• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Thỏa thuận




Nghe được tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, Đường Hạo hơi nhíu mày, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh cảm giác đầu có chút đau, không nhớ ra là ai đưa anh về, và tại sao anh lại bị trói trên giường…



Đang lúc anh cố gắng nhớ lại mọi thứ, cửa phòng tắm mở ra, một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ mặc quần đùi và áo thun đơn giản xuất hiện trong tầm mắt. Cô vừa dùng khăn lau mái tóc dài đang ướt sũng của mình vừa liếc nhìn anh, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cái ánh nhìn kia tràn ngập thù hận.



Lâm Nhã đến gần bên cạnh Đường Hạo, sau khi đặt khăn lên vai để tránh cho nước từ tóc nhỏ xuống quần áo, cô cúi người giúp anh tháo cà vạt ra, nói:



“Tôi còn nghĩ anh sẽ ngủ đến chiều muộn mới dậy.”



Động tác của cô rất thuần thục, chưa đầy năm giây đã giải thoát cho người đàn ông trên giường. Đường Hạo được trả tự do, chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa cổ tay của mình, sắc mặt vẫn luôn không tốt.



“Cô là ai?”



“Ân nhân của anh.” Lâm Nhã đáp, đứng thẳng người dậy nhìn quanh phòng một lượt.



Nơi này bừa bộn không chịu nổi, áo vest của Đường Hạo, quần lót đã rách bươm của cô, túi xách rơi trong góc phòng, ga giường nhăn nhúm, tất cả đều như lên án tội lỗi của Đường Hạo tối hôm qua.



Đường Hạo chợt nhớ đến một chút chuyện, dường như đêm qua chính cô đã xông vào khách sạn và đưa anh rời đi? Thấy xung quanh lộn xộn, trên áo anh còn mang theo vết máu đã khô, không khỏi nhức đầu. Giúp anh là vì có kế hoạch khác, muốn bò lên giường của anh? Anh trầm giọng hỏi:



“Cô muốn bao nhiêu?”



Lâm Nhã có chút phản ứng không kịp, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Đường Hạo, cô mới biết anh ta hiểu lầm đêm qua bọn họ ngủ với nhau. Muốn ném tiền ra mua cô à? Cô kiềm chế không phát hỏa, nhẹ nhàng lại gần Đường Hạo, chậm rãi ngồi lên đùi anh rồi đưa sát môi lại gần mặt anh, cười nói:



“Anh nói xem?”



Mùi hương sữa tắm và dầu gội trên người nữ nhân quẩn quanh bên mũi, Đường Hạo nghiêng đầu về sau, đẩy Lâm Nhã ra rồi nói:



“Cô cứu tôi, chắc là muốn thứ gì đó từ tôi phải không? Tiền? Nói cái giá, tôi sẽ trả.”



Đây không phải lần đầu tiên có người tiếp cận Đường Hạo vì lợi ích, nhà trọ của Lâm Nhã vừa nhỏ vừa không có thứ gì đáng quý, anh tất nhiên sẽ nghĩ cô giống như những cô gái khác, tìm đến anh và dùng sắc dụ đổi lấy tiền.



Nữ nhân bị anh đẩy lăn sang một bên, cũng không tức giận mà bình tĩnh ngồi ở nơi đó lau tóc, nói:



“Tôi không cần tiền, tôi cần thứ khác. Nghe nói anh thường xuyên thay thư ký? Bao giờ anh cần thư ký mới thì cho tôi một chân là được.”



Đường Hạo lập tức từ chối:



“Không được, đổi thứ khác.”



Nữ nhân này rõ ràng có ý đồ khi tiếp cận anh, cần nhiều tiền một chút anh cũng có thể cho, nhưng muốn vị trí thư ký, chỉ có thể nói, cô đừng nằm mơ.



Lâm Nhã thở dài: “Ây, người ta vào sinh ra tử cứu anh khỏi Thiên Tinh, anh còn chưa nói câu cảm ơn nào, bây giờ, điều kiện nhỏ như thế anh cũng không đồng ý, anh keo kiệt thật đó.”



Cô vừa nói xong, người nào đó cúi đầu nhìn cô rồi lạnh lùng lên tiếng:



“Cảm ơn.”



Nghe như thể đang bị người khác ép buộc nói chuyện, đúng là Đường thiếu, nổi danh tính tình kỳ quái. Lâm Nhã không tiếp tục dây dưa, vào thẳng vấn đề chính:



“Được rồi, tôi biết anh có tính đa nghi, lại sợ tôi không đạt tiêu chuẩn làm thư ký cho anh, vậy nên tôi sẽ nói cho anh biết…”



“Ừ?” Đường Hạo nhướng mày.



Nữ nhân đối diện đột nhiên rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh và cho anh xem:



“Tôi chụp lại cảnh anh bị trói trên giường này, có cả ảnh của “bé Đường” nữa, không biết tôi đem mấy tấm ảnh này đăng lên thì sẽ thế nào?”



“Cô dám uy hiếp tôi?” Đường Hạo mím môi.



Tấm ảnh mà Lâm Nhã cho Đường Hạo xem chỉ là ảnh anh ta bị trói trên giường và lộ chút cơ bụng, là thứ sáng nay cô tiện tay chụp lại, còn về “bé Đường” thì cô không có hứng thú lắm, chỉ dọa anh ta chút thôi.



“Đây không gọi là uy hiếp, tôi vốn muốn thương lượng với anh kia mà?”



“Cô không sợ tôi báo cảnh sát bắt cô?”



Nghe Đường Hạo đe dọa ngược lại, Lâm Nhã nhún vai, nói:



“Tôi chỉ là một sinh viên nghèo vừa ra trường, cuộc sống quá khổ cực, sắp chết đói đến nơi rồi, anh cho tôi vào tù ngồi cũng tốt, có cơm miễn phí.”



Mặc dù nói vậy, nhưng nhìn cô chẳng giống một sinh viên nghèo chút nào. Đường Hạo thấy thái độ bất cần của cô thì không thể không thỏa thuận:



“Cô muốn vị trí thư ký làm gì?”



Bức ảnh đó không thể bị người khác nhìn thấy được, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.



“Nếu tôi nói tôi thích anh, muốn làm tình nhân của anh thì anh có tin không?” Lâm Nhã ngả ngớn.



“Cút!” Đường Hạo giận nổi cả gân xanh.



Nữ nhân này mở miệng là trêu đùa người khác, từ hình tượng bên ngoài đến cả tính cách đều giống như tiểu hồ ly xảo quyệt. Ban đầu cứ nghĩ cô tốt bụng giúp anh, nào ngờ cũng chẳng khác gì kẻ muốn hại anh.



Lâm Nhã tỏ vẻ không sao cả, lau tóc xong thì đi qua một bên ngồi sấy tóc, còn không quên nói:



“Cho anh thời gian nửa tiếng để thỏa hiệp, trước đi tắm đi, anh bốc mùi rồi đấy.”



“...”



Đường Hạo lần thứ n muốn nổi điên, cô ta dám chê anh bốc mùi? Không chỉ uy hiếp anh, trêu chọc anh, còn chê bai anh!



______________________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK