• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Trèo Cao Ngã Đau.




Người đàn ông đã đưa Nguyệt Nhã Hoa đến buổi tiệc sau khi nhận được tức của trợ lý, ông ta vô cùng cảm thấy tức giận. Một khi đã bị Vương thị hủy hợp tác, thì sau này cũng chẳng ai muốn làm ăn chung với ông ta nữa.



"Chết tiệt, tại sao lại như thế này? Không phải mọi chuyện đang tiến hành rất thuận lợi sao? Đột nhiên bây giờ lại muốn hủy ngang!" Ông ta tức giận đập mạnh tay xuống bàn.



"Trịnh tổng, Vương nhị thiếu có nói qua một câu. Chính là buổi tiệc của Vương gia, không phải ai cũng có đủ tư cách bước vào!" Gã trợ lý cũng có phần sợ hãi kêu lên, vì không muốn ông ta giận cá chém thớt.



"Cái gì? Ý cậu ta là sao chứ?" Người đàn ông bụng phệ này vẫn chưa biết vận đen của mình là do Nguyệt Nhã Hoa gây ra, ông ta nhíu mày không hiểu hỏi lại.



"Là người mà ngài đã đưa đến bữa tiệc đó ạ!" Gã trợ lý run run đáp.



"Cái gì chứ? Cô ta?" Trịnh Bân kinh hoàng kêu lên.Ông ta còn tưởng đâu Nguyệt Nhã Hoa đã giúp Vương Kiên vạch mặt của Nguyệt Tố Song, thì anh sẽ vì vậy quan tâm đến công ty của ông ta hơn, nhưng ông ta đã lầm rồi.



Vì quá tức giận, Trịnh Bân đã đi đến chỗ của Nguyệt Nhã Hoa, vung tay đánh cô ta hai cái thật mạnh. "Tiện nhân, là mày hại tao!" Vừa đánh lại vừa mắng cô ta không tiếc lời.



"Trịnh tổng, ngài làm gì vậy? Sao lại đánh em?" Nguyệt Nhã Hoa bị đánh ngã ra sàn, cô ta ôm lấy mặt kinh hãi kêu lên.



"Mày còn hỏi? Tao nói cho mày biết, mày hại tao mất đi mối làm ăn với tập đoàn Vương thị, thì tao sẽ bán mày đi để lấy lại số tiền đã mất!" Ông ta trợn trừng mắt nhìn cô ta gầm lên.



"Không được, ngài không được làm như vậy mà!" Nguyệt Nhã Hoa sợ hãi nói, cô ta lồm cồm bò trên đất, liền sau đó muốn tháo chạy.



Nhưng lúc này Trịnh Bân đã cho người giữ cô ta lại, ông ta nhất định sẽ không để cho cô ta chạy thoát. "Mày muốn chạy? Không dễ vậy đâu!" Ông ta túm lấy tóc cô ta giật ngược ra sau nghiến răng nói.



"Tha cho em, xin ngài đừng bán em đi mà!" Cô ta khóc lóc cầu xin, nhưng người không có nhân tính như Trịnh Bân hoàn toàn không thể nghe lọt lời cô ta nói.



Nguyệt Nhã Hoa cứ như thế bị vệ sĩ tống lên xe, bọn họ theo lời của ông ấy đưa cô ta đến nhà chứa để bán. Từ đây cuộc đời của cô ta cũng chấm hết, Nguyệt Tố Song có thể bị cô ta hại thê thảm, nhưng cô ta cũng sẽ không có kết cục tốt. Đây gọi là ác giả ác báo, sống như thế nào, sẽ nhận lại kết quả như thế ấy.



...



Sau khi rời khỏi buổi tiệc, Nguyệt Tố Song thất thần đi trên đường, đêm nay cô thấy thật lạnh, mà lạnh nhất chắc là lòng người đi. Cô lúc cười tự giễu, lúc lại bật khóc vì cuộc đời bạc bẽo của bản thân mình.



"Nguyệt Tố Song, mày mong chờ cái gì chứ? Trên đời này ngoài mẹ ra, chắc chẳng ai tin mày đâu!" Cô lau nước mắt nói khẽ.



Trong lúc thẫn thờ băng qua đường, cô đã không chú ý đến đèn giao thông, cứ như vậy mà đi qua mà không để tâm bất cứ thứ gì.



"Kétttt!" Một tài xế đã vội thắng gấp để tránh cô, âm thanh chói tai vang lên khiến cô lấy lại bình tĩnh. Lúc này Nguyệt Tố Song mới nhận ra sai lầm của bản thân, cô suýt chút nữa là gây ra tai nạn giao thông rồi.



"Cô bị điên sao hả? Muốn chết thì về nhà treo cổ mà chết đi, đừng ra đường làm hại người khác! Đúng là đồ tâm thần mà, thật chẳng hiểu nổi!" Người tài xế dù đã tránh được nhưng lại vô cùng giận dữ, ông ta lớn tiếng mắng Nguyệt Tố Song, làm cô chẳng kịp vuốt mặt.



"Xin lỗi, thật sự xin lỗi ông!" Nguyệt Tố Song vội cúi đầu nói, cả đời cô dường như sinh ra chỉ để nói xin lỗi mà thôi.



"Hừ, đúng là xúi quẩy mà!" Người tài xế hừ lạnh lên tiếng, sau đó ông ấy lại nhấn ga đi mất.



Nguyệt Tố Song nhìn chiếc xe đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nếu ông ta làm dữ hơn nữa cô cũng chẳng biết phải làm thế nào.



Ở trên chiếc xe kia lúc này, một người đàn ông trông đã có tuổi đang ngồi, ông ấy có vẻ cũng không quan tâm lắm về vụ việc vừa rồi, nhưng cũng lộ ra một chút khó chịu trên gương mặt đã đầy nếp nhăn.



"Ngài Lâm, thật sự xin lỗi vì sự bất tiện khi nãy! Những người trẻ bây giờ kỳ lạ lắm, hình như ra đường chẳng mang theo não ấy. Nhìn cô gái vừa nãy chắc là bị thất tình, cho nên mới như vậy! Nghĩ cũng thật là, không nghe lời cha mẹ, yêu sớm làm gì cho khổ cũng không biết!" Người tài xế thấy ông ấy không vui, liền lên tiếng giải thích.



"Đúng vậy, con cái chẳng bao giờ nghe lời cha mẹ nó cả, chỉ thích làm theo bản thân mình mà thôi! Đến một lúc nào đó hối hận rồi, sẽ không thể quay đầu lại được nữa!" Người đàn ông họ Lâm có vẻ đồng tình đáp, ông ấy cầm trên tay một tấm ảnh nhỏ, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve nó.



"Ngài Lâm, chúng ta cũng sắp đến nơi rồi, ở ngã tư phía trước quẹo phải là đến!"



"Ừm!"



Cuộc nói chuyện của hai người họ cứ thế mà kết thúc chóng vánh.



...



Nguyệt Tố Song lang thang trên đường, đến gần nửa đêm cô mới tập tễnh trở về biệt thự của Vương Kiên. Hai chân cô hiện tại đã cứng đờ và mất cảm giác rồi, phía sau gót chân còn bị rách toạc đến chảy cả máu, nhưng cô lại không hề thấy đau chút nào. Có đau đớn nào cô chưa từng trải qua đâu, bây giờ cô chỉ cảm thấy xót xa cho số phận hẩm hiu của mình mà thôi.



Từ bên ngoài nhìn vào, Nguyệt Tố Song thấy bên trong đèn phòng khách vẫn còn sáng, cô hình như cũng biết ai là người đang thức chờ mình rồi. Cô mím môi thật chặt, lấy hết dũng khí mình có mà đi vào trong.



Nguyệt Tố Song không cần biết Vương Kiên có tha thứ cho mình hay không, nhưng cô vẫn muốn một lần giải thích cho anh nghe lý do cô làm vậy. Cô hi vọng anh có thể hiểu được, nỗi lòng của một người con không có tiền chữa bệnh cho mẹ, dù chỉ là một chút thôi.



Quả nhiên là vừa bước vào phòng khách, cô đã trông thấy Vương Kiên ngồi trầm ngâm trên ghế sofa nhìn mình. Cô có thể cảm nhận được sự xa lạ trong đôi mắt anh, mà trước nay cô chưa từng nhìn thấy, nó khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt.



"Chủ...chủ tịch Vương, anh có thể nghe tôi giải thích không? Tôi là có lý do..." Cô siết chặt hai tay, làm móng tay đâm vào da thịt đến bật máu, cô lấy hết can đảm đi đến gần lên tiếng hỏi anh.



"Cô Nguyệt, không cần nói nữa đâu!" Nhưng lời Nguyệt Tố Song còn chưa nói xong, Vương Kiên đã đứng bật dậy cướp lời cô rồi. " Hiện tại tôi tin vào những gì mắt thấy tai nghe, cô trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai có thể thu xếp hành lý mà đi rồi, như nguyện vọng của cô lúc trước!"



Nói xong Vương Kiên không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, anh quay người đi thẳng về phòng, cứ như nếu đứng gần cô lâu thêm một chút sẽ mắc bệnh truyền nhiễm vậy. Có lẽ anh muốn tránh mặt cô, vì vẫn không thể chấp nhận chuyện cô đã đẻ thuê.



Nguyệt Tố Song một mình đứng ở phòng khách chết lặng, nước mắt cô tuôn như mưa, đến cuối cùng ngay cả một lời giải thích cô cũng không thể nói ra. Hay đúng hơn là anh không muốn nghe, có thể trong lòng anh đã cảm thấy cô thật ghê tởm.



"Đúng vậy, trông mày thật kinh tởm mà!" Cô bật cười như điên như dại nói khẽ.



Ở đây Vương Kiên về phòng ngủ, liền nhanh chóng chốt cửa phòng lại, ngồi bệt xuống đất. Thật sự trước khi cô trở về anh có rất nhiều câu muốn hỏi cô, nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng lại nói những lời tổn thương cô như thế.



Anh không hề muốn nói với cô những lời như vậy chút nào, nhưng mà chuyện cô mang đứa con dứt ruột đẻ ra đi bán anh không chấp nhận được. Là một người cha của đứa trẻ năm tuổi, anh không chấp nhận được chuyện này.



"Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này chứ?" Nói đến đây anh lại vô cùng giận dữ, dùng tay đấm mạnh vào tường. Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Nguyệt Tố Song khi nãy, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng để vỗ về, nhưng cuối cùng lại làm không được.



Vả lại chuyện lùm xùm ngày hôm nay ba mẹ anh cũng đã biết, bọn họ sẽ không để người như cô bước vào Vương gia, càng không để cho cô đến gần Tiểu Nghiêm nữa. Nếu như anh còn không để cô đi, bọn họ nhất định sẽ ra tay làm khó cô.



Chuyện đã đến nước này, Nguyệt Tố Song cũng không còn mặt mũi ở lại đây nữa, cô lê cơ thể mệt mỏi về phòng. Nhìn bản thân nhếch nhác trong gương, cô lại khẽ cười nhẹ.



"Ngay từ đầu chẳng phải nói là không hợp sao? Đến cuối quả nhiên vẫn là không hợp, trèo cao thì sẽ ngã đau, mình là trèo quá cao rồi!" Cô nghẹn giọng nói, rồi đưa tay cởi chiếc đầm dạ hội xinh đẹp kia ra, cô cảm thấy mình đúng là không hợp với những thứ lộng lẫy như thế này.



Thay một bộ quần áo đơn giản, Nguyệt Tố Song lại mang chiếc đầm kia treo lại vào tủ. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào vali, rồi âm thầm đi ngay trong đêm, dù không biết đêm nay mình sẽ ở đâu nữa.



Dù gì cũng sắp rời khỏi đây, Nguyệt Tố Song kéo hành lý đi đến phòng của Tiểu Nghiêm, cô muốn nhìn thằng bé một chút. Nhưng khi đến trước cửa phòng của cậu nhóc, cô lặng lẽ thu tay lại, mà không mở cửa bước vào trong.



"Bảo bối nhỏ, mẹ thật sự rất vui vì đã gặp được con! Cảm ơn con vì những ngày vừa qua, vì đã bước vào cuộc sống tẻ nhạt của mẹ!" Cô nhỏ giọng nói, rồi quay người đi.



Hơn hai giờ sáng, Nguyệt Tố Song kéo vali rời khỏi biệt thự Vương gia, mang theo trái tim nhỏ đang rỉ máu gào thét vì đau đớn. Cảm thấy mình đã đi xa khu biệt thự cao cấp kia rồi, cô lúc này mới bất lực ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy mặt khóc nức nở.



Người như cô ở xã hội này cũng thật là đáng thương, đến khóc cũng phải ngăn cho bản thân đừng phát ra tiếng khóc. "Hức!" Cứ như vậy cô ngồi ở bên vệ đường, tự mình gặm nhấm nỗi cô đơn đến cùng cực. Từ nay cô không còn nhà nữa, cũng chẳng còn ai chờ cô mỗi buổi chiều về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK