Edit: Mai
Kỷ Nhiễm đứng trước cửa khu nhà hít sâu một hơi. Vốn dĩ Thẩm Chấp muốn đưa cô về nhưng cô sợ ban ngày sẽ gặp Giang Nghệ hoặc những người khác thế nên chỉ có một mình cô đứng đây.
Điện thoại rung lên vài lần, đều do Kỷ Khánh Lễ gọi tới.
Hôm qua lúc Kỷ Nhiễm vừa ra khỏi nhà chỉ có Giang Lợi Khởi gọi tới, Kỷ Khánh Lễ thực sự bị những lời cô nói chọc tức vốn muốn ra oai dạy dỗ cô một chút.
Ai ngờ nửa tiếng sau Kỷ Nhiễm vẫn chưa về nhà lúc đó Kỷ Khánh Lễ mới luống cuống.
Từ nhỏ Kỷ Nhiễm đã khôn khéo hiểu chuyện, là kiểu con nhà người ta được người khác hâm mộ. Bình thường vẫn do Bùi Uyển dạy dỗ quản lí cô, cho dù mấy tháng nay ở chung với ông cũng ít khi làm ông phải quan tâm tới.
Thế mà lần này cô lại bỏ nhà đi.
Nghĩ đến chuyện một cô gái như Kỷ Nhiễm đã hơn nửa đêm vẫn ở bên ngoài làm Kỷ Khánh Lễ khá lo lắng.
May mà vừa rồi Bùi Uyển gọi điện thoại tới nói đã liên lạc được với Kỷ Nhiễm, lát nửa cô sẽ về. Chờ mãi vẫn chưa thấy nên Kỷ Khánh Lễ sốt ruột gọi điện cho cô tiếp.
Thấy vậy Kỷ Nhiễm nhấc chân vào nhà.
Bảo an ở cửa gật đầu chào hỏi với cô một cái.
Lúc Kỷ Nhiễm tới cửa thấy dì Triệu đang ở bên ngoài nhìn thấy cô bèn vội vàng đi lên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Cô chủ, sao giờ này cô mới về, hôm qua trễ vậy rồi cô còn ra khỏi nhà làm mọi người lo lắng muốn hỏng.”
“Xin lỗi dì Triệu.” Kỷ Nhiễm ngoan ngoãn nói.
Dì Triệu nghe giọng nói mềm mại ngoan ngoãn của cô quả thật đau lòng vô cùng, nói thử xem một cô bé xinh đẹp lại đáng yêu như thế thêm vào đó vừa lễ phép lại nghe lời, rồi thành tích học tập cũng tốt nữa mà lại bị đối xử như vậy.
Nếu là con bà, bà nhất định hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay để yêu thương.
Ông Kỷ cũng thật là, vì hai mẹ con kia lại có thể khiến Kỷ Nhiễm uất ức.
Thật sự dì Triệu muốn kêu Kỷ Khánh Lễ mở to mắt ra mà nhìn, đúng là có mắt như mù khiến người ta muốn nổi điên.
Bà nói nhỏ: “Cô Giang là cái thá gì chứ, thân phận cô chủ là gì, thân phận cô ta là gì, hà tất chấp nhặt với cô ta.”
Trước kia dì Triệu nói chuyện còn rất kín đáo uyển chuyển bây giờ vì an ủi Kỷ Nhiễm không chút do dự đứng về phía cô để nói.
Kỷ Nhiễm cười khẽ gật đầu, dì Triệu vui mừng kéo cô vào trong nhà.
Hôm nay Kỷ Khánh Lễ không ra ngoài đánh golf, bình thường ngày chủ nhật hơn phân nửa ông đều đi đánh golf nhưng tối qua Kỷ Nhiễm bỏ nhà đi vẫn còn chưa về, nếu không phải chưa tới 24h chỉ sợ ông đã báo cảnh sát rồi.
Ông đang ngồi trong phòng khách do dự không biết có nên gọi lại cho Bùi Uyển một lần nữa để hỏi tình hình Kỷ Nhiễm hay không lại thấy cửa lớn mở ra dì Triệu đang kéo tay Kỷ Nhiễm đi vào nhà.
Kỷ Nhiễm đứng lại, Kỷ Khánh Lễ từ trên ghế sofa đứng lên bước nhanh qua chỗ cô, tức giận mắng: “Kỷ Nhiễm, sao con lại thế hả, vừa nói con hai câu con đã bỏ nhà đi, ai cho con mượn lá gan đó?”
Kỷ Nhiễm đợi Kỷ Khánh Lễ quở mắng xong xuôi mới cúi đầu nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi ba, con sai rồi.”
Cha mẹ ăn bộ dáng gì nhất của con cái?
Chính là biết nhận sai.
Kỷ Nhiễm mới cúi đầu nói một câu xin lỗi đã làm cho lửa giận của Kỷ Khánh Lễ dịu xuống, giống như một chậu nước lạnh dập tắt tất cả lửa nóng của ông.
Ngược lại khi hết giận rồi ông không kiềm chế được mà tự hỏi lại bản thân mình.
Người như Kỷ Khánh Lễ thực sự rất tự cao tự đại luôn coi mình là nhất, lúc này ông có thể tự kiểm điểm cũng đã hiếm thấy, đây được coi là một lần khó gặp.
Ông than nhẹ một hơi, bất đắc dĩ nói: “Ba cũng chỉ hi vọng mọi người có thể ở chung thật tốt, nếu con thực sự không muốn…”
“Nhiễm Nhiễm.” Đột nhiên giọng nói từ trên lầu truyền xuống, Giang Lợi Khởi một tay vịn cầu thang một tay đỡ eo đi xuống, dịu dàng kêu một tiếng.
Giang Nghệ đứng bên cạnh đỡ cánh tay Giang Lợi Khởi, bộ dáng như sợ bà ta ngã xuống.
Đúng là thật cẩn thận.
Kỷ Nhiễm nghiêng đầu qua nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của hai mẹ con này đột nhiên lại muốn cười, phụ nữ có thai sắp sinh cũng không giống như bà ta, mới mấy tháng đã làm như sợ người ta không biết vậy.
Trên mặt Giang Lợi Khởi lộ ra vẻ thân thiết: “Nhiễm Nhiễm, cuối cùng con cũng về, ba con với dì lo lắng cho con lắm, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi.”
Giang Nghệ vẫn ngoan ngoãn đứng đó không nói chuyện.
Vừa rồi Giang Lợi Khởi nghe thấy động tĩnh Kỷ Nhiễm về nên vội vàng đi xuống, bà ta coi như hiểu, cô gái này nhìn như ngoan ngoãn trên thực tế lại có nhiều mưu mô.
Hơn nữa sợ cô hạ cổ với Kỷ Khánh Lễ, như vậy chỉ sợ bà ta có thổi gió bên gối cũng không thực hiện chuyện mình muốn được.
Bà ta sợ chỉ cần Kỷ Nhiễm vừa về Kỷ Khánh Lễ sẽ hối hận chuyện cho Giang Nghệ về đây ở.
Quả nhiên, vừa rồi đứng chỗ cầu thang nghe được lời Kỷ Khánh Lễ nói và bộ dáng ông hối hận nên bà ta mới kịp thời mở miệng ngăn lời ông nói.
Giang Lợi Khởi thở dài một hơi: “Con đó, chúng ta là người một nhà có gì mà không thể thương lượng chứ.”
Bà ta biết Kỷ Nhiễm ghét nhất điều này cho nên cố ý muốn khích Kỷ Nhiễm để cô không khống chế được như hôm qua. Bà ta cũng làm mẹ nên hiểu tâm lý người làm cha mẹ, nếu con nghe lời thì không sao nhưng nếu con nổi điên rồi đe dọa mình, ngược lại làm cho cha mẹ càng không muốn nuông chiều con.
Kỷ Nhiễm nhìn Giang Lợi Khởi, nếu người ta đã ra chiêu vậy cô cũng không thể không tiếp chiêu.
Kỷ Nhiễm cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Ba, con cảm thấy mẹ nói đúng, con thấy con vẫn nên về ở cùng mẹ.”
Kỷ Khánh Lễ sửng sốt, trong lòng có chút căm tức, bởi vì ông nhớ lúc gọi điện cho Bùi Uyển bà đã mỉa mai ông, nói một đứa con biết nghe lời như vậy mà cũng không thể chăm sóc tốt được.
Nếu bây giờ để Kỷ Nhiễm về ở chung với Bùi Uyển vậy chẳng phải để Bùi Uyển được như ý nguyện, làm bà nghĩ thực sự bản thân ông không chăm sóc tốt cho con à.
Nếu nhắc tới người đời này Kỷ Khánh Lễ không thể chịu thua nhất vậy đó chính là Bùi Uyển.
Cho dù bây giờ hai người đã ly hôn ông cũng không muốn Bùi Uyển nhìn trò cười của mình. Dựa vào cái gì mà con nhất định phải đi theo bà, dựa vào cái gì mà ông không thể chăm sóc tốt cho Kỷ Nhiễm.
Vì thế Kỷ Khánh Lễ không chút do dự mở miệng: “Chuyện này quả thực do ba thiếu cân nhắc, Giang Nghệ sẽ không về nhà ở đâu.”
Giải quyết dứt khoát.
Giang Lợi Khởi đứng một bên chỉ cảm thấy hoa mắt, quả thật như muốn ngất đi.
Giang Nghệ lại càng kinh ngạc trừng to mắt, theo bản năng không thể tin được nhìn Kỷ Khánh Lễ, rốt cuộc cô ta cũng không nhịn được mà la lên: “Dựa vào cái gì?”
Giang Lợi Khởi nghe thấy tiếng cô ta bèn siết chặt bàn tay cô ta lại.
Ngay lập tức Giang Nghệ không phát ra âm thanh gì.
Nhưng Giang Nghệ vẫn uất ức rớt nước mắt, cô ta không muốn ở cái ký túc xá một phòng bốn người rồi ngay cả tủ quần áo cũng nhỏ kia nữa, cô ta chỉ muốn ở trong biệt thự lớn thôi.
Phòng rộng còn có người hầu hạ, cô ta muốn cuộc sống của một cô chủ nhà giàu thì sao chứ, có ai muốn làm người nghèo đâu.
Rõ ràng mẹ cô ta đã là bà Kỷ nhưng dựa vào cái gì cô ta còn bị đuổi đi.
Giang Lợi Khởi dùng hết sức nắm chặt tay Giang Nghệ lại, Giang Nghệ đau đến mức rớt nước mắt rồi Giang Lợi Khởi nhéo nhéo bàn tay cô ta.
Giang Nghệ vừa khóc nức nở vừa nói: “Con không muốn tách khỏi mẹ con, con muốn ở cùng một chỗ với mẹ.”
“Khánh Lễ, thực sự bây giờ Tiểu Nghệ đã ngoan rồi mà, con bé cũng đã hiểu chuyện hơn. Con bé sẽ không dám trêu chọc Kỷ Nhiễm nữa đâu, anh cho con bé ở nhà đi.”
Kỷ Nhiễm nhìn bộ dáng khóc lóc kêu gào của hai mẹ con này, biết đây là thủ đoạn Giang Lợi Khởi dùng để đối phó với Kỷ Khánh Lễ.
Chỉ là không ngờ bây giờ ngay cả Giang Nghệ cũng khóc rồi.
Cô không nhìn họ nữa mà quay đầu nói với Kỷ Khánh Lễ: “Ba, con lên lầu dọn đồ đạc trước, lát nữa tự con sẽ điện thoại cho mẹ, ba đừng lo.”
Nói xong, cô xoay người đi lên lầu.
Sau đó cô đi từng bước về phía trước, một, hai, lúc cô bước đến bước thứ ba phía sau vang lên giọng Kỷ Khánh Lễ: “Tôi đã hạ quyết tâm rồi, nếu Giang Nghệ không muốn ở ký túc xá vậy em thuê cho nó một phòng nhỏ gần trường đi Lợi Khởi, như vậy thuận lợi đến trường hơn cũng không cần đi tới đi lui ở đây nữa.”
Nghe Kỷ Khánh Lễ nói xong sắc mặt Giang Lợi Khởi trắng bệch.
Bà ta cho rằng mình mang thai liền có thể hoàn toàn chèn ép được con nhóc Kỷ Nhiễm này. Nhưng bà ta không ngờ Kỷ Nhiễm lại cố chấp không nhượng bộ chút nào mà ngay cả bà ta cũng không đấu lại cô.
Kỷ Nhiễm từ từ quay đầu lại, cô cố ý nghiêng mặt chỉ nhìn về phía Giang Lợi Khởi và Giang Nghệ.
Có thủ hạ bại tướng nào mà cô chưa thấy qua, nhưng duy nhất hai khuôn mặt thất vọng kia làm cô cực kỳ vui vẻ.
Kỷ Nhiễm nhìn về phía hai người đó mỉm cười, há miệng im lặng phun ra hai chữ.
Đi khỏe.
Ác ý rõ ràng.
*
Kỷ Nhiễm về phòng với tâm trạng cực kỳ tốt đẹp. Cô đúng là một người tài giỏi mà, vừa bắt được nam thần vừa đánh được mẹ kế kẻ thứ ba đáng ghét kia một trận.
Bắt được nam thần…
Bỗng nhiên cô bật cười, hóa ra trong lòng cô Thẩm Chấp lại là nam thần. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đời trước Thẩm Chấp vẫn luôn là nam thần NO.1 trong giới đầu tư, không những anh có gia thế nổi bật mà năng lực cũng hơn người.
Trong giới đầu tư có một câu nói rất phổ biến, hãy thật quý trọng thời gian và năng lực được làm việc chung với Thẩm Chấp.
Bởi vì nói không chừng ngày nào đó nam thần sẽ về nhà kế thừa hầm mỏ của gia đình anh.
Anh chính là nam thần trong cảm nhận của mọi người cho nên cô buôn bán lời rồi nhỉ. Ở trước mặt Thẩm Chấp, Kỷ Nhiễm luôn biểu hiện lạnh nhạt bình tĩnh thế mà khi đóng cửa lại còn một mình mình cô không nhịn được cười trộm ra tiếng.
Thẩm Chấp là bạn trai của cô rồi.
Đúng vậy, là bạn trai đúng nghĩa.
Kỷ Nhiễm không nhịn được mà lăn một vòng trên giường, thế cho nên tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài cô đều nhắm mắt làm ngơ.
Giang Nghệ khóc về phòng, lần này cho dù Giang Lợi Khởi không nhéo tay cô ta thì cô ta cũng thực sự khóc rồi. Dù sao mộng đẹp mới tiếp diễn một ngày đã bị đánh tan nát, thật sự có cảm giác tuyệt vọng.
Giang Lợi Khởi nhìn Giang Nghệ đang nằm trên giường khóc nức nở bèn thở dài.
Bà ta nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Ngày mai mẹ sẽ tìm một căn nhà cho con rồi tìm cho con một dì giúp việc để chăm sóc con.”
“Đến cùng mẹ có phải mẹ con không, mẹ không thấy Kỷ Nhiễm bắt nạt con sao?” Rốt cuộc Giang Nghệ không nhịn được nữa oán hận Giang Lợi Khởi.
Giang Lợi Khởi không ngờ bây giờ cô ta lại đổ tội hết cho mọi người, ngay cả người mẹ ruột này cũng không tha.
Bà ta tức giận nói: “Nếu không phải do con không tốt cứ lấy trộm đồ của Kỷ Nhiễm để nó nắm được cán đuôi thì nó có thể đuổi con đi dễ vậy à? Con còn mặt mũi nổi điên với mẹ.”
“Đúng đúng đúng, đều do con không tốt con vô dụng. Mẹ đúng hết được chưa.” Giang Nghệ vừa khóc vừa lau nước mắt trên mặt, “Mẹ từng nói chỉ cần mẹ mang thai thì có thể đón con về vậy mà bây giờ nhìn đi, còn không phải cũng đuổi con đi à. Đúng rồi, mẹ sắp có đứa con khác nên không thèm quan tâm đến con nữa.”
Giang Nghệ càng nghĩ càng cảm thấy giận dữ.
Cô ta tức giận vừa đấm vừa đánh trên giường làm cho Giang Lợi Khởi càng giận hơn, ngay cả bụng cũng hơi đau.
Cuối cùng Giang Lợi Khởi cũng không nói gì nữa tính để cho một mình cô ta yên tĩnh trước nên xoay người ra khỏi phòng. Nhưng bà ta không ngờ chính mình chân trước mới đi chân sau Giang nghệ đã chạy ra khỏi phòng xông đến trước cửa phòng Kỷ Nhiễm.
Cô ta đấm đùng đùng lên cửa.
Kỷ Nhiễm mở cửa ra nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Giang Nghệ ngay trước mặt.
Cô cũng không thấy lạ chỉ thản nhiên nhìn Giang Nghệ đang điên khùng kia. Dù sao Kỷ Khánh Lễ cũng đã đồng ý để cô ta về vậy mà bây giờ lại đổi ý, cho người khác hi vọng rồi lại phá hủy chi bằng ngay từ đầu đừng cho họ hi vọng.
Nếu vậy sẽ làm người ta điên hơn.
Ánh mặt Giang Nghệ đỏ ngầu nhìn cô: “Kỷ Nhiễm, mày dựa vào cái gì mà đối xử với tao như vậy, mày cho rằng mày là ai?”
“Tôi không là ai nhưng tôi có quyền quyết định cô ở trong nhà này hay cút ra ngoài.”
Giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Nhiễm càng làm cho người đối diện căm tức hơn, trong lòng Giang Nghệ cuồn cuộn nổi giận, không thể nhịn được nữa tính giơ tay lên tát Kỷ Nhiễm một cái.
Kỷ Nhiễm đã lớn thế này nhưng ngoại trừ tối hôm qua bị Kỷ Khánh Lễ tát một cái ra chưa từng bị ai động một ngón tay.
Bây giờ ngay cả con mèo con chó cũng muốn động tay với cô.
Kỷ Nhiễm cũng không khách sáo nữa, nếu nói hôm nay ở nhà ma chỉ vô ý đánh người vậy bây giờ bản thân cô thực sự có ý đánh Giang Nghệ.
Cô không thích đánh nhau với con gái bởi vì đánh nhau rất khó coi cứ nắm tóc cào mặt.
Nhưng bây giờ cô đang nắm áo Giang Nghệ đè cô ta lên vách tường, Giang nghệ bị cô ấn lên tường không nhúc nhích được liền thét chói tai, “Mày muốn làm gì, Kỷ Nhiễm, mày buông tao ra.”
“Tới đây khiêu khích tôi trước vậy có nghĩ đến kết cục chưa?” Tay Kỷ Nhiễm giữ chặt cằm cô ta, lạnh lùng nói.
Giang Nghệ bị cô đè chặt nhưng vẫn cố vùng vẫy điên cuồng, Kỷ Nhiễm thấp giọng nói: “Giang Nghệ, vốn dĩ tôi tính cho cô còn chút thể diện khi bước chân ra khỏi cái nhà này. Nhưng bây giờ xem ra chúng ta không thể hòa hợp.”
Kỷ Nhiễm kéo Giang Nghệ đến trước tấm gương trong phòng cô, chỉ vào người trong đó: “Giang Nghệ, cô có muốn biết tôi và cô khác nhau điểm nào không?”
“Là đây.”
Hai thiếu nữ trong gương, một người bình tĩnh mạnh mẽ còn một người đỏ mắt gân cổ cả người run lên.
Giữa hai người, cao thấp rõ ràng.
Trên đời này không có món đồ nào rõ ràng hơn gương, nó phản chiếu hình ảnh một người chân thật nhất không chút che đậy.
Sau đó Kỷ Nhiễm buông Giang Nghệ ra, xoay người đẩy ngã hết những món đồ trên bàn trang điểm, sau đó xô hết sách trên giá xuống rồi cuối cùng dùng đèn để bàn đập mạnh lên bề mặt gương.
Ầm một tiếng.
Trong khoảnh khắc gương vỡ nát.
Giang Nghệ không nhịn được hét lên một tiếng còn Kỷ Nhiễm vẫn đứng im tại chỗ nhìn cô ta.
Dì Triệu ở dưới lầu nghe được động tĩnh lớn như vậy liền chạy lên, lúc bà vừa tới cửa nhìn thấy trong phòng Kỷ Nhiễm bừa bãi liền hét lớn: “Cô Giang, cô đang làm gì thế, sao cô có thể làm như vậy?”
Dì Triệu lập tức đi vào trong rồi vội vàng che trước người Kỷ Nhiễm.
Giang Nghệ há miệng thở dốc, nhưng thoáng chốc cửa phòng lại nhiều thêm hai người.
Kỷ Khánh Lễ nhìn những cuốn sách bị ném đầy trong phòng Kỷ Nhiễm, còn cả miếng kính bị đập nát kia, trán nhảy thình thịch trầm giọng tức giận hỏi: “Chuyện gì thế hả?”
Còn Giang Lợi Khởi đứng một bên càng kinh hãi không nói nên lời.
Dì Triệu vội vàng nói: “Ông chủ, cô Giang xông vào phòng cô chủ, ông xem mấy đồ đập bể này đi.”
“Hừ, muốn tạo phản à.”
Giang Nghệ cứ như khúc gỗ nhìn Kỷ Khánh Lễ, dường như cô ta đã mất bản năng giải thích cuối cùng ánh mắt cô ta nhìn qua gương mặt Kỷ Nhiễm.
Khóe môi Kỷ Nhiễm hơi nhếch lên một cái khó nhận ra.
Cô đã nói rồi, lần này không thể hòa hợp mà.