“Sớm như vậy hai người đã tay trong tay, đêm qua chắc là vui vẻ lắm!” - Người nào đó ghen đến độ không còn lý trí, từng lời khó chịu rít ra mang theo mùi thuốc súng.
“Bốp...” - Lại một cái tát như trời giáng rơi xuống gương mặt điển trai của ai đó. Để lại năm dấu tay ửng đỏ rõ mồn một.
“Em...” - Đoàn Nam Phong bất ngờ bị tát cho nên chưng hửng không kịp phản ứng, chỉ có thể cứng họng thốt ra một từ “em”.
“Đoàn Nam Phong, tôi và anh đã kết thúc. Tôi ở bên ai không đến lượt anh lên tiếng. Anh ở đây nổi điên cái gì? Mới sáng sớm đã cắn loạn lên.” - Tinh Vân tức giận gào lên nhưng lại quên mất vì sao mình lại phải giải thích với hắn?
“Muốn kết thúc với tôi? Em nghĩ cũng đừng có nghĩ đến.Tối qua tôi đã nói rằng em phải yêu tôi, không được phép không yêu tôi. Em có nhớ hay không?” - Đoàn Nam Phong tuy là người đàn ông lạnh lùng nhưng trong hoàn cảnh này hắn cũng giống như đứa trẻ bắt ép Tinh Vân bằng giọng điệu trẻ con.
Tinh Vân liếc hắn một cái rồi định quay đi vì cô lười tranh cãi với tính trẻ con của hắn. Nhưng ngay lúc đó hai tay đang giữ lan can trên boong tàu của Đoàn Nam Phong liền chuyển ra sau lưng đỡ đầu và lưng nàng, kéo mặt nàng sát lại gần với mặt hắn. Hắn áp môi xuống hôn nàng kịch liệt. Tinh Vân hoảng sợ tránh né, lắc lư đầu nguầy nguậy. Sau đó cố lắm mới kêu lên được một tiếng: “Đừng!”
“Tối qua em vẫn ngoan mà.” - Đoàn Nam Phong nới lỏng môi nàng nói nhẹ như thở.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
“Có trời mới biết tối qua nàng không kháng cự là vì nàng sợ xảy ra quan hệ với hắn chứ nàng không phải im lặng là đồng ý để hắn lần này đến lần khác chiếm lợi.” - Tinh Vân nghĩ thầm nhưng không dám để lộ suy nghĩ của mình ra. Nàng chính là sợ hắn điên lên sẽ khiến cả con tàu biết được chuyện không hay của hai người họ cho nên hết lần này đến lần khác nhịn hắn.
Nhân lúc hắn buông lơi môi mình, Tinh Vân lấy lại hơi thở, cố gắng nhả ra vài từ: “Nơi này sẽ dễ bị nhìn thấy.”
“Vậy chúng ta về phòng.” - Đoàn Nam Phong đáp lẹ.
“Không, anh đừng mơ.” - Tinh Vân kêu lên. Sau đó nàng không còn chút hơi thở để kêu nữa vì hắn đã khóa chặt môi nàng, ngấu nghiến.
“Ưm.. .Đừng, người ta sẽ biết quan hệ của chúng ta.” - Tinh Vân cố sức đẩy hắn ra, nỗ lực giải thích.
Nhưng người nào đó không nghe, cứ ngoan cố hôn nàng. Nàng bất đắc dĩ phải đạp vào chân hắn. Người nào đó vẫn không suy suyễn,(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.) ra sức mút môi nàng đến khi hắn chịu buông nàng ra thì môi nàng cũng sưng lên.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com