• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Ngoại truyện: Tỉnh mộng (2) - Lĩnh giấy kết hôn




Editor: Mai



Khi Kỷ Nhiễm lấy cúp từ trong ngăn tủ ra, còn đặc biệt nhìn thoáng qua hàng chữ nhỏ bên dưới nữa, giải thi đấu sudoku học sinh trung học cả nước lần thứ mười, Thẩm Chấp.



Cô nhìn chằm chằm cúp hồi lâu, đột nhiên có ý nghĩ hiện lên trong đầu.



Chợt lướt qua, nhưng không đủ rõ ràng.



Kỷ Nhiễm lấy cúp từ chỗ cất giữ ra, đi tới phòng sách, Thẩm Chấp mới họp với mọi người xong thấy cô tiến vào liền cười kêu lên: “Sao vậy vợ?”



Từ sau khi cầu hôn thành công mấy ngày hôm trước, anh đã bắt đầu gọi cô là vợ rồi.



Hai tay Kỷ Nhiễm chắp ra sau lưng, cười mỉm như tiểu hồ ly giảo hoạt, bộ dáng này của cô làm cho Thẩm Chấp có cảm giác như cô đang muốn làm chuyện xấu.



Không đợi anh hỏi ra miệng Kỷ Nhiễm đã đi lên trước hai bước, giơ cúp đang giấu sau lưng ra trước mặt anh.



“A Chấp, em phát hiện anh có cái cúp này nè.”



Đối mặt với Kỷ Nhiễm đang hưng phấn, Thẩm Chấp kinh ngạc, đợi lúc anh nhìn chằm chằm vào hàng chữ nhỏ màu vàng khắc trên bệ cúp, giải thi đấu sudoku học sinh trung học cả nước lần thứ mười.



Cô hăng hái nói: “A Chấp, anh biết không? Em là quán quần mùa thứ chín đó, còn anh là mùa thứ mười, vậy chính là sau em rồi.”



Trí nhớ của anh lập tức bị kéo về mười năm trước.



Khi đó trong lúc vô tình anh nhìn thấy bức ảnh Kỷ Nhiễm trên báo tuyên truyền về sudoku, cho dù không quan tâm tới cuộc thi đó nhưng anh vẫn tham gia chỉ vì muốn gặp Kỷ Nhiễm.



Kỷ Nhiễm đã không còn nhớ tới lúc đó từng gặp qua anh nữa.



Cuộc thi hôm đó Thẩm Chấp làm rất tốt, sau khi thi đấu đã chặt đứt nghi ngờ từ những người khác ở Tứ Trung, lấy được vị trí thứ nhất trong cuộc thi. Cõi lòng đầy mong chờ đợi tới buổi lễ trao giải.



Chờ tới khi Kỷ Nhiễm nhìn thấy anh, cô sẽ mang bộ dáng tức giận không cam lòng.



Sau đó anh sẽ nói cho cô biết, mình là Nguyên Cảnh.



Thẩm Chấp còn nghĩ không biết khi cô cô nghe vậy sẽ kinh hỉ nhiều hơn hay kinh hãi nhiều hơn, dù sao cũng chắc chắn cô không thể ngờ tới được người đánh bại cô trong trận thi đấu cả nước lần này dành vị trí thứ nhất lại là anh.



Là Nguyên Cảnh.



Nhưng ai ngờ hôm trao giải anh chỉ thấy hai nữ sinh không quen biết tới đây.



Ngay từ đầu Thẩm Chấp vẫn giữ được sự bình thản, cho rằng chắc lần này Kỷ Nhiễm phát huy thất thường, kết quả hai nữ sinh anh không quen biết kia đứng bên nhỏ giọng nói chuyện với nhau.



“Cậu nói xem sao lần này Kỷ Nhiễm không tham gia thi đấu?”



“Cậu ấy nói đã từng lấy được giải quán quân rồi, không còn ý nghĩa gì nữa nên không muốn tiếp tục tham gia.”



“Ông trời ạ, cậu ấy kiêu ngạo thật…” Nữ sinh đạt á quân kia kinh ngạc che miệng khẽ nói, cô ta nói: “Tớ nghe nói ở trường cậu ấy cũng kiêu ngạo như vậy.”



Trên mặt Thẩm Chấp dần dần xuất hiện nụ cười lạnh, không còn quá lo lắng tới chuyện Kỷ Nhiễm không tham gia thi đấu nữa.



Ngược lại cảm thấy hai nữ sinh kia hình như hơi thiếu đạo đức đi nói xấu sau lưng người khác.



Mặc dù Thẩm Chấp không hiểu rõ loại sinh vật con gái này, nhưng anh vẫn biết cái vòng tròn nhỏ hẹp giữa con gái với nhau còn nghiêm trọng hơn quần thể. Bởi vậy lúc hai nữ sinh này càng nói càng hăng say thì anh càng nhăn mày lại.



“Ai kêu người ta là trạng nguyên Nhất Trung chứ, người ta có tư bản kiêu ngạo mà. Huống chi nhà cậu ấy còn có tiền như vậy.”



Mặc dù lời này nói như kiểu khen ngợi Kỷ Nhiễm nhưng giọng điệu vô cùng chua, giọng nói lộ ra kiểu cô ta chính là đang ghen tị, nhìn cô(KN) cực kỳ khó chịu.



“Không phải A1 có nhiều bạn học cấp bậc đại thần à, đều thi không vượt qua cậu ấy à?” Nữ sinh đạt huy chương đồng tò mò hỏi.



Nữ sinh á quân gật đầu: “Đúng vậy, nói ra cậu cũng không dám tin, từ lúc cậu ấy vào lớp mười thì tất cả cuộc thi đều dành được hạng nhất trong trường tụi tớ. Cơ bản không người nào có thể tranh với cậu ấy.”



Đột nhiên nhân viên tổ chức đi tới, cười nói: “Ba người chuẩn bị tốt nhé, chúng tôi sắp tiến hành lễ trao giải rồi.”



Hai nữ sinh nghe được chữ ba người liền hoảng sợ, đợi lúc hai người quay đầu mới phát hiện ra một người đang ngồi chỗ sofa.



Thẩm Chấp không nhanh không chậm đứng lên, hai tay đút túi quần thản nhiên đi ra ngoài.



Hai người kia nhìn thiếu niên trước mặt vừa đẹp trai vừa có khí chất lạnh lùng. Nhìn anh đi thẳng ra bên ngoài, hai nữ sinh liếc qua nhau.



Từ trong mắt đối phương đều nhìn thấy chút xấu hổ thẹn thùng.



Thiếu niên đẹp trai kia là quán quân cuộc thi lần này sao?



Ai ngờ Thẩm Chấp đi tới cửa đột nhiên dừng chân lại, từ từ quay đầu nhìn hai người kia, nhếch miệng lên lộ ra nụ cười châm biếm.



“Bộ dáng hai người khi nói xấu sau lưng người khác vô cùng xấu.”



Nhất thời mặt hai nữ sinh đỏ bừng, như vừa nhận được đả kích vô cùng lớn. Chỉ sợ qua thật lâu hai người đó cũng không quên được cảnh tượng ngày hôm nay.







“Anh cười gì vậy?” Kỷ Nhiễm tò mò nhìn Thẩm Chấp đang không nhịn được mà bật cười kia.



Còn Thẩm Chấp thì đại khái cũng không thể nào nói cho cô biết, chính mình vì cô mà nói lời ác độc với hai nữ sinh kia, thật ra bởi vì có liên quan tới Nguyên Sênh nên anh vô cùng tôn trọng phái nữ.



Cho dù những bạn nữ ở Tứ Trung đồn thổi bậy bạ về hình tượng của anh thì anh cũng chưa từng nổi cáu lần nào.



Lần đó lại không chút do dự mở miệng chửi đối phương.



Thẩm Chấp không nói lời nào còn bộ dáng Kỷ Nhiễm lại vô cùng hào hứng, cô cầm cúp vui vẻ nói: “Em phải về tìm cúp của em mới được, trùng hợp thật đó. Chúng ta lại có thể tham gia cùng một cuộc thi, thậm chí còn là hai lần kế nhau nữa.”



Kỷ Nhiễm cảm thấy đây là duyên phận, cảm thấy vô cùng tuyệt vời.



Như giữa cô với Thẩm Chấp có sợi dây liên kết vô hình, cho dù từng tách khỏi nhau nhưng cuối cùng vẫn tìm đến nhau.



Nhìn bộ dáng cô vui vẻ như vậy, đột nhiên Thẩm Chấp hơi kích động, đây là thời khắc không nhiều lắm.



“Không phải trùng hợp.”



Thẩm Chấp cười khẽ, có chút buồn cười vì tuổi mười bảy của chính mình, cảm thấy thời thiếu niên khi đó quá sơ sài, anh khẽ nói: “Anh nhìn thấy em trên tờ báo tuyên truyền sudoku cho nên anh nghĩ em có thể sẽ tham gia thi đấu lần nữa. Vì thế anh tham gia.”



Không phải trùng hợp mà vì muốn gặp cô nên anh mới tham gia thi đấu.



Anh vừa nói xong liền nhìn qua người đang đứng bên cạnh, chậm rãi đứng lên, Kỷ Nhiễm cũng nhìn anh, sự kinh ngạc mê mang trong mắt đan xen nhau chiếu thẳng vào lòng anh.



Kỷ Nhiễm hít mũi, cô không biết mình nên nói gì.



Cô cho rằng chính mình đã phát hiện ra một chuyện trùng hợp, cô cho rằng đây chỉ là ngẫu nhiên, là niềm vui nhỏ mà vận mệnh cất giấu của bọn họ, đợi cô tìm ra,



Bây giờ cô phát hiện đây không phải kinh hỉ.



Mà là sự cố gắng của Thẩm Chấp, anh cố gắng đi tới trước mặt cô, đi tới bên cạnh cô.



Nhiều năm qua đi dường như anh vẫn luôn cố gắng ở góc mà cô nhìn không thấy. Kỷ Nhiễm như hiểu ra vì sao mình trải qua chuyện thần kỳ kia, được quay về tuổi mười bảy của chính cô lần nữa.



Thậm chí việc cô của mười bảy tuổi lựa chọn đi theo Kỷ Khánh Lễ tới thành phố B, gặp lại Thẩm Chấp.



Có lẽ sự chờ đợi quá lâu quá vô vọng của anh làm cảm động ông trời, làm thần điều khiển vận mạnh bằng lòng cho họ thêm cơ hội.



Đột nhiên Kỷ Nhiễm cụp mắt xuống.



Đôi mắt đen nhánh kia mới qua một giây đồng hồ đã rơi nước mắt, từng giọt từng giọt, rõ ràng như vậy, mí mắt dính nước tạo nên sự mỹ lệ trong veo.



Tiên nữ rơi lệ chắc cũng kiểu này.



Thẩm Chấp không ngờ cô sẽ khóc, trong lòng hơi hối hận, vốn bé hồ ly nhỏ này còn đang cười vui vẻ như phát hiện ra bảo tàng hiến vật quý cho anh.



Bởi vậy mới làm anh muốn chọc thủng.



“Nhiễm Nhiễm, đừng khóc.” Thẩm Chấp đau lòng, biết rõ cô vì chính mình mà khóc nhưng vẫn đau lòng.



Trên đời này đại khái người anh không nguyện ý nhìn thấy khóc nhất đó chính là Kỷ Nhiễm, cho dù cảm động thì anh hi vọng cô vẫn cười, cô vẫn vui vẻ.



Kỷ Nhiễm không hiểu vì sao bây giờ mình dễ dàng khóc như vậy.



Thật dọa người mà.



Hai mắt cô ngập nước nhìn Thẩm Chấp, cố kìm nén tiếng nức nở trong nghẹn ngào: “Thẩm Chấp, có phải anh rất thích em không?”



Lần này tới phiên Thẩm Chấp bực bội.



Đợi hồi lâu vậy mà chỉ chờ được câu này, có đôi khi anh cảm thấy lối suy nghĩ của cô gái này quá lệch lạc.



Anh phụng phịu gật đầu: “Đúng, anh thích em như vậy đó. Lúc trước vì tìm em mà tham gia thi đấu, kết quả em chỉ đi dạo một vòng quanh trường thi không thèm tham gia.”



Má Kỷ Nhiễm đỏ bừng lên.



Thẩm Chấp thực sự rất thích phản ứng này, lần nào thấy cũng cảm thấy đáng yêu, vì thế anh nói tiếp: “Sau đó em còn nói ghét anh, em cho rằng anh không biết chuyện mỗi ngày em cằn nhằn với Phương Thiên à?”



Má Kỷ Nhiễm càng đỏ hơn.



Cô đấu tranh trong suy nghĩ, cô không có, không phải cô, thật sự cô không có.



Nhưng thật sự Kỷ Nhiễm không thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, bởi vì trước đó cô thật sự rất quá đáng, mỗi ngày đều nói xấu Thẩm Chấp với Phương Thiên, rồi lại hơi uất ức: “Ai kêu anh cứ cướp đoạt hạng mục của em.”



Họ làm trong ngành đầu tư nên sẽ lựa chọn một số công ty có tiềm lực không lồ.



Ai ngờ mấy công ty mà cô ưng đều bị Thẩm Chấp đầu tư, lúc đó cô còn nghi ngờ có phải Thẩm Chấp mua chuộc người bên cạnh cô hay không, đánh cắp mất bí mật thương mại của cô.



Dù sao loại chuyện đó có một sẽ có hai, thật sự rất kỳ lạ.



“Còn nữa, em tính tiếp tục giấu chuyện hai chúng ta ở cùng nhau?” Thẩm Chấp nói tới câu này liền nghiêng người lại gần, hơi cong eo ánh mắt ngang ánh mắt cô, trong mắt lộ ra vài phần ý cưới, giọng trầm thấp lộ ra vài phần từ tính trưởng thành.



Hấp dẫn Kỷ Nhiễm làm tim cô đập nhanh kịch liệt.



Cô lắc đầu: “Em không cố ý muốn giấu.”



Chỉ tại cô không có cơ hội nào để nói, ngay từ đầu vì nghĩ đến chuyện bây giờ hai người đang làm cùng công ty, bây giờ anh kế thừa công ty gia đình nên không còn băn khoăn nữa. Nhưng cô không thể đi khoe với khắp thế giời rằng Thẩm Chấp là chồng sắp cưới của cô chứ.



Mặc dù làm như vậy cũng rất tuyệt.



Gần đây Thẩm Chấp luôn vội vàng chuyện tập đoàn Hằng Trì, cho dù Thẩm Việt bị bắt nên bác cả không còn sức lực đi quấy rối anh nữa.



Nhưng mà bác hai và ba anh cũng không phải người dễ bị bắt nạt.



Thẩm Kỷ Minh cảm thấy con trai mình chính là CEO tập đoàn Hằng Trì, mỗi ngày ông đều ôm giấc mộng làm Thái Thượng Hoàng. Thẩm Chấp chưa đánh nát giấc mộng đẹp này của ông, dù sao vẫn nên đánh từng người một.



Ba ruột của anh cứ để đến cuối cùng đi.



Đối với ông cụ mà nói, ông cụ không thèm để ý đến chuyện người quản lý tập đoàn Hằng Trì có phải người nhà họ Thẩm hay không, nếu như Thẩm Chấp không xuất hiện ở nhà họ Thẩm, có lẽ ông cụ thật sự có khuynh hướng sẽ cho người chức nghiệp quản lí.



Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Chấp lại làm ông cụ dấy lên hi vọng một lần nữa.



Ông cụ hi vọng Thẩm Chấp có thể thay ông bảo vệ cho tập đoàn Hằng Trì, để cơ nghiệp mà ông cụ vất vả sáng lập nên không bị phá hủy chỉ trong nháy mắt.



“Khi nào chúng ta đi lãnh giấy kết hôn?” Thẩm Chấp sát lại gần cô, giọng nói nghe qua khá bình thản, theo Phật nói thì là kiểu vân đạm phong khinh, nhưng trong giọng nói vẫn vô ý tiết lộ ra chút căng thẳng trong đó.



Thậm chí đến bây giờ anh còn không cách nào tin tưởng chuyện Kỷ Nhiễm ở ngay bên cạnh mình, là người của mình.



Thật ra người như anh có ý thức lãnh thổ.



Thuộc về anh thì anh muốn tạo nên dấu hiệu thuộc về mình.



Anh hận không thể dán giấy note lên người Kỷ Nhiễm để chứng minh rằng cô là của Thẩm Chấp này, cho nên anh mới có thể cầu hôn khẩn cấp như vậy. Tại không có chuyện nào có thể nói cho thiên hạ biết hết được, chỉ đành dùng chuyện kết hôn để tuyên bố với cả thế giới cô là người của anh.



Kỷ Nhiễm liếc mắt nhìn anh, đột nhiên nói: “Em nghi ngờ anh đang gài bẫy em.”



Họ đã nói qua chuyện lãnh giấy kết hôn, hai người cảm thấy cuối năm thích hợp nhất. Dù sao bây giờ công việc Thẩm Chấp thực sự rất bận, hơn nữa bên Bùi Uyển còn chưa hoàn toàn chấp nhận Thẩm Chấp.



Tối thiểu lần trước Kỷ Nhiễm dẫn anh đi gặp Bùi Uyển, Bùi nữ sĩ vẫn bày ra vẻ mặt miễn cưỡng như kiểu nể mặt Kỷ Nhiễm nên tôi mới miễn cưỡng ăn cơm với cậu.



Thật ra Kỷ Nhiễm biết mẹ cô là kiểu chết vì sĩ diện.



Trước nay Bùi Uyển chưa từng nhường ai, quyết định do bà nói ra không ai có thể thay đổi được. Nhưng bây giờ xem ra vì Kỷ Nhiễm mà bà đã thay đổi rồi.



Ngày đó chuyện Kỷ Nhiễm bị bắt cóc làm cho Bùi Uyển hoảng hốt lo sợ chạy ngay đến bệnh viện.



Trong điện thoại không nói rõ chuyện gì chỉ nói có người bị thương.



Gần như Bùi Uyển muốn sụp đổ, Kỷ Nhiễm vừa hôn mê tỉnh lại, mới nhặt được mạng từ quỷ môn quang về, bây giờ chỉ qua mấy ngày đã xảy ra chuyện bắt cóc.



Khi bà chạy tới phòng cấp cứu bệnh viện thấy Thẩm Chấp đang khẩn cấp xử lý vết thương, còn Kỷ Nhiễm đang ngồi bên cạnh anh kia lông tóc không thương tổn.



Bùi Uyển mới biết được đúng là Thẩm Chấp không thèm để ý tới tính mạng mình, tự mình đâm một nhát làm cho kẻ bắt cóc mất tập trung nên cảnh sát mới có cơ hội cứu Kỷ Nhiễm.



“Mấy đứa đúng là người trẻ tuổi, sao cứ kích động vậy chứ, cậu có thể bảo đảm chỉ cần cậu đâm một nhát thì có thể cứu được Kỷ Nhiễm sao? Nếu bản thân cậu xảy ra chuyện gì thì làm sao?”



Qủa thật Bùi Uyển hơi tức giận, đặc biệt khi nhìn thấy độ nông sâu miệng vết thương trên người Thẩm Chấp.



Bởi vì mất máu nên mặt Thẩm Chấp càng trắng bệch hơn, trên trán đầy hồ hôi, khiến người ta vừa nhìn đã đau lòng.



Anh nói: “Cháu không muốn để Nhiễm Nhiễm bị thương, cháu bằng lòng để mạng lại bảo vệ cô ấy.”



Đối với anh mà nói, cô chính là cô gái mà anh bằng lòng dùng mạng đánh đổi.



Bùi Uyển yên lặng nhìn anh, bà chưa bao giờ là người sẽ tin vào tình yêu, lúc trước kết hôn cũng từng có một phần thích, nhưng chút thích kia cuối cùng không thể nào trở thành tình yêu được.



Có lẽ bởi vì bà chưa gặp được đúng người.



Cho nên bà luôn dạy Kỷ Nhiễm phải nắm lấy những thứ thực tế, tiền bạc cũng được, địa vị cũng được, vì mấy thứ đó luôn là thứ có thể nắm chặt trong tay.



Bà cho rằng tình yêu vô cùng nực cười, không ngờ tới lúc mình hơn năm mươi tuổi lại nhìn thấy tình yêu thực sự của con gái bà.



Thời gian trước Thẩm Chấp luôn ở bệnh viện chăm sóc Kỷ Nhiễm, bà cũng nhìn trong mắt. Nhưng bà vẫn muốn bảo vệ Kỷ Nhiễm, sợ cô bị tổn thương, sợ cuộc đời cô sẽ khó khăn giống bà giống mẹ Thẩm Chấp.



Nhưng hiện tại bà đã hiểu, Thẩm Chấp không phải Kỷ Khánh Lễ không phải Thẩm Kỷ Minh, anh không giống như bọn họ.



Trước nay anh vẫn luôn bảo vệ Nhiễm Nhiễm, không ít hơn chút nào so với việc bà bảo vệ Kỷ Nhiễm.



“Dì, cháu hi vọng người có thể cho cháu cơ hội để cháu có thể thực hiện lời mình nói.” Thẩm Chấp nhìn thẳng vào Bùi Uyển, không né tránh.



Anh biết Bùi Uyển vẫn không xem trọng mối quan hệ giữa anh và Kỷ Nhiễm, thậm chí còn phản đối nữa.



Bùi Uyển nhìn qua Kỷ Nhiễm, rồi nhìn qua anh, đột nhiên nói: “Tôi luôn nghĩ tính cách cậu trầm ổn, không ngờ cũng có thể là người thuận cột bò lên trên*.”




*Thuận cột bò lên trên: Kiểu dựa vào hoàn cảnh mà đòi hỏi, Bùi Uyển đang nói dựa vào chuyện anh vì Kỷ Nhiễm bị thương mà đưa ra yêu cầu làm người ta không từ chối được.



Lời này hơi có ý mỉa mai.



Nhưng ai biết một giây sau Bùi Uyển nói tiếp: “Dù sao bây giờ con bé không nghe lời tôi nữa, chuyện người trẻ mấy người, tự mình nhìn rồi làm đi.”



Nói xong Bùi Uyển đi khỏi đó.



Từ lúc đó trở đi rốt cuộc Bùi Uyển không phát biểu ý kiến về chuyện Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp nữa, sau đó Kỷ Nhiễm dẫn Thẩm Chấp đi ăn cơm cùng bà, bà đã chấp nhận.



Nghe Thẩm Chấp nhắc tới chuyện lĩnh giấy, Kỷ Nhiễm nói: “Nếu lĩnh giấy thì không phải anh nên nói qua với ba mẹ em một tiếng à?”



Thẩm Chấp gật đầu.



Kỷ Nhiễm nhìn bộ dáng của anh, đột nhiên cười: “Anh có sợ không?”



“Em còn xem anh là tên nhóc mười bảy tuổi sao?” Thẩm Chấp nhéo mũi cô, đúng là lúc mười bảy tuổi anh không có biện pháp nào với mẹ vợ.



Nhưng bây giờ không giống vậy.



Anh không nói cho Kỷ Nhiễm nghe, thật ra trước khi cầu hôn anh từng gọi điện cho Bùi Uyển một lần rồi. Bởi vì cầu hôn là chuyện lớn, anh có thể gạt Kỷ Nhiễm để cô bất ngờ nhưng anh muốn nói một tiếng trước với mẹ vợ anh.



Bùi Uyển nghe xong rất lâu không nói gì.



Trong lòng Thẩm Chấp có một đống lớn lý do để thuyết phục bà đồng ý, giọng nói bên kia bất ngờ vang lên lần thứ hai, Bùi Uyển nói: “Dì vẫn hi vọng Nhiễm Nhiễm có thể hạnh phúc, trước kia dì vẫn luôn nói với con bé rằng, hạnh phúc phải dựa vào năng lực chính mình để nhận lấy. Vì thế dì bắt con bé cố gắng học tập, cố gắng làm việc, dạy con bé đi tranh thủ toàn bộ.”



“Nhưng từ trước đến nay không hề dạy con bé làm thế nào đi yêu một người.”



Thẩm Chấp nghe lời bộc bạch gần giống như lời sám hối của một người mẹ, không hiểu sao lại cảm động, có lẽ, từ trước đến nay họ đều hiểu lầm Bùi Uyển.



Không phải bà cố chấp, mà chỉ là bà hi vọng Kỷ Nhiễm hạnh phúc mà thôi.



Kỷ Nhiễm không biết chuyện anh nói với Bùi Uyển, thấy anh tự nhiên yên lặng thì không khỏi dỗ dành: “Được rồi, được rồi, em chọc anh thôi. Thật ra em không lo lắng đâu, hận không thể kết hôn với anh ngay lập tức ấy chứ, anh có biết không? Hiện tại anh đã không còn là nam thần NO.1 trong ngành đầu tư nữa mà anh đã nổi tiếng đến mức thành ông chồng quốc dân luôn rồi.”



Không phải do Kỷ Nhiễm nói quá đâu, lần đầu tiên Thẩm Chấp tham gia họp báo ở tập đoàn Hằng Trì, đoạn clip khi anh lên sân khấu đã vượt qua năm trăm ngàn lượt xem trên internet rồi.



Một đám con gái khóc hô nhất định phải tới tập đoàn Hằng Trì phỏng vấn.



Nghe nói điện thoại tổng công ty đã bị gọi nổ tung rồi.



Bây giờ quả thật cô cần phải có cảm giác nguy cơ.



Thẩm Chấp nhìn cô rồi bỗng nhiên cười khẽ, cơ thể lại gần chút nữa, giọng nói trầm trầm mềm mềm: “Đừng sợ, anh chỉ của riêng em thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK