Mục lục
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 285: Phúc hắc Hoàng huynh (41)




Editor: LongThanh984601

*************************

Vương Yên Nhiên thần sắc hổ thẹn, làm ra việc mất mặt như thế, thậm chí nàng ta hận chính mình lúc này sao không trực tiếp ngã xuống chết luôn đi.

Chính là chung quy vẫn là không có dũng khí giãy giụa để mình rơi xuống một cách thống khoái. Bất quá mọi người ánh mắt cùng tâm tư, ai cũng không chú ý tới nàng.

Nghe được Vương Dũng nói, Hạ Diệc Sơ trên mặt vẻ lạnh lẽo không hề biến mất, ngược lại nhanh chóng nói:

"Vương Dũng, hoàng huynh đối đãi ngươi không tệ, ngươi thân là Tả Thừa tướng, cũng coi như là dưới một người trên vạn người, vinh quang phú quý cùng hoàng huynh sủng ái. Tại sao ngươi còn chưa thấy đủ, câu kết người ngoài phản bội chúng ta, phản bội Đại Lan."

"Nhật An công chúa, này còn không phải là như ngươi hy vọng sao? Rốt cuộc lúc ấy, khi muốn cứu Phó đại nhân từ thiên lao ra, ngươi chính là quỳ cả một ngày trước cửa ngự thư phòng."

Hiện giờ trạng thái của Vương Yên Nhiên làm Vương Dũng trong lòng ngược lại cũng không nôn nóng, đối với Hạ Diệc Sơ còn có thể bình tĩnh đáp lại, sinh ra chút tâm tư.

Đúng vậy, lúc ấy Phó Diệc Sinh đã vào thiên lao. Nếu không phải Hạ Diệc Sơ đi ngự thư phòng quỳ trước mặt mình, chỉ sợ Hoàng Thượng đã sớm đem hắn xử tử, nào còn có trận chiến ngày hôm nay.

Trong hai câu nói ngắn ngủi, Vương Dũng không chỉ chặn miệng Hạ Diệc Sơ, còn vọng tưởng giữa những thị vệ đó với Hạ Diệc Sơ sinh ra khoảng cách.

"A, lúc ấy ta ở ngự thư phòng vì Phó đại nhân cầu tình không giả, chính là đạo lí chân chính kia chỉ có Phó đại nhân mới có thể hiểu rõ đi. "

Hạ Diệc Sơ liếc mắt một cái, rồi mới nhìn về phía Phó Diệc Sinh nãy giờ đứng một bên trầm mặc không nói, hỏi: "Phó đại nhân, ngươi nói đi?"

Phó Diệc Sinh cho ngựa tiến lên, cùng Vương Dũng sánh vai. Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Diệc Sơ đứng trên thành cao, trong lòng xẹt qua tia nghi hoặc khó hiểu.

Ngày đó ở đình hóng gió, Hạ Diệc Sơ rõ ràng đã biết chính mình cùng Vương Dũng kế hoạch, chính là lại không có phản kháng kịch liệt như bây giờ.

Chính là thời điểm hắn cùng Hạ Diệc Sơ liên lạc, nàng một bên cũng cùng Trương đại nhân bên kia liên lạc, cho nên Phó Diệc Sinh còn muốn tối hôm nay mới bức vua thoái vị, so với kế hoạch sớm hơn, vì chính hắn biết việc mình cùng Vương Dũng muốn bức vua thoái vị đã bị Hạ Diệc Sơ nói với Trương đại nhân.

Hiện giờ, Hạ Diệc Sơ lại làm ra chuyện này, ngôn ngữ ngang ngược như muốn tuyên bố quan hệ của mình với hắn cho mọi người biết.

Chẳng lẽ là bởi vì nhìn hắn sắp bức vua thoái vị thành công, cho nên nàng bắt đầu đem tâm cơ đặt ở trên người hắn. Phó Diệc Sinh trong lòng muôn vàn suy nghĩ xẹt qua trong nháy mắt.

"Như thế nào, Phó đại nhân, ngươi không dám nói sao?" Hạ Diệc Sơ nhìn Phó Diệc Sinh chỉ lo tiến lên nhưng không đáp lời, giống như là không kiềm chế được, lại hỏi tiếp một câu.

"Có cái gì mà không dám nói, hoàng muội, đem cửa thành mở ra sau khi huynh xưng đế, danh hiệu của muội vẫn không đổi, muội vẫn là công chúa Nhật An."

Phó Diệc Sinh lập tức mở miệng đáp lời, thanh âm lảnh lót, lời nói của hắn bị thị vệ nghe rõ ràng. Phó Diệc Sinh ngửa đầu, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Hạ Diệc Sơ, thần sắc ôn hòa.

Rõ ràng chung quanh hết thảy là huyết tinh tàn khốc như thế, máu tươi dường như không ảnh hưởng đến hắn, dưới ánh trăng, hắn mặc giáp sáng lóa, dưới thân là con ngựa màu mận chín, chói mắt trong đám người

"Hoàng muội?" Vị quân sư bên cạnh không rảnh lo thân phận của chính mình không thích hợp, giờ phút này thần sắc khiếp sợ nhìn Phó Diệc Sinh, mở miệng nói mà lòng đầy nghi hoặc, đồng thời cũng muốn nhận được câu trả lời thỏa đáng:

"Phó đại nhân, ngài thật sự là Nhị hoàng tử Cù Quốc, vậy Nhật An công chúa..."

"Nàng là em gái cùng mẹ của ta, Tam công chúa Cù Quốc."

Phó Diệc Sinh không trách cứ vị quân sự dĩ hạ phạm thượng, ngược lại gật đầu, cao giọng đáp lời.

Nói xong, cũng không màng lời nói của chính mình gây cho người khác bao nhiêu khiếp sợ, Phó Diệc Sinh ngẩng đầu nhìn Hạ Diệc Sơ, hỏi:

"Hoàng muội, đối với câu trả lời của ta, muội có hài lòng không?"

Tuy rằng Phó Diệc Sinh đang hỏi, nhưng gương mặt tự tin chắc chắn lại không thoát được mắt của Hạ Diệc Sơ.

"Ha ha!"

Hạ Diệc Sơ cười lạnh một tiếng, không trả lời. Ánh mắt Hạ Diệc Sơ lại một lần nhìn vào bản đồ trên người.

Trước mắt Hạ Diệc Sơ, bản đồ kia trừ bỏ vạn dặm núi sông, khiến cho người ta chú ý còn có trên đó có hai điểm nhỏ, một màu vàng, một xanh lục. Màu xanh lục đứng tại chỗ bất động, nhưng điểm nhỏ màu vàng lại lấy được mắt thường đang nhanh chóng đi tới. Hơn nữa nếu nhìn kĩ, điểm nhỏ màu vàng đang hướng đến chỗ màu xanh lục, càng lúc càng gần.

Đây là vật Hạ Diệc Sơ đổi được ở hệ thống thương thành, là một công năng khác giúp ích cho việc điều tra, có thể tùy thời tùy khắc xem xét đối phương đang ở đâu. Màu xanh chính là Hạ Diệc Sơ, màu vàng đang hướng tới chính là Quân Ngôn Dục đã mất tích nhiều ngày nay.

Thời điểm Quân Ngôn Dục mất tích, Hạ Diệc Sơ trong lòng cũng là khủng hoảng bất lực, tuy rằng nàng nhanh chóng tự trấn an, chính là vẫn không an tâm, cho nên liền đổi bản đồ ở hệ thống thương thành.

Nhìn điểm nhỏ màu vàng ngày càng gần, đáy mắt Hạ Diệc Sơ dâng lên ý cười, chỉ cần nàng nỗ lực kéo dài thêm chốc lát, nhất định có thể chờ Quân Ngôn Dục trở về.

Hạ Diệc Sơ cười lạnh không đáp lời làm cho Phó Diệc Sinh vốn tự tin cảm giác một tia không thích hợp. Hai mắt hắn híp lại, đánh giá Hạ Diệc Sơ phía trên tường thành. Trong lòng hắn không khỏi suy tư, chẳng lẽ hắn đoán sai? Kỳ thật nàng từ đầu đã không muốn đứng ở phía mình để tính toán. Nếu không sao nàng ta lại để hắn nói ra thân phận của mình mà vẫn trấn định tự nhiên? Chẳng lẽ nàng không định đem Vương Yên Nhiên buông xuống, mở cửa thành nghênh đón mình vào sao?

===================================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK