Edit: Mai
Cả phòng học vẫn được bao phủ trong sự kinh ngạc không lồ như cũ, không một ai nói chuyện cũng không một ai sợ chết đều quay xuống nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm với Thẩm Chấp.
Nói thật, chuyện Kỷ Nhiễm thi được 700 điểm cũng không phải chuyện khiến người ta quá kinh ngạc.
Mặc dù lần trước điểm thi toán quá thấp chỉ được 22 điểm, nhưng tiếng Anh của người ta lại đạt điểm tuyệt đối.
Làm cho người ta kinh ngạc là Thẩm Chấp.
Nhắc tới Thẩm Chấp mọi người có thể nghĩ ngay đến chuyện cậu có hoàn cảnh gia đình tốt, khuôn mặt kia luôn vững vàng chiếm vị trí hotboy Tứ Trung, mặc dù chuyện này không ai dám công khai thảo luận nhưng tất cả mọi người đều mặc định rồi.
Thêm vào đó cậu đánh nhau rất giỏi, ngay cả những đàn anh lớp trên cậu cũng dám đánh.
Nhưng chỉ riêng chuyện thành tích không ai dám nhắc đến, nếu thỉnh thoảng nhắc tới cũng chỉ nói thành tích vững vàng vị trí nhất từ dưới lên.
Thậm chí còn có người nói chỉ cần Thẩm Chấp ở đây họ luôn yên tâm rằng chính bản thân mình sẽ không đứng chót lớp.
Kết quả bây giờ chủ nhiệm lớp lại nói gì thế kia?
Nhất lớp.
Mấy bạn trong lớp A8 đều nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe nhầm rồi không.
Ngay cả Hạ Giang Minh đều không nhịn được mà khẽ hỏi Trần Tùng ngồi bên cạnh, “Tùng à, chủ nhiệm lớp nói người đứng nhất tên Thẩm Chấp hả? Anh Chấp của chúng ta sao?”
Trần Tùng không nói chuyện mà lấy cây bút trên bàn đâm lên mu bàn tay Hạ Giang Minh một cái rồi hỏi: “Đau không?”
Cậu ta không khách sáo chút nào, bỗng nhiên đâm một cái thật mạnh làm Hạ Giang Minh đau tới mức nhe răng trợn mắt.
“Đau, mẹ mày đau lắm đấy.” Hạ Giang Minh gật đầu, vội vàng nói.
Trần Tùng gật đầu: “Vậy thì là sự thật rồi, mày không nằm mơ.”
Hạ Giang Minh ngây người, hỏi lại theo bản năng: “Vậy sao mày đâm tao mà không tự đâm mày?”
“Tao sợ đau.”
Hạ Giang Minh tức điên, nếu không phải trong giờ học thì chắc chắn cậu ta sẽ đánh trả lại. Rồi cậu ta quay qua nhìn Thẩm Chấp, đột nhiên hỏi: “Lão Trần, mày nói xem trước kia anh Chấp thi được vị trí thấp nhất có phải do cố ý không?”
Lúc này trong lòng Hạ Giang Minh có chút ưu thương nhàn nhạt.
Vẫn luôn cho rằng anh em họ là học tra, mày học tra tao cũng học tra, kết quả bây giờ tao vẫn làm học tra như cũ nhưng mày lại đột nhiên phản bội tao để biến thành học thần.
Trong nháy mắt Hạ Giang Minh có cảm giác như mình bị vứt bỏ.
Trần Tùng cũng nhìn qua bên cạnh, so với những người đang tò mò, kinh ngạc, suy đoán kia, Thẩm Chấp vẫn ngồi yên lười biếng dựa lưng vào ghế như cũ.
Ngay cả nét mặt cậu cũng lạnh nhạt trước sau như một.
Đột nhiên cậu ta cười một tiếng, nói: “Mày có biết tao với anh Chấp quen biết bao lâu rồi không?”
Hạ Giang Minh tức giận hừ hừ, nói ra thời gian cậu ta với Thẩm Chấp quen biết nhau ngắn nhất. Trần Tùng và Từ Nhất Hàng đã quen biết Thẩm Chấp từ trung học, Trần Tùng quen sớm nhất.
Hình như nhà cậu ta và nhà Thẩm Chấp quen biết nhau, nói cách khác, cửa hàng mua bán nhà cậu ta nằm dưới sự cai quản tập đoàn Hằng Trì.
Trần Tùng nói nhỏ: “Trước kia anh Chấp đi thi đạt rất nhiều giải vàng đấy.”
“Đệch mợ.” Hạ Giang Minh hoàn toàn kinh ngạc.
Cậu ta và Thẩm Chấp quen nhau lúc học phổ thông, lúc đó Thẩm Chấp vẫn luôn đứng vị trí bét lớp cho nên Hạ Giang Minh luôn cho rằng Thẩm Chấp là một học tra.
Dù sao thì thanh danh của cậu lớn như vậy, một ác bá như cậu mà còn có thể có thành tích sao?
Kết quả hôm nay Hạ Giang Minh mới phát hiện, có thể.
Kiều Dư Kiều đứng trên bục giảng, thấy bên dưới không ai nói chuyện bèn cười: “Các em, mặc dù lớp chúng ta là lớp thường nhưng thầy tin tưởng các em có tiềm lực khổng lồ. Bây giờ mình A8 chúng ta ôm cả vị trí thứ nhất và thứ hai đó. Mặc dù do Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm sáng tạo ra kỳ tích nhưng thầy tin rằng các em cũng có thể làm được như vậy.”
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Đối với chén canh gà có độc của thầy Kiều mọi người đều cảm giác bất đắc dĩ, 700 điểm đó, kỳ tích như vậy dù có giết họ họ cũng không làm được.
Nhưng Kiều Dư Kiều lại tràn ngập tình cảm mãnh liệt, dẫn đầu vỗ tay nói: “Nào nào, lớp chúng ta cho một tràng vỗ tay chúc mừng hai bạn.”
Lần này cả lớp lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Sau đó Kiều Dư Kiều cho phát bài thi ra, sau khi phát xong tất cả mọi người đều rơi vào cảm giác ủ rũ không gì sánh kịp. Lần thi toán này áp dụng kiểu mẫu mới nên độ khó chỉnh thể khó hơn nhiều so với lần thi tháng đầu tiên.
Bởi vậy lần này điểm toán đều thấp hơn vài điểm so với lần trước.
Nếu như bình thường thì cũng không tồi rồi nhưng bây giờ trong lớp lại ngồi hai vị đại thần được điểm tuyệt đối môn toán. Bởi vậy khi người khác nhận lấy bài thi của mình đều có cảm giác ủ rũ đệch mợ sao mình thi được điểm thấp thế chứ.
Điểm tuyệt đối đó, rất nhiều người từ tiểu học năm thứ ba trở đi đã không lần nào thi được điểm tuyệt đối nữa.
Sau khi Kỷ Nhiễm nhận bài của mình bèn nhìn sơ qua, Văn Thiển Hạ ngồi phía trước quay đầu lại nói: “Nhiễm Nhiễm, cho tớ mượn bài thi được không?”
Kỷ Nhiễm gật đầu, đưa cho cô ấy.
Văn Thiển Hạ lấy qua, Tôn Dao ngồi cùng bàn cô ấy lập tức lại gần, hai người nhìn chằm chằm bài thi, câu đầu và phần điền chỗ trống không tệ. Chờ khi lật tới câu lớn phía sau hai người trợn trắng mắt.
Tôn Dao nói nhỏ: “Lần đầu tiên tớ thấy có người ngay cả câu lớn thứ 16 cũng có thể lấy trọn điểm.”
Trong bài thi toán thì câu lớn thứ 16 là câu ngay cả giáo viên cũng không yêu cầu học sinh làm được, chỉ cần làm câu nhỏ thứ nhất trong đề này là được rồi.
Văn Thiển Hạ chớp mắt nói: “Câu 16 này tớ chỉ viết một chữ giải mà thời gian còn không đủ nữa.”
Tôn Dao gật đầu theo.
Kiều Dư Kiều đứng trên bục giảng đang bắt đầu giảng đề thi, Kỷ Nhiễm cúi đầu yên lặng nghe kết quả người bên cạnh không tính buông tha cho cô, cậu vươn tay để lên bàn Kỷ Nhiễm dùng đầu ngón tay gõ mấy cái lên bàn.
Kỷ Nhiễm nhìn cậu, rõ ràng chỉ nhìn thôi lại khiến má cô đỏ ửng lên, nhịp tim tăng lên rõ ràng.
Thẩm Chấp nhìn cô gái nhỏ thấy trên mặt cô đỏ ửng, cảm thấy hơi đáng yêu lại có chút muốn cười, nói: “Chủ nhật, muốn đi đâu?”
Kỷ Nhiễm mở to mắt, hơi sững sờ.
Thẩm Chấp cười nhẹ: “Tớ thắng, bây giờ tớ muốn lấy phần thưởng.”
Kỷ Nhiễm không ngờ cậu nhắc tới chuyện này nhanh như vậy, tự nhiên khiến Kỷ Nhiễm nghĩ đến chuyện mình thua cậu một điểm. Vốn dĩ tâm trạng cô đang không tệ nhưng bỗng nhiên người ta như thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt Kỷ Nhiễm có chút ủ rũ.
Vốn dĩ cô cảm thấy bản thân mình vừa cố gắng học tập rồi có thêm bàn tay vàng trời sinh, hơn nữa những kiến thức này cô cũng từng học qua, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nên tạm thời quên mất nhưng chỉ cần nhớ lại vậy chuyện thi lấy vị trí thứ nhất không phải chuyện khó.
Kết quả, cô thua.
Hơn nữa còn thua bởi một người thường xuyên đi học muộn, ngủ trên lớp thậm chí còn mang danh ác bá nữa chứ, quan trọng hơn đó chính là đời trước cô cũng chỉ thua mình cậu.
Đột nhiên, Kỷ Nhiễm thành công nhớ tới chuyện kiếp trước Thẩm Chấp đã đè ép mình như thế nào.
Vì thế những cảm xúc kiều diễm trong lòng cô gái nhỏ nhất thời tan thành mây khói chỉ còn lại nghiến răng nghiến lợi.
Cô, Kỷ Nhiễm, lại một lần nữa cô thua dưới tay đối thủ cả đời mình – Thẩm Chấp!
Kỷ Nhiễm cắn răng, gằn từng chữ: “Thi tệ như vậy tớ còn mặt mũi đi chơi sao?”
*
Kỷ Nhiễm mất hứng, chuyện này không những Thẩm Chấp nhìn ra mà ngay cả luôn luôn chậm chạp Hạ Giang Minh cũng nhìn ra. Sau khi tan học, Hạ Giang Minh cười hì hì chúc mừng Kỷ Nhiễm lấy được vị trí thứ hai.
Thật ra cậu ta nói rất bình thường, chỉ cười nói: “Em gái Nhiễm, cậu lợi hại thật đó, chiếm được vị trí thứ hai.”
Thật sự, chỉ nói câu đó thôi.
Kết quả sắc mặt Kỷ Nhiễm lập tức trầm xuống làm cho Hạ Giang Minh sửng sốt.
Cậu ta thật cẩn thận nhìn qua Thẩm Chấp, nghĩ thầm xem mình nói sai cái gì rồi sao?
Vẻ mặt Kỷ Nhiễm không chút thay đổi nhìn bài thi của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, tránh ra hết đi, đừng quấy rầy cô học tập, từ bây giờ trở đi cô sẽ là một cái máy học tập không có tình cảm gì hết.
Yêu sớm gì, thích gì, mấy thứ đó đều không liên quan đến cô.
Hạ Giang Minh hoàn toàn không biết những lời này của mình hại Thẩm Chấp thảm thế nào.
Chỗ náo nhiệt nhất bây giờ phải là trên web forum, thật ra trong giờ học đã có người không nhịn được tung tin lên. Mặc dù thành tích các lớp vẫn chưa dán công khai nhưng có một số người tin tức nhanh nhạy đã hỏi thăm được rồi.
Dù sao sau mỗi cuộc thi trên web forum vẫn luôn nói đến chuyện thành tích.
Có người khóc lóc kể lể nói đã biết lần thi toán này thất bại, cũng có người khoe bản thân thi được hơn 600 điểm, bên dưới có không ít người dính không khí vui mừng.
Rất nhanh, mọi người cũng không còn oán giận hay khoe gì nữa bởi vì có một bài viết thu hút sự chú ý tất cả mọi người.
[Liều chết chụp được bảng xếp hạng cả khối ở văn phòng giáo viên, trọng điểm xin hãy nhìn vị trí thứ nhất và thứ hai.]
Lâu chủ đăng một tấm hình lên.
Mặc dù hơi mờ những những người bấm vào bài viết đều có thể thấy được rõ ràng.
Ảnh chụp bảng thành tích cá nhân, thứ nhất là vị trí sau đó đến tên học sinh, ngay sau đó là thành tích từng môn, cuối cùng là tổng điểm.
Thế nên mọi người có thể thấy rõ ràng hai hàng đầu tiên.
- Thẩm Chấp: Ngữ văn 123, Toán: 150, Tiếng Anh: 147, Lí: 290, tổng điểm: 710.
- Kỷ Nhiễm: Ngữ văn: 128, Toán: 150, Tiếng Anh: 148, Lí: 283, tổng điểm: 709.
Lầu 2: [Chờ một chút, tớ không hiểu biết nhiều lắm các học bá bên lớp A1, A2, xin hỏi mọi người A1 hay A2 cũng có bạn học tên Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm à?]
Lầu 5: [Bạn học lầu trên thành công hỏi ra nghi ngờ trong lòng tớ, cùng câu hỏi.]
Lầu 9: [Tớ chỉ muốn biết hai người này thuộc giống loài gì? Mẹ nó tớ thi toán chỉ có một nửa số điểm của họ. Đề khó đến vậy họ cũng thi được điểm tuyệt đối, đột nhiên cảm thấy tớ không xứng học cùng trường với người ta. Tớ đã sỉ nhục Tứ Trung.]
Lầu 10: [Chuyển biến, có thể khẳng định Thẩm Chấp này chính là Thẩm Chấp mà mọi người biết đến. Chuyện gì thế này, một người thi luôn đứng vị trí cuối cùng lại có thể thi đạt vị trí đầu tiên, quá kích thích.]
Cả bài viết đều là câu hỏi.
Lầu 18: [Nhấc tay bày tỏ, tớ với Thẩm Chấp là bạn cùng trường trung học, thật ra lúc học trung học thành tích cậu ấy rất tốt. Lúc đó cậu ấy vẫn luôn đạt vị trí thứ nhất chỉ là sau này không biết nguyên nhân vì sao mà cậu ấy chuyển trường. Rồi gặp nhau ở Tứ Trung, vị đại lão này không những biến thành ác bá mà còn thành học tra, vốn dĩ cảm thấy đáng tiếc. Không ngờ, học thần chính là học thần, người khác thi điểm thấp vì chỉ có thể thi điểm thấp còn cậu ấy thi điểm thấp bởi vì cậu muốn thi điểm thấp.]
Lầu 19: [Bắt lấy bạn học lầu trên, tớ không mù một mình, trường trung học cậu học là trường trung học ngoại ngữ đứng chứ. Lúc Thẩm Chấp mới chuyển đến trường chúng ta thật sự rất giỏi, phải đếm mới biết cậu ấy đã giành bao nhiêu giải. Sau đó nghe nói cậu ấy chuyển trường rồi đánh nhau trốn học gì đó, tớ còn cho rằng bản thân cậu ấy đã hoàn toàn sa ngã rồi. Không ngờ, hôm nay có thể thấy cậu ấy trở về vị trí học thần một lần nữa.]
Lầu 27: [Ôi, có vẻ hai vị lầu trên là người biết chuyện, cho nên vì sao đại lão Thẩm lại từ học thần biến thành học tra vậy, xem ra đại lão cũng là một chàng trai có câu chuyện sau lưng.]
Hiển nhiên chuyện Thẩm Chấp bất thình lình bùng lên đã làm sự nhiều chuyện của mọi người hoàn toàn bùng nổ.
Nhưng bạn học cùng trường trước kia với Thẩm Chấp nhiều lắm chỉ biết thành tích trước kia của cậu rất tốt, sau đó chuyển trường thì thành tích bắt đầu kém đi. Nhiều hơn nữa họ cũng không biết.
Rất nhanh có người nhắc tới Kỷ Nhiễm.
Lầu 45: [Sao mọi người chỉ quan tâm Thẩm đại lão thế, Kỷ Nhiễm vị trí thứ hai kia cũng là một bạn học nữ có chuyện xưa đấy.]
Lầu 46: [À à à à à, em gái Kỷ Nhiễm là nữ thần của tớ, tớ rất thích khuôn mặt đó. Vốn dĩ chỉ hơi thích một chút nhưng bây giờ thích tới mức không kiềm chế được, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy bây giờ lại thêm thành tích tốt nữa. 700 điểm đó, dù tớ có chép đáp án cũng không được điểm cao như vậy.]
Lầu 47: [Nói thật, trường chúng ta cũng có thể diện đó chứ, thử hỏi xem có trường nào mà hoa hậu giảng đường thi được trên 700 điểm không.]
Lầu 50: [Nói nhỏ tiếng một chút, nhắc đến hotboy trường ta cũng có thể diện.]
Lầu 60: [Hotboy trường chúng ta là ai? Sao em không biết.]
Lầu 61: [Lầu trên là học sinh lớp 10 à? Mặc dù trường chúng ta không công khai tuyển chọn hotboy nhưng không phải đã ngầm công nhận là Thẩm Chấp à?]
Lầu 63: [Đàn em lớp 10 bày tỏ, đến bây giờ còn chưa nhìn thấy Thẩm đại lão trong truyền thuyết, có ai có thể đăng một tấm hình lên không, đột nhiên thật tò mò.]
Đối với yêu cầu ngây thơ của đàn em, tất cả mọi người bên dưới đều muốn điên rồi.
Lầu 70: [Đệch mợ, đừng đăng, sẽ chết người đó, thật sự không phải tớ hù dọa các cậu đâu.]
Lầu 76: [Người từng trải khuyên can mọi người một câu, đừng đăng ảnh Thẩm Chấp lên, cho dù trong điện thoại cậu có thì cũng đừng đăng. Bởi vì thực sự cậu ấy sẽ tìm ra được bạn đấy.]
Lầu 89: [Vậy có thể đăng ảnh Kỷ Nhiễm lên không? Em gái này thực sự rất đẹp, muốn theo đuổi.]
Lầu 92: [Lầu trên thật mạnh mẽ, dám cướp bạn gái với đại lão, tao phục mày đấy.]
Lầu 93: [Tình huống gì thế? Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đang yêu đương á? Sao tớ không biết.]
Lầu 94: [Một người bạn học A8 bày tỏ, cậu hãy từ bỏ đi. Thẩm Chấp Kỷ Nhiễm ngồi cùng bàn với nhau, từ xưa đến nay ngồi cùng bàn đều thành CP. Còn chuyện cậu muốn theo đuổi Kỷ Nhiễm á, sao không xem lại chính mình đi, cậu có thể đánh nhau như đại lão không? Cậu có thành tích tốt như đại lão không? Nhà cậu có tiền như nhà đại lão không? Mấu chốt nhất chính là bề ngoài cậu có đẹp trai như đại lão không? Bằng không Kỷ Nhiễm người ta cả ngày đối mặt với khuôn mặt của đại lão thì dựa vào cái gì phải nhìn cậu.
Một câu chốt, tớ cảm thấy cho dù bây giờ hai người này không nói chuyện yêu đương thì cũng sắp rồi. Thật đó, tớ cảm thấy ánh mắt Thẩm Chấp nhìn Kỷ Nhiễm khác với khi nhìn những người khác, kiểu ánh mắt trần ngập yêu thương đấy.]
…
Văn Thiển Hạ thật cẩn thận trả lời bài viết này rồi nhìn thoáng qua xung quanh.
Được xem là người biết chuyện cô thật khổ mà. Mấy tin tức đăng lên web forum có là cái thá gì đâu chứ?
Mọi người có nhìn thấy một em gái mềm mại như Kỷ Nhiễm vì bảo vệ Thẩm Chấp mà bộ dáng sặc giọng với người khác không? Văn Thiển Hạ không nhịn được thẳng lưng lên kiêu ngạo, cô nhìn thấy rồi đó.
Bữa sinh nhật cô, mặc dù Thẩm Chấp không thèm đặt cái thằng tìm mình gây phiền toái kia vào mắt nhưng bộ dáng Kỷ Nhiễm bảo vệ cậu thật sự quá soái.
Văn Thiển Hạ quay đầu lại, thấy hơi kỳ quái, vì sao sáng nay Kỷ Nhiễm có chút tang tang* vậy.
*Tang tang: Kiều buồn rầu, khó chịu.
Đừng nói cả buổi sáng Kỷ Nhiễm tang tang, thật ra cả ngày cô đều tang tang. Đặc biệt buổi chiều nay những bài thi khác liên tục được phát ra, vật lý, hóa học và cả sinh học nữa. Tất cả mọi mặt đều bị Thẩm Chấp treo lên đánh rồi.
Trước giờ tự học tối Kỷ Nhiễm với nhóm Thẩm Chấp tình cờ gặp nhau chỗ quán bán quà vặt.
Hạ Giang Minh đứng cách đó không xa cầm trong tay một cây lạp xưởng, cười hì hì hỏi: “Em gái Nhiễm, muốn ăn gì cứ lấy hôm nay anh Chấp mời khách.”
Văn Thiển Hạ buột miệng hỏi một câu: “Vì sao?”
Hạ Giang Minh hèn hạ ti tiện nói: “Tất nhiên vì lấy được vị trí thứ nhất rồi, anh Chấp của chúng ta thi được nhất lớp đấy.”
Đối với chuyện Thẩm Chấp len lén học tập lại còn gạt bọn họ nữa, Hạ Giang Minh cảm thấy vô cùng đáng xấu hổ. Nhưng cậu ta cũng không dám chống lại cậu vì vậy chỉ có thể không làm nhục sứ mệnh hãm hại cậu một trận.
Hạ Giang Minh thậm chí còn tranh thủ chuyện này mà đòi chủ nhật tới nhà Thẩm Chấp chơi trò chơi nữa.
Chuyện Thẩm Chấp ở một mình khiến cho Hạ Giang Minh không ngừng hâm mộ. Tuy vậy Thẩm Chấp không thích trong nhà có người khác nên cũng không cho họ thường xuyên tới nhà cậu, tình nguyện tiêu tiên cho bọn họ chơi ở Thiên Không cũng không đưa họ về nhà chơi.
Lần này Hạ Giang Minh dựa vào chuyện này mà không kiêng nể gì.
Văn Thiển Hạ lập tức cười nói: “Tớ cũng muốn ăn, tớ cũng muốn ăn.”
Thẩm Chấp đi qua hai bước đứng bên cạnh Kỷ Nhễm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ không biết vì sao lại xụ xuống, nếu không phải xung quanh còn những người khác thì thật sự cậu muốn đưa tay nhéo nhéo một chút.
Cậu nén lại ham muốn hỏi: “Muốn ăn gì?”
Mặt Kỷ Nhiễm không chút thay đổi nói: “Tớ không ăn, ăn no rồi.”
Tức giận.
Rốt cuộc phản ứng lần này của cô cũng làm cho Thẩm Chấp ý thức được một chuyện, sự tức giận của cô gái nhỏ này nhắm vào cậu?
Thẩm Chấp suy nghĩ, rõ ràng sáng nay cô còn bảo vệ cậu trước mặt thầy giáo sao bây giờ lại giận vậy rồi.
Cậu lại nghĩ tới lời Hạ Giang Minh nói, thi thứ đầu nên mời khách…
Chẳng lẽ bởi vì bản thân thi được điểm cao hơn cô cho nên cô không vui?
Thẩm Chấp cũng không phải người chú ý đến điểm số, sở dĩ lần này cậu thi được như vậy bởi vì cậu muốn được trên 700 điểm, vì thế mới không nhớ khống chế điểm lại. Huống chi Kỷ Nhiễm cũng nói, cô thích người giỏi hơn cô mọi mặt, vậy không phải bây giờ cậu đã giỏi hơn cô rồi à.
Cô còn mất hứng vì chuyện gì?
Chẳng lẽ vì bỗng nhiên cậu trở nên quá lợi hại nên cô chưa chuẩn bị tâm lý sao?
Thẩm Chấp cũng là lần đầu tiên thích một cô gái, nên anh cũng không hiểu lắm suy nghĩ của cô gái nhỏ, lúc này hơi cảm thấy bản thân thật vô tội.
Cậu cố gắng làm cho giọng mình ôn hòa nhất có thể: “Không ăn thật à? Buổi tối còn giờ tự học nữa.”
Vốn dĩ Kỷ Nhiễm muốn kiên cường nói không ăn nhưng đột nhiên cả người cô cứng lại.
Bởi vì ngón tay Thẩm Chấp đang khẽ nắm lấy ngón tay cô, ngón tay ấm áp kia dán lên bàn tay có chút lạnh lẽo của cô làm cho người ta có cảm giác ấm áp thần kỳ, sự ấm áp làm cô không muốn rút ngón tay mình lại.
Bây giờ đang lúc chuẩn bị tới giờ tự học buổi tối nên rất đông, trước quầy hàng có người đến người đi, ngay cả quầy thu ngân cũng có một đội ngũ xếp hàng thật dài. Rồi chỗ bán lòng nướng cũng đầy ắp người.
Họ đứng gần trong góc, cơ thể thẩm Chấp hơi nghiêng che cô lại. Hai người đều mặc áo khoác dày, tay áo dài che mất bàn tay.
Thế cho nên xung quanh không ai phát hiện lúc này ngón tay Thẩm Chấp đang giữ chặt ngón tay cô.
Tim Kỷ Nhiễm lại kích động đập nhanh một lần nữa.
Cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua xót này từ trong lòng bốc lên, giống như một cây kẹo bong bóng chậm rãi bay tới giữa không trung rồi nổ tung làm bốn phía đều nhiễm hương vị ngọt ngào đến tận cùng.
Hóa ra nắm tay người trong lòng là cảm giác như thế này.
Thẩm Chấp thấy cô không rụt tay mình lại bèn đánh bạo, nắm chặt cả bàn tay cô.
Họ đứng trong góc trước quầy hàng nơi người đến người đi nắm tay nhau, bàn tay ấm áp của cậu nắm chặt lấy bàn tay có chút lạnh của cô.
Khoảnh khắc này, hận không thể khiến cho thời gian dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói: à à à à à nắm tay rồi, nụ hôn đầu (nụ hôn lưỡi) còn xa sao?