khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Trần Chính Hào như ánh dương ấm áp, anh vừa gọi tên Lâm Ngọc vừa vươn tay ra sờ sờ tóc cô nàng.
Nếu không biết trước đây là một con người vô cùng thâm độc và tham tài, Lâm Nhã sẽ tưởng nhầm anh ta tốt đẹp lắm. Cô buông tay Lâm Ngọc ra, em gái lập tức chạy ào vào lòng người đàn ông khốn kiếp đó.