Hôm sau, khi mở mắt ra, cảm nhận được ánh sáng, hắn lập tức ngồi dậy, nhìn bản thân quần áo mới chỉnh tề, chỉ có vết thương và cảm giác dư lại trên thể, nhắc nhở đêm qua hắn bị một nữ nhân nhục nhã. Hắn âm trầm liên lạc với thủ hạ, hắn sẽ không báo cảnh, hắn muốn tìm ra cô, xử lý cô, trả lại hàng trăm ngàn lần sỉ nhục tối qua.
Cô vẫn nằm ở căn phòng đó, tham luyến mùi hương còn sót lại của hắn. Một lát sau, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô không để ý, mặc nó sáng lên rồi lại tắt đi, nhưng chủ nhân đầu dây bên kia giống như rất cấp bách, gọi liên tục. Lúc này cô giống như mới nghe thấy, giọng nói khàn khàn bắt máy.
Người bên kia liền nói một tràng, cô chỉ hờ hững nghe.
"Tôi cho anh gấp đôi. Tối qua và sáng anh này nếu anh đã xóa sạch dấu vết. Còn lo hắn điều tra ra được? Còn hai lần nữa thôi. Thời gian ra tay tùy anh. Vậy đi."
Lại nằm ngã người xuống, mặt cô đỏ phừng, hơi thở thở ra đều mang theo nóng hổi.
Bệnh nặng đến cả tuần cô mới trở về nhà lớn, bước chân nhẹ nhàng bước vào, không ngờ ánh mắt đầu tiên liền thấy cô gái ấy đang ngồi trên ghế sô pha. Cô cảm thấy con tim đột ngột như bị ai bóp chặt, máu muốn trào ngược lên cổ, cô ráng kiềm chế cơn nôn khan, mỉm cười gật gật đầu, sau đó bước chân uyển chuyển đi lên lầu.
Đến tầng hai, cô nhìn thấy hắn, vẫn gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp ấy, nhưng hai mắt lại lạnh lẽo đến khiếp người. Cô biết, là do cô. Hắn nhìn thấy cô, nếu cô không chủ động chào hắn, hắn cũng không cần phản ứng lại, chân dài mại bước đi ngang qua người cô, một đường đi thẳng xuống. Cô lần này không hề quay đầu lại nhìn hắn như mọi khi, tiếp tục bước đi trở về phòng mình. Bởi vì cô không quay đầu, cho nên cô không biết hắn đi được vài bước đã dừng lại, đầu lông mày có chút nhăn nhíu, ngước mắt lên nhìn bóng lưng của cô.
Thời gian yên tĩnh trôi qua hơn một tháng, lại một lần nữa gặp gỡ ở căn nhà đó, lần này, lại là ban ngày. Cô vẫn xích hắn, che kín đôi mắt ấy, lần này, người của cô đáng lẽ chưa ra tay, nhưng vì đối thủ của hắn giở trò hạ thuốc, bên người hắn đều bị đánh lạc hướng, người của cô thành người được lợi cuối cùng. Bị hạ thuốc, cả người hắn đều khó chịu, mồ hôi vã ra như tắm, nơi nào đó đã dựng thẳng đứng.
"Cô và lão già kia là một bọn?"
Cô có ý xấu với hắn là thật, nhưng hãm hại hạ dược, cô tuyệt không làm.
Âm tần điện thoại vang lên.
"Không phải."
"Vậy cô thả tôi ra. Lần này xem như cô cứu tôi. Tôi không truy cứu."
"Tôi có thể trở thành công cụ phát tiết cho anh."
Hắn hé miệng không phát được ra tiếng, giống như không ngờ cô có thể thấp hèn đến mức này.
Đúng. Cô hèn hạ. Cô hèn hạ nói như vậy để hắn có thể thả lỏng, không cần suy nghĩ bản thân bị một nữ nhân cường gian.
Cô có một lần kinh nghiệm, lần này, cô chủ động hôn hắn, hắn nghiêng đầu tránh né, cô tiếp tục đuổi theo, truy tìm, hắn từ đầu cắn chặt răng, sau giống như quá mức khó chịu, có người chủ động, thật sự thật khó giữ được lý trí. Hắn bắt đầu há miệng, cả hai điên cuồng giảo loạn, môi răng giao hoà. Được hắn đáp lại hôn môi, huyệt động của cô liên tục co rút, ẩm ướt rất nhanh, cô thở hỗn hển chấm dứt nụ hôn, chủ động đưa một bên ngực đẩy đến bên miệng hắn. Hắn giống như từ bỏ ý định chống cự, há mồm liền ngậm cắn, hoàn toàn không chút dịu dàng.
Cô vừa đau vừa sướng, cứ để yên cho hắn cắn mút thô bạo, bên này đã sưng cứng, cô muốn rút ra, nhưng hắn lại không muốn nhả. Hết cách, cô dùng chân đạp đạp côn th*t của hắn, lúc này, hắn mới thỏa hiệp nhả ra, côn th*t thô to gân guốc, cô cũng không hề sợ hãi, trượt xuống hôn từ gốc lên tới ngọn, liếm mút say mê.
Hắn bị kích thích đến không thể nhịn. Khàn giọng ra lệnh.
"Ngồi lên!"
Cô có chút tiếng nuối liếm nhẹ thêm một cái, sau đó ngồi giang rộng hai chân, huyệt động ẩm ướt từ từ cắn nuốt dị vật to lớn. Giống như ngại cô quá chậm, hắn thúc người lên, cả hai lập tức nhịn không được thở dốc. Không để hắn thúc giục, cô hít sâu, bắt đầu nhổm người lên xuống, tiếng vang "nhóp nhép" quanh quẩn cả căn phòng.