Mục lục
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 250: Phúc hắc Hoàng huynh (6)




Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Hồng Mai nhận lại chén không từ Hạ Diệc Sơ, nói với nàng:

"Công chúa, người hôn mê suốt ba ngày nay. Hoàng thượng trừ việc triều chính phải làm, thời gian còn lại đều ở chỗ này chăm sóc người. Hôm nay cũng vậy, Hoàng thượng hạ triều liền đến đây nhưng vừa rồi mới có người gọi đi."

"Thật sao?" Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt.

"Thật ạ, nô tỳ có mười lá gan cũng không dám lừa công chúa." Hồng Mai kiên định gật đầu, sau đó lại nói:

"Công chúa, ba ngày nay người không ăn uống gì, bây giờ người muốn dùng điểm tâm gì?"

Hạ Diệc Sơ tính tùy tiện để cho cung nữ chuẩn bị một ít thức ăn thanh đạm là được. Nhưng nghĩ đến thân phận hiện giờ của mình, Hạ Diệc Sơ lật lật trong đầu xem thức ăn nguyên chủ thích là gì, nói với Hồng Mai:

"Chè hạt sen đi, ta muốn uống chè hạt sen."

"Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ đi ngự thư phòng ngay đây." Hồng Mai hành lễ, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Diệc Sơ nhìn bóng dáng nàng, dường như có chút suy tư.

Trong trí nhớ nguyên chủ, Hồng Mai này là do chính Quân Ngôn Dục lựa chọn cho Quân Nhật An. Hồng Mai là người có khả năng, làm việc tỉ mỉ, chu đáo mọi mặt.

Hạ Diệc Sơ không bị thương gì, chỉ vì trong lúc chống lại thích khách, nàng bị Phó Diệc Sinh kéo mạnh đập đầu vào tường nên hôn mê. Nàng tỉnh dậy, sau đầu ẩn ẩn đau, còn có cảm giác ghê tởm muốn nôn ọe. Cảm giác này thực sự không dễ chịu.

Hạ Diệc Sơ đánh giá có lẽ va chạm khá mạnh làm não bị chấn động. Nghĩ đến hoàn cảnh lúc đó, nàng có thể né tránh nhát kiếm kia, lại bị Phó Diệc Sinh chỉnh thành ra như thế, đáy mắt cô xẹt qua một mạt lãnh quang.

Hồng Mai nhanh chóng đem chè hạt sen Hạ Diệc Sơ muốn ăn trở về.

Hạ Diệc Sơ chậm rãi uống hai chén chè sau đó lại uống một chén thuốc rồi nằm lại lên giường, trầm trầm đã ngủ.

Chờ Hạ Diệc Sơ tỉnh lại lần nữa, bên ngoài sắc trời đã tối sầm, đèn trong phòng đã được thắp lên. Ánh mắt đầu tiên nàng thấy được chính là không xa, một nam tử đang ngồi, cúi đầu đọc sách.

"Hoàng huynh." Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, nhỏ giọng gọi ra tiếng xưng hô này.

Quân Ngôn Dục nghe vậy, lập tức buông sách trong tay xuống, tiến đến bên giường, duỗi tay nhéo nhéo mặt Hạ Diệc Sơ, giọng nói không lạnh lẽo như ở Ngự Hoa viên mà trầm thấp hòa hoãn: "Tỉnh rồi, đầu còn đau không?"

"Hoàng huynh sờ sờ liền không đau." Hạ Diệc Sơ theo bản năng liền muốn lắc đầu, đột nhiên nhớ tới nàng hiện giờ đầu đang bị thương, nên dừng động tác lại.

Hạ Diệc Sơ cảm giác được Quân Ngôn Dục đặt tay trên mặt nàng,nhéo nhéo một chút rồi buông ra ngay. Hạ Diệc Sơ lập tức kéo tay hắn về như sóc ôm quả tùng, đặt tay hắn lên mặt mình, ỷ lại cọ cọ. Hạ Diệc Sơ hít hít mũi, nước mắt liền rơi xuống.

Trong cơ thể quay cuồng cảm xúc làm Hạ Diệc Sơ khống chế không được.

Quân Nhật An ngày thường thích dính lấy Quân Ngôn Dục làm nũng cho nên đối với hành động thân mật hiện giờ của Hạ Diệc Sơ, Quân Ngôn Dục cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nước mắt chảy xuống rơi trên tay hắn, Quân Ngôn Dục nhìn người nằm trên giường, không rút tay ra mà dùng tay còn lại sửa sửa chăn đệm cho nàng, vuốt mấy sợi tóc đen lòa xòa trên trán, thấp giọng nói:

"Bị chuyện lần trước dạo sợ rồi sao? Nhật An không phải sợ nữa, Hoàng huynh đã xử trí hết những người đó rồi. Sau này, không một ai dám xúc phạm đến Nhật An của chúng ta nữa."

Ngữ khí của Quân Ngôn Dục như đang dỗ dành trẻ con khiến cảm xúc trong lòng Hạ Diệc Sơ cuồn cuộn, nàng không đáp, lại không ngăn được nước mắt như hai hạt đậu rớt ra ngoài.

Quân Ngôn Dục nhìn Hạ Diệc Sơ, bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay đem người ôm vào lòng.

Nghe mùi Long Tiên hương phát ra trên người Quân Ngôn Dục, tâm tình Hạ Diệc Sơ dần dần bình ổn lại, đáy lòng không tự chủ sinh ra một mạt an tâm, thậm chí lúc phải rời khỏi lồng ngực Quân Ngôn Dục, Hạ Diệc Sơ còn cảm thấy quyến luyến.

Nàng cúi đầu, không để bị nhìn thấy, cắn cắn môi, hơi xấu hổ kêu lên: "Hoàng huynh..."

"Biết thẹn thùng ư? Vừa rồi là ai bắt lấy tay ta, là ai khóc ướt quần áo ta?" Quân Ngôn Dục cười cười.

"Dù sao không phải muội!" Hạ Diệc Sơ lùi vào trong chăn, âm thanh ồm ồm từ trong chăn vọng ra:

"Hoàng huynh, huynh mau đi thay quần áo đi. Đợi lát nữa muội muốn ăn cơm cùng với huynh, muội đói bụng rồi."

"Uh!" Biết thân thể Hạ Diệc Sơ bây giờ đang suy yếu, Quân Ngôn Dục gật gật đầu, không chọc ghẹo nàng nữa, phân phó Hồng Mai vào hầu hạ Hạ Diệc Sơ.

Hồng Mai, Hồng Anh và các cung nữ khác vẫn luôn canh giữ bên ngoài, được phân phó, lập tức bưng nước rửa mặt và các thứ khác vào.

Hạ Diệc Sơ để các nàng tùy ý hầu hạ mình.

Một lúc sau, Quân Ngôn Dục đã thay đổi quần áo đi từ ngoài đến. Hắn thay một bộ trường bào màu tím, cổ áo và tay áo sơi một tít hoa văn tinh xảo, tóc đen dài thả xuống, thần sắc nhu hòa, tâm tình thả lỏng.

Hạ Diệc Sơ được các cung nữ hầu hạ, rửa mặt, trang điểm xinh xắn.

Ngự thiện phòng đưa thức ăn đến, hai huynh muội ngồi trên một cái bàn tròn nhỏ, ăn cơm trong trầm mặc, nhưng không khí không hề lạnh lẽo.

Sau cơm chiều, Quân Ngôn Dục ở lại một chút rồi mới đứng dậy rời đi.

==========================

Aizzz, vị diện này chắc ngọt sâu răng lun quá! Hihi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK