Mà chưa hết, nói đến chuyện nhìn mới thấy, hình như nàng mặc áo của anh.
Dương Thiên Bình ngốc nghếch, bị câu dẫn mà không biết. Anh ngoan ngoãn kể chuyện ma của học sinh lớp ba cho tiểu thư của mình nghe. Hoàng Kim Minh nghe xong không những không sợ mà chỉ muốn cười. Dù vậy thì cô vẫn giả đò nhảy lên người anh ngồi, ôm cổ anh rồi hỏi: “Ma nữ có dùng bàn tay ấn vào vai nhà sư đó như thế này không?”
Vừa dứt lời, từng ngón tay của nàng di chuyển khiến Dương Thiên Bình lạnh cả sống lưng. Mùi hương trên người nàng lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp, quấn quanh hắn khiến hắn ngây ngất cứng đờ người. Thấy Dương Thiên Bình không nói gì chỉ như khúc gỗ ngồi yên, Hoàng Kim Minh láu cá hôn lên má hắn một cái thật kêu. Sau đó đứng lên quay lại giường định ngủ tiếp nhưng “ma nữ” không ngờ “nhà sư” lại quay sang ăn thịt “ma nữ”.
Dương Thiên Bình thấy nàng nhấc mông lên liền đứng dậy bế nàng trên cánh tay rắn chắc của mình. Anh đặt môi lên môi nàng tham lam hôn ngấu nghiến một cách vụng về. Hoàng Kim Minh cũng vòng tay ôm chặt cổ anh, cũng hôn đáp trả lại nồng nhiệt không kém. Có thể nói đây là việc làm táo bạo và “ăn gan trời” nhất mà người đàn ông “cứng nhắc” và “nhát gan” như anh từng làm trước giờ.
Sau một lúc hôn sâu, anh đặt nàng đứng xuống đất, rời môi ra và lọng cọng nói: “Xin lỗi, tôi đã không kiềm nén được.”
Hoàng Kim Minh nghe xong liền khó chịu nghĩ : “Dương Thiên Bình đáng ghét, anh ta lại còn thấy việc hôn mình là sai nữa cơ đấy. Đại tiểu thư sẽ cho anh nếm mùi.”(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Vừa nghĩ xong, nàng liền lấy tay cởi một nút áo sơ mi trên người mình ra. Cảnh xuân trước mặt lộ ra thấp thoáng khiến người đàn ông như anh nóng mặt, tay chân cũng theo đó rung rẩy. Sau đó nàng không nói gì, liền ngồi lên bàn học của hắn rồi di chuyển đôi chân học ballet từ nhỏ đẹp như đôi đũa ngọc lên xuống mê hoặc thị giác và kích thích người khác phạm tội.
Dương Thiên Bình không thể nào chịu hơn được nữa. Trước nay anh chưa từng dám nghĩ qua sẽ có lúc “Hoàng tiểu thư” gần gũi anh đến như vậy. Anh yêu thích Kim Minh nhưng anh thật sự không dám có chút ý nghĩ nào bất kính với cô ấy. Nhưng nay cô ấy lại... mời gọi anh thì anh phải làm sao?
Cuối cùng Dương Thiên Bình nói: “Hoàng tiểu thư, cô đừng trêu ghẹo tôi tội nghiệp. Mong cô quay lại giường ngủ sớm.”
Hoàng Kim Minh nghe xong tức giận đứng lên lao đến chỗ của Dương Thiên Bình ôm anh thật chặt nói: “Dương Thiên Bình, anh là đồ ngốc nhất thế gian. Tại sao thích tôi mà không dám đụng vào tôi?”
Dương Thiên Bình đẩy nhẹ nàng ra: “Hoàng tiểu thư, cô và tôi khác nhau quá nhiều. Tôi không dám trèo cao.”
Hoàng Kim Minh vừa đau lòng vừa tức giận: “Nhưng tôi bắt anh trèo. Anh không trèo cũng phải trèo.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com