Hắn nhìn bóng lưng của cô, trong đầu liền hiện lên rất nhiều ký ức. Từ ngày đầu tiên cô bước vào ngôi nhà của hắn, sau đó cho đến khi hắn lên đại học, dọn ra ở riêng. Trong lòng hắn, cô chỉ như một con của kẻ trộm đột nhập, sau đó bởi vì biểu hiện khép nép biết điều trong vài năm của cô, mới khiến hắn điều cô ra danh sách đen, trở thành một người bình thường quen biết. Không ngờ tiểu Sơn Dương lại dám to gan lớn mật như vậy, nhớ đến cảm xúc khi biết được sự thật ấy, cái nhìn của hắn về cô hoàn toàn bị phủ định.
Những gì hắn thấy có phải đều là biểu tượng giả dối cô muốn hắn thấy?
Hắn muốn biết tất cả sự thật. Cho nên...
"Quay lại."
Tiếng nói trầm thấp bình tĩnh vang lên. Cô khẽ run rẩy, bàn tay nắm chặt tay vịn buông ra, nghe lời quay người lại. Có điều ánh mắt luôn truy tìm hình bóng của hắn, lúc này lại không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Nói chuyện."
Cô nuốt nước miếng, tim đập nhanh đến không tưởng, giọng nói khe khẽ.
"Anh muốn nói gì?"
Hắn đi đến trước mặt cô, giữ khoảng cách ba bước chân, cách biệt chiều cao, hắn chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô. Hắn đưa bàn tay ra, nâng cằm cô ngước lên, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, động tác mềm nhẹ cho người ta cảm giác giống như âu yếm tình nhân.
"Quả thật là cô."
Bàn tay hắn đột nhiên dùng lực, giọng nói lạnh lẽo đến khiếp người.
"Cô làm như vậy có ý gì? Hả?! Mẹ cô đã là phu nhân của Triệu gia còn chưa đủ sao?! Cô muốn mượn tử tiếp tục gả cho tôi?!"
Cô vội vàng lắc đầu.
"Không phải. Anh...em chỉ là muốn... Không em không phải ý đó. Em có uống thuốc ngừa thai. Thật sự."
Hắn cười lạnh.
"Tôi biết cô đã chuẩn bị dọn hành lý. Để tôi nói xem, cô muốn trốn tôi vài năm, sau đó lại ẵm một đến bé về, nói với tôi đây là con tôi? Kịch bản này nữ nhân các người đều xài đến thuận tay. Xem đàn ông chúng tôi như thằng ngốc chạy đến quỳ gối dưới váy các người mới cảm thấy thoả thuê. À, còn gì mà ngược luyến tình thâm? Truy thê hoả táng tràng?"
Hắn bình tĩnh nói ra kịch bản phim được cấp dưới đưa lên.
Cô ngước mắt nhìn thật sâu vào đôi mắt thâm thúy ấy, hắn đã không còn cơ sở tin tưởng cô. Dù cô nói gì đều là lời đầu môi chót lưỡi, cô chớp chớp mi mắt, ráng kiềm chế nước mắt không chảy xuống.
"Anh muốn em như thế nào anh mới chịu tin tưởng."
Hắn nhìn cô cố gắng trấn định, không giống trong nữ chính kịch bản đầu óc đầy ảo tưởng, hắn thoáng giảm bớt khí tràng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo không chút nhân tình.
"Giờ đi theo tôi đến bệnh làm kiểm tra rồi tính tiếp."
Hắn nói xong, đưa tay gõ vài cái trên cửa, cánh cửa đóng chặt lập tức được mở ra. Hắn dẫn đầu đi trước, ngồi vào trong xe, một lát sau, cô cũng ngồi xuống bên cạnh. Xe bắt đầu chạy, tuy ở ngồi cạnh bên nhau, hắn không nói, cô cũng thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Đến nơi, cô trực tiếp được lên thẳng phòng Vip, được khám xét ngay, hắn đứng ở hành lang, ánh mắt biến ảo theo ánh sáng trên tường. Cô cảm thấy mình sẽ không có thai, nhưng thuốc ngừa thai cũng chỉ giảm bớt nhiều phần trăm, không hoàn toàn tránh hết, cô lo lắng xác xuất nhỏ bé đó xảy ra với cô thì làm thế nào? Hắn sẽ cảm thấy cô lừa dối hắn, muốn cô phá thai sao? Cô thà rằng không có, cô không muốn hắn càng thêm hiểu lầm cô.
Kết quả chỉ cần nửa tiếng, cô và hắn lại cảm giác như đã qua rất lâu. Khi bác sĩ cầm báo cáo bước ra, cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt như muốn lao ra.
Khi nhìn thấy bác sĩ gật gật đầu với hắn. Cô không khống chế được, trước mắt tối sầm, ngã bộp xuống sàn nhà.
Hắn theo bản năng vội vàng bước tới, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Thở dài một hơi, hắn vươn tay bế cô dậy, rời khỏi bệnh viện.