• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Nghiêm thấy bà nội đuổi Nguyệt Tố Song đi rồi, cậu nhóc cũng không muốn ở nhà nữa, mà muốn Vương Kiên cho mình ở lại với cô.



"Daddy, con có thể ở lại với mẹ không?" Cậu nhóc nhìn anh hỏi.



"Dĩ nhiên là được rồi, vậy con cứ ở lại đây, ba sẽ nói chuyện với ông bà nội sau!" Anh xoa đầu con trai mỉm cười đáp.



Sau khi để cậu nhóc ở lại với Nguyệt Tố Song rồi, Vương Kiên cũng trở về biệt thự chuẩn bị đồ đạc mang đến cho cậu nhóc.



Hà Thi vì lo lắng nên cũng tới biệt thự chờ anh, thấy con trai quay về một mình, bà ấy thắc mắc hỏi anh. "Tiểu Nghiêm đâu rồi, thằng bé không về cùng con sao?"



"Không, thằng bé muốn ở cùng mẹ nó, và con cũng đã đồng ý rồi! Đến khi nào Song Song trở về đây, thì thằng bé mới quay lại!" Vương Kiên thản nhiên trả lời bà ấy.



"Không được, sao con có thể để thằng bé ở đó chứ? Mau mang Tiểu Nghiêm về đây, mẹ sẽ không chịu được nếu không thấy thằng bé!" Hà Thi kinh ngạc kêu lên, làm sao bà ấy chịu nổi khi không gặp được cháu trai chứ.



"Mẹ có thể đến tìm ông Lâm để nói chuyện, nếu như ông ấy chịu gả Song Song cho con, thì Tiểu Nghiêm sẽ quay về thôi! Còn nếu không thì con vẫn để thằng bé ở đó, không có gì thay đổi cả!" Anh khẽ bật cười trả lời bà ấy, rồi quay bước lên lầu.



Hà Thi nghe xong mà sững sờ, bà ấy hiện tại đã biết được sai lầm của mình rồi. Bây giờ nếu như bà ấy còn cố chấp, vậy lỡ như Lâm Chí Minh muốn gả Nguyệt Tố Song cho người khác thì sao.



"Không được, mình không thể để cho Tiểu Nghiêm gọi người đàn ông khác là ba được! Mình lúc đó không phải mất luôn cháu nội hay sao?" Bà ấy suy nghĩ rồi kêu lên.



Bây giờ Nguyệt Tố Song cũng là cháu ngoại của Lâm Chí Minh, vậy thì chuyện môn đăng hộ đối cũng tương xứng rồi, cho nên bà ấy có thể chấp nhận cô được.



Sau khi trở về nhà bàn bạc với Vương Đạt, hai vợ chồng nhanh chóng đến tìm ông cháu Nguyệt Tố Song để xin lỗi.



...



Về phần Nguyệt Tố Song, cô bây giờ đang ở cùng Lâm Chí Minh trong một căn biệt thự khang trang khác. Nơi này so với Vương Gia cũng không kém cạnh, còn có phần sang trọng hơn. Nguyệt Tố Song đến giờ này cũng không tin, là mình lại có một người ông giàu có như vậy.



"Tố Song, con ở đây có thấy quen hay không? Nếu như có thấy nơi này có vấn đề, cứ nói với ông, ông sẽ chuẩn bị chỗ ở khác tiện nghi hơn cho con!" Lâm Chí Minh nhấp một ngụm trà, ông ấy mỉm cười hỏi cô.



"Không đâu ạ, nơi này rất tốt rồi! Cảm ơn ông đã quan tâm đến con!" Nguyệt Tố Song lắc đầu đáp lời ông ấy, căn biệt thự này với cô thật sự là quá tuyệt rồi.



"Hừm, nhìn bàn tay này đi, bấy lâu nay con chịu không ít khổ rồi, vết chai trên tay nhiều thế này cơ mà! Từ giờ con không cần phải làm gì nữa đâu, có ông ở đây rồi, bất cứ thứ gì con muốn ông đều có thể cho con!" Lâm Chí Minh cầm lấy bàn tay của cô, trong lòng dâng lên một sự chua xót nói.
















"Đâu có đâu, con thấy vẫn còn mềm mịn lắm mà! Ông ngoại đừng buồn, mấy năm nay con cũng sống rất tốt!" Sợ ông ấy lại tự trách, Nguyệt Tố Song vội vàng cười nói.



"Con thật là giống với mẹ con mà, chẳng khác chút nào!" Ông ấy bật cười gõ vào trán cô. Cô cháu gái này làm ông ấy đau lòng chết đi được, bấy lâu nay sống cực khổ, vậy mà ở trước mặt ông ấy chưa từng than vãn một câu.



Hai ông cháu còn đang ngồi nói chuyện, thì người giúp việc ở bên ngoài đi vào. "Ông chủ, bên ngoài có hai người muốn gặp ông, họ nói mình là học trò của ông!"



"Thay đổi cũng nhanh, mà đến cũng nhanh thật! Cho bọn họ vào đi, để tôi xem họ lại giở trò gì!" Lâm Chí Minh nhíu mày nói.



Vài phút sau người giúp việc đã đưa hai vợ chồng Vương Đạt đến, hai người họ nhìn thấy Lâm Chí Minh lại vô cùng kính nể. "Thầy Lâm, chào thầy!"



"Hừ, tôi không dám nhận đâu, anh chị muốn gì cứ ngồi xuống rồi nói đi!" Lâm Chí Minh hừ lạnh nói, ông ấy cảm thấy gương mặt hai vợ chồng này thật không ưa được.



"Thầy Lâm, trước đây tôi biết là mình đã làm sai, hiện tại cũng chỉ mong thầy và Tố Song tha thứ cho những việc làm không đúng của tôi! Tiểu Nghiêm cũng còn nhỏ, cần có ba mẹ bên cạnh chăm sóc, hi vọng thầy chấp nhận gả Tố Song vào nhà họ Vương!" Hà Thi dù xấu hổ, nhưng cũng cố gắng lên tiếng nói, bà ấy bây giờ đã muốn Nguyệt Tố Song trở thành con dâu của mình rồi.



"Nếu là chuyện này thì hai vợ chồng về được rồi đó! Tôi sẽ không chấp nhận cho cháu gái bước vào nhà họ Vương đâu, hai người không cần phải cố! Lâm Chí Minh tôi, có thể chăm sóc tốt cho con cháu của mình!" Ông ấy nhìn hai người, rồi kiên quyết lắc đầu từ chối.



Lâm Chí Minh hiện tại đã mất niềm tin vào Hà Thi rồi, ông ấy không nỡ để cháu mình làm dâu cho một người chua ngoa như thế được.



"Thầy Lâm, mong thầy hãy suy nghĩ lại đi ạ!" Hà Thi thấy thái độ quyết tuyệt của ông ấy, liền khẩn khoản nói.



"Không đâu! Hà Thi, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, nếu như hôm nay Tiểu Song không phải là cháu của tôi, cô có hạ mình như vậy không?" Lâm Chí Minh âm trầm hỏi bà ấy.



Hà Thi nhất thời không trả lời được, bà ấy ấp úng không nên câu. "Tôi..."



"Thôi được rồi, hai người hãy về đi!" Thái độ của Lâm Chí Minh vẫn không thay đổi, ngay sau đó ông ấy cho người đến tiễn họ ra ngoài, bởi vì thái độ của bà ta đã thay cho câu trả lời rồi.



"Thầy Lâm, thật sự xin lỗi thầy!" Vương Đạt trước khi đi cúi đầu nói, chuyện này ông ấy cũng biết là do vợ chồng mình đã sai trước.



Hai vợ chồng họ đi rồi, Nguyệt Tố Song mới từ bên trong đi ra, những lời lúc nãy cô cũng đã nghe thấy cả rồi. "Ông ngoại!"



"Chậc, con đừng thấy họ như vậy mà mềm lòng! Ta muốn cho bọn họ biết rằng, không phải chuyện gì bọn họ muốn là được! Cháu gái của ta là vô giá, không phải kẻ đê tiện như họ nói!" Lâm Chí Minh biết cô muốn nói thay cho họ, ông ấy lập tức cướp lời nói trước.



"Nhưng mà..." Nguyệt Tố Song muốn nói, nhưng lúc này bệnh viện lại gọi đến, bọn họ thông báo cho cô biết là mẹ của cô đã tỉnh lại rồi.



"Ông ngoại, mẹ của con tỉnh lại rồi, chúng ta vào bệnh viện thôi!" Nghe thấy tin tốt, cô vội vàng thu xếp cùng Lâm Chí Minh vào bệnh viện xem tình hình.
















Nhìn thấy người mẹ đã năm năm sống như người thực vật có thể mở mắt nhìn mình, Nguyệt Tố Song như vỡ oà. Cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi, và bây giờ cũng đã chờ được.



"Mẹ, mẹ có nhận ra con không? Con là Song Song của mẹ đây, mẹ nhớ không?" Nguyệt Tố Song cầm lấy bàn tay của bà ấy áp lên mặt mình, cô nức nở lên tiếng hỏi. Ở trước mặt bà ấy, cô lúc nào cũng là một đứa trẻ.



"Tiểu Như à, con nhận ra ba chứ? Ba xin lỗi, vì đã đến trễ!" Lâm Chí Minh nghẹn giọng nói vào, khoé mắt ông ấy ẩm ướt một màn hơi nước.



"B...ba, Song...S...Song..." Lâm Tố Như vẫn nhận ra hai người họ, bà ấy khó nhọc lên tiếng. Vì đã hôn mê quá lâu, cho nên bà ấy không thể nói, cũng như hoạt động như người bình thường được.



"Dạ, con ở đây! Thật tốt quá, cuối cùng mẹ cũng có thể gọi tên con rồi!" Nguyệt Tố Song mừng rỡ như muốn nhảy lên, cô ôm lấy mẹ nói.



Căn phòng bệnh này mọi khi yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng hôm nay nó đã có đầy đủ âm thanh, tiếng khóc và cả tiếng cười hòa vào nhau, làm rộn ràng cả phòng bệnh.



Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Nguyệt Tố Song mới biết là mẹ cô vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn. Nhiều năm nằm trên giường bệnh, đã khiến các cơ trên người bà ấy bị co rút, cho nên bà ấy cần phải phẫu thuật để khắc phục tình trạng này.



Vì muốn con gái mau khỏi bệnh, cũng như nhanh chóng quay trở về gặp mẹ, nên Lâm Chí Minh đã quyết định đưa Lâm Tố Như trở về nước điều trị tiếp. Dĩ nhiên ông ấy cũng sẽ đưa mẹ con Nguyệt Tố Song theo cùng, có như vậy ông ấy mới an tâm.



Nguyệt Tố Song khi biết tình hình bệnh tật của bà ngoại, cô cũng bằng lòng cùng ông ấy đi ra nước ngoài. Tất cả đều tốt cho mẹ cô, vì vậy cô sẽ không từ chối. Có điều là cô đi như vậy, chắc chắn sẽ phải xa Vương Kiên, cô có chút không nỡ.



Biết tin này, Tiểu Nghiêm đã gọi nói cho Vương Kiên biết, trước khi Nguyệt Tố Song mở lời với anh.



Sau khi nghe xong tin tức từ con trai, anh cảm thấy chuyện này bắt đầu trở nên nghiêm trọng rồi đây. Cô đi rồi anh biết phải làm sao chứ, hiện tại anh chỉ muốn ở bên chăm sóc cho cô.



Ban đêm, Vương Kiên âm thầm lái xe đến biệt thự tìm Nguyệt Tố Song. Đến nơi, anh lấy điện thoại gọi cho cô ra ngoài, vì anh sợ Lâm Chí Minh biết rồi sẽ có ác cảm với mình.



"Anh sao lại đến đây giờ này? Đã hơn mười hai giờ đêm rồi, anh không buồn ngủ?" Nguyệt Tố Song khoác một chiếc áo len, rồi chạy ra ngoài gặp anh, hai người chẳng khác nào các cặp đôi bị gia đình cấm đoán trong phim truyền hình.



"Vì nhớ em nên anh không ngủ được! Với lại anh cũng nghe Tiểu Nghiêm nói rồi, ông ngoại muốn đưa em và thằng bé ra nước ngoài sao?" Vương Kiên không vòng vo, anh đi vào vấn đề hỏi cô.



Nguyệt Tố Song khẽ mím môi ấp úng, vốn cô còn muốn từ từ lựa lời nói với anh, không ngờ là con trai đã hành động trước rồi. "Đúng vậy, vì mẹ vẫn còn cần phẫu thuật, nên ông muốn mẹ được chữa trị ở nơi tốt nhất!" Cô đành phải nói luôn cho anh biết.



"Vậy em cứ đi đi! Chờ đến khi ông hết giận rồi, anh sẽ qua bên đó rước mẹ con em trở về!" Vương Kiên bình tĩnh đáp. Anh đã tính xong hết rồi, lần này cho Tiểu Nghiêm đi xa một chút, xem như là bài học cho mẹ của anh.



Nguyệt Tố Song hạnh phúc mỉm cười, cô đưa tay ôm lấy Vương Kiên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. "Vậy mẹ con em chờ anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK