Lần bắt cóc này đối với Đường Hạo thật ra lại là một chuyện tốt, anh vừa hay dụ được Lâm Nhã nói ra lòng mình, cũng bắt được tên Trần Chính Hào đang cố đào thoát. Chỉ là sắc mặt Lâm Nhã không được tốt lắm, sau khi anh xử lý vết thương xong liền đến bên cạnh muốn nói chuyện với cô, nào ngờ cô nhắm mắt làm ngơ.
Đây là giận rồi? Đường Hạo có chút áy náy, biết là cô giận thật, vì lúc trở về nhà cô nhất quyết không muốn ngồi chung xe với anh.
Điền Tiểu Cương vừa lái xe đưa anh đi bệnh viện vừa run rẩy nói:
“Sếp làm tôi sợ muốn chết, lúc đó thấy lửa cháy tôi đã định xông vào rồi, nhưng Jade bảo chưa có tín hiệu thì chưa được manh động. Ngộ nhỡ cái thiết bị trên tay sếp hỏng đâu đó thì sao? Thật là!”
Trước khi Lâm Nhã đến, Đường Hạo đã kịp liên lạc với người của mình thông qua đồng hồ trên tay. Nó không chỉ là thiết bị định vị, mà còn có chức năng như điện thoại di động, chẳng qua không gọi được cho ai khác ngoài Jade. Mấy ngày trước phát hiện có người theo dõi mình, anh đã đặt một cái để phòng trường hợp bất trắc.
Đêm qua Đường Hạo uống say nên không phòng bị, vốn dĩ phải gọi tài xế riêng đưa anh về, nhưng cậu ta cũng tham gia tiệc mừng của công ty nên không thể làm gì khác hơn là gọi dịch vụ, cuối cùng lại hại anh bị bắt cóc.
Điền Tiểu Cương cứ liên mồm nói mình đã lo lắng thế nào, anh nghe xong không trả lời, nhắm mắt dưỡng thần. Thấy vậy, cậu ta đành im lặng lái xe.
Vụ việc lần này vì có một người bị sát hại nên vẫn phải bàn giao cho cảnh sát, Đường Hạo đến bệnh viện một chuyến rồi trở về nhà. Rất may là chỉ bị chấn thương nhẹ, không ảnh hưởng đến não bộ bên trong.
Về phần Lâm Nhã… anh hiện tại không biết nên đối mặt với cô thế nào. Ánh mắt cô nhìn anh khi biết mình bị lừa như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Điện thoại trong túi chợt rung lên, Đường Hạo đưa tay cầm lấy rồi áp vào bên tai.
[Tôi đã đưa cô Lâm về nhà an toàn.]
“Cô ấy không muốn đi bệnh viện?” Anh nhíu mày, nghĩ về vết thương trên mặt cô. Ngộ nhỡ để lại sẹo thì phải làm sao?
Người bên kia khổ sở nói: [Tôi định đưa cô ấy đi bệnh viện với anh đó chứ, nhưng cô ấy bảo không muốn, lên tiếng khuyên nhủ còn suýt bị đánh. Sếp, anh tự cầu phúc cho mình đi. Cô ấy… giận không nhẹ.]
Lâm Nhã đúng là sắp phát điên rồi! Sao cô có thể nói những lời tỏ tình sến súa với tên khốn Đường Hạo như vậy? Sao cô không nghĩ đến, với tính tình của anh ta, nhất định sẽ có chuẩn bị sẵn chứ! Tức chết!
Thấy cô mặt mũi sa sầm, Lâm Ngọc vừa bôi thuốc cho cô vừa hỏi:
“Chị đi đâu mà để mặt bị thương thế? Tâm trạng còn rất tệ nữa.”
Chuyện lần này cũng chỉ có Lâm Nhã và Từ Côn biết, Lâm Ngọc bị mắng một lần thì ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài nữa, không biết xảy ra chuyện gì.
“Không có gì, chị bất cẩn. Trần Chính Hào bị bắt rồi, sau này em có thể tự do ra ngoài.” Lâm Nhã giải thích, trong lòng vẫn bực bội không thôi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Ngọc đặt lọ thuốc trên tay xuống rồi đi ra nhìn xem. Xuyên qua màn hình bên góc phải, cô thấy Từ Côn đang vẫy vẫy tay.
Cửa mở ra, Từ Côn lập tức chạy như bay vào, khuôn mặt trắng trẻo nổi lên một tầng phấn hồng vì hoạt động mạnh.
“Không sao chứ? A, có đau không?”
Cậu mới hỏi xong đã nhìn thấy vết rách trên mặt Lâm Nhã, không quá sâu nhưng cũng đủ để lại sẹo.
Lâm Nhã mỉm cười trấn an: “Không sao. Vết thương nhỏ thôi.”
Chỉ thấy Từ Côn ngồi xuống rồi nắm lấy tay cô, thân thể cậu khẽ run. Chuẩn bị hai va ly tiền cho cô xong, cô liền lái xe tự mình rời đi, không cho cậu đi cùng cũng không thèm báo địa chỉ cho cậu biết. Sao con người này luôn thích một mình dấn thân vào nguy hiểm như thế? Không cho người khác cơ hội thể hiện bản lĩnh đàn ông gì cả!
Lúc đó nghe tin Đường Hạo bị bắt cóc, cậu còn không tin vào tai mình. Đường Hạo là chủ tịch của một công ty lớn, bên người luôn phải có vệ sĩ mới đúng. Hoặc ít nhất anh ta phải chú ý cẩn thận xung quanh, lơ là như vậy không giống anh ta chút nào. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, Lâm Nhã lại quá lo lắng mà không kịp suy nghĩ, điều này chứng tỏ cô đã phải lòng người đàn ông kia…
Từ Côn không biết nên vui hay buồn, nửa muốn cô hạnh phúc, nửa ích kỷ muốn cô rời xa anh ta. Cậu ở bên cạnh Lâm Nhã rất rất lâu rồi, vì ngoại hình quá nữ tính bị người gièm pha, trong tay lại không có gì nên cậu luôn giấu kín tâm tư của mình. Đến tận lúc này, chắc hẳn Lâm Nhã cũng không biết cậu thích cô ấy nhiều thế nào.
“Không sao thì tốt.”
Chàng trai nắm tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại của cô.
Lâm Nhã biết cậu quan tâm mình, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu:
“Từ Côn, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng gần mười năm nỗ lực để đi đến ngày hôm nay, Từ Côn luôn ở bên cạnh cổ vũ cho cô. Mặc dù trước đó là cô cứu cậu ấy một mạng, nhưng những gì mà cậu ấy âm thầm làm cho cô đã trả đủ hết ân tình rồi, thậm chí cô còn phải mang ơn ngược lại.
Lâm Ngọc thấy hai người mặt mày có vẻ nghiêm trang liền ngoan ngoãn ngồi một bên nghịch điện thoại, chuẩn bị hẹn bạn bè đi ăn sau chuỗi ngày bị cách ly với thế giới bên ngoài. Sau lần bị Trần Chính Hào lừa thảm, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng đàn ông nữa, tương lai chỉ sợ khó kiếm được bạn trai.
“Kế tiếp cậu định làm gì?” Từ Côn đột nhiên hỏi.
Nghe xong, Lâm Nhã hơi khựng người. Làm gì bây giờ? Thù đã trả, thậm chí còn thuận lợi vượt ngoài ý muốn. Trước kia định sẽ trốn đi du lịch khắp nơi, sau đó bình đạm mà sống qua ngày, một mình một cõi… Nhưng bây giờ...