Mục lục
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272: Phúc hắc Hoàng huynh (28)




Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Phó Diệc Sinh đứng bên trái, đang muốn tiến lên thì có một người khác bước ra.

Có người tự đề cử mình:

"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nguyện dẫn đoàn đưa lương thực đến Hoài Tây."

Vị này chính là tân khoa võ trạng nguyên năm nay.

"Tốt lắm, Tô ái khanh. Trẫm lập tức cho mở kho lương thực. Gánh nặng này giao cho ngươi."

"Thỉnh Hoàng thượng yên tâm, ti chức nhất định dốc hết sức lực, nhanh chóng vận chuyển lương thực đến cho người dân bị nạn."

Tô Tĩnh không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.

Quận Ngôn Dục lập tức hạ thủ dụ mở kho lương cũng như sắp xếp người cùng Tô Tĩnh đi Hoài Tây.

Tô Tĩnh mang theo chỉ dụ của Hoàng thượng, nhanh chóng rời khỏi kinh thành.

Tưởng rằng mọi chuyện đến đây là hạ màn, không ngờ trong triều liên tiếp xảy ra vài sự kiện lớn.

Ngay cả bọn cung nữ thái giám cũng có đôi khi tụ ở một chỗ chít chít sao sao, nghe ngóng tiếng gió.

Quân Ngôn Dục cũng đã vài ngày không đến ăn cơm chiều với Hạ Diệc Sơ mà ở thư phòng giải quyết công việc.

Cho đến khi Hồng Mai nghe lỏm được về nói lại, Hạ Diệc Sơ mới biết đoàn vận chuyển lương thực giữa đường gặp cướp, cuối cùng người và lương thực đều rơi xuống vách núi.

Bởi vì mức độ nghiêm trọng của việc này mà Quân Ngôn Dục đã ra lệnh phong toả tin tức, không được truyền ra ngoài, nhằm tránh gây hoang mang cho dân chúng.

Đã thế, hai ngày trước, Cù Quốc đột nhiên liên hợp vài nước phụ thuộc, dẫn quân tiến về phía Đại Lan quốc.

Nếu chiến sự xảy ra, cũng không biết sẽ đánh tới tháng nào năm nào, lương thảo và quân tư phải tốn không ít.

Lương thực không đến được Hoài Tây, buộc phải có một đoàn khác đến cứu trợ. Tô Tĩnh đã không còn, các đại thần khác cũng không muốn cầm cục than bỏng tay này.

Phó Diệc Sinh cũng không làm mọi người đợi lâu, tự đề cử mình.

Hoài Tây không thể chậm trễ, Quân Ngôn Dục lệnh ra Phó Diệc Sinh phải đi ngay trong chiều nay.

Trước khi đi, Phó Diệc Sinh đến gặp Hạ Diệc Sơ một chút. Hai người sóng vai đứng ở đình ngắm hoa.

"Chiều nay ta phải hộ tống lương thảo đến Hoài Tây. Ta không ở đây, muội tự chăm sóc cho mình."

"Tô Tĩnh hộ tống lương thảo đã bị ngươi cản đường?"

"Y?"

Phó Diệc Sinh kinh ngạc nhìn Hạ Diệc Sơ, liếc mắt một cái, không nghĩ tới nàng cũng biết chuyện này.

Hiện giờ, đối với anh mắt trong trẻo của Hạ Diệc Sơ cũng không biết nên nói gì, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác xấu hổ.

Hạ Diệc Sơ nhìn thần sắc của hắn, giờ này còn cần gì hắn thừa nhận. Nghĩ đến ngàn con dân đang chạy nạn trong nước sôi lửa bỏng, hắn chỉ vì tham vọng riêng mà sẵn sàng để cho lương thực rơi xuống núi, khiến người có thể cứu lại không cứu được.

Hạ Diệc Sơ nhìn lại Phó Diệc Sinh, thần sắc của hắn đã ôn hoà trở lại.

Từ buổi chiều gặp Phó Diệc Sinh, tâm tình Hạ Diệc Sơ vẫn luôn không tốt.

Tối đó, Hạ Diệc Sơ nhận được một tờ giấy. Bên trong là nét chữ mạnh mẽ hữu lực của Quân Ngôn Dục. Thư cho hay Quân Ngôn Dục đã sớm biết Phó Diệc Sinh sẽ ra tay nên người bị đánh lén rớt xuống vực không phải Tô Tĩnh cũng như đoàn người của hắn. Đoàn người Tô Tĩnh vốn không đi con đường kia. Tất cả đều được Quân Ngôn Dục cho người cải trang, bao tải rớt xuống vực cũng không phải gạo mà là bùn sa.

Phó Diệc Sinh cho là mình thiết kễ hãm hại người khác, thật không ngờ mình mới là kẻ bị tính kế.

Hạ Diệc Sơ đọc xong thư, tâm tình phút chốc tốt lên.

==============================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK