• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55: Cô Ấy Không Đến Thì Tôi Tự Đi Tìm Cô Ấy Vậy.




Một lúc sau có vẻ như đã thấm mệt, Tiểu Nghiêm đã nằm trong lòng Nguyệt Tố Song ngủ ngon lành. Nhìn cậu bé đáng yêu đang thở đều, làm cho cô cảm thấy ấm áp, hoá ra vẫn còn có một người không rời bỏ cô.



"Bảo bối nhỏ, cảm ơn con!" Cô nhẹ nhàng hôn lên trán cậu nhóc nói khẽ.



Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, Nguyệt Tố Song vội đặt cậu bé xuống ghế sofa, cô bước ra ngoài mở cửa.



"Nguyệt tiểu thư, tôi đến đón tiểu thiếu gia!" Người đến là Vệ Khang, không phải Vương Kiên.



Nguyệt Tố Song gượng cười gật đầu, cô nghĩ chắc anh bây giờ nhìn cô cũng thấy không vừa mắt, cho nên mới không đến. Cô đi vào trong nhà, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Nghiêm ra cho hắn.



"Vệ Khang, phiền anh sau này chú ý đến bảo bối nhỏ một chút, con nít bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm! Lỡ như không may gặp phải người xấu, vậy thì sẽ không tốt chút nào!" Sau đó cô lên tiếng nhờ vả hắn.



Thật sự Tiểu Nghiêm đến đây khiến cô cảm thấy rất vui, nhưng mà cô vẫn là lo cho an toàn của cậu nhóc hơn cả. Nếu như cậu bé vì cô mà xảy ra chuyện, cô nhất định cũng sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.



"Vâng, tôi sẽ chú ý!" Vệ Khang gật đầu trả lời, rồi nhanh chóng đưa Tiểu Nghiêm ra xe.



Cậu bé đi rồi, Nguyệt Tố Song bây giờ mới cảm thấy trống rỗng, căn nhà nhỏ lúc nãy còn ồn ào náo nhiệt, bây giờ lại yên tĩnh ảm đạm đến đáng sợ. Cô co người ngồi trên ghế sofa, tự mình gặm nhấm nỗi cô đơn đến lạnh lẽo. Mặc dù cô vẫn luôn an ủi bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng xem ra là cô đã lầm rồi, tất cả đều là tự mình cô dối lòng.



...



Sau khi tiếp nhận dự án mới, công việc của Nguyệt Tố Song bận rộn hơn bao giờ hết, cô mỗi ngày đều đi sớm về muộn. Có khi về đến nhà đã hơn một giờ sáng, cả người rã rời nằm vật trên giường lớn.



Cũng từ đây, cô lại thường xuyên có cơ hội gặp Thiết Tử Huy, mà mỗi lần như vậy thì cũng chỉ bàn đến vấn đề công việc. Mãi đến khi gặp mặt, cô mới nhận ra anh là người đã giúp mình ở bệnh viện, liền vội vã cảm ơn rối rít.



"Tổng giám đốc Thiết, cảm ơn anh rất nhiều! Anh đã giúp tôi, còn cho tôi cơ hội lớn thế này, tôi cũng không biết làm thế nào để cảm ơn anh nữa!"



"Nếu cô muốn trả ơn cũng được thôi, chờ tôi nghĩ ra thứ mình cần đã!" Thiết Tử Huy cong môi nhìn cô đáp, chẳng hiểu sao mỗi lần gặp cô đều khiến tim anh có cảm giác gì đó rất lạ.



"Vâng, vậy hiện tại điều tôi có thể làm cũng chỉ là cố gắng hoàn thành dự án này thật tốt, để anh không thất vọng!" Cô gật đầu trả lời, mà không hề nghĩ đến việc anh ta liệu có ra yêu cầu gì quá đáng hay không.



Dự án cô đảm nhận lần này chính là hoàn thành một khu đô thị phức hợp lớn ở thành phố, với đầy đủ cơ sở hạ tầng cao cấp phục vụ người dân sinh sống. Cho nên việc cô đi sớm về khuya để khảo sát công trình là việc rất dễ hiểu, như vậy thì cô mới có thể nắm bắt được tình hình, cũng như chất lượng của công trình.



Mà Thiết Tử Huy hầu như rảnh rỗi quá mức, anh ta luôn thu xếp thời gian để đi cùng cô khảo sát. Và cũng từ đây, tình cảm của anh dành cho Nguyệt Tố Song lại nhiều hơn, khi thấy được sự lương thiện và tốt bụng của cô, điều mà anh khó nhìn thấy ở những quý cô tiểu thư nhà giàu.



Mỗi ngày khi đến công ty, Thiết Tử Huy đều hỏi trợ lý của mình lịch trình ngày hôm nay, cũng như việc Nguyệt Tố Song có đến đây báo cáo dự án hay không. Dần dà những câu hỏi về cô càng nhiều hơn, đến mức khi anh vừa mới bước chân qua cổng công ty, trợ lý đã nhanh trí nói ra lịch trình của Nguyệt Tố Song.



Vì để hiểu rõ về cô hơn, Thiết Tử Huy cũng cho người điều tra qua thân phận của cô, cũng từ đây anh mới biết cô là một người độc lập và mạnh mẽ như thế nào. Những lúc không có việc gì, anh lại tự tạo ra một cuộc gặp gỡ với Nguyệt Tố Song, khiến cô đôi khi cảm thấy ái ngại.



"Trợ lý Quang, hôm nay Nguyệt Tố Song không đến sao?" Ngồi chờ cả buổi không thấy cô đến,Thiết Tử Huy lại nhàm chán nhìn trợ lý hỏi.



"Vâng, hôm nay cô ấy không đến!"



"Đi thôi! Cô ấy không đến thì tôi tự mình đi tìm cô ấy vậy!"



Không muốn phải chờ đợi, Thiết Tử Huy đứng bật dậy, anh ta với tay cầm lấy áo khoác, rồi nhanh chân đi ra ngoài. Trợ lý có lẽ cũng đã quá quen thuộc với chuyện này, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.



...



Một bên khác, Vương Kiên sau khi để cho Nguyệt Tố Song đi rồi lại cảm thấy hối hận vô cùng. Mỗi khi tan làm trở về biệt thự, anh đều sẽ nhìn thấy bóng dáng của cô còn ở đâu đó quanh quẩn trong nhà. Đến giờ phút này anh mới nhận ra, là bản thân đã yêu cô quá nhiều, cho nên hình ảnh của cô mới như vậy mà xâm chiếm lấy tiềm thức của anh.



"Chết tiệt thật mà, có phải mình đã sai rồi không?" Anh buồn bã trầm giọng nói khẽ, giờ phút này anh nhớ Nguyệt Tố Song đến quay cuồng tâm trí.



Không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, anh đứng lên lấy chìa khoá đến nhà tìm cô. Xe vừa dừng lại cách đó không xa, anh đã nhìn thấy Nguyệt Tố Song từ trên xe của Thiết Tử Huy bước xuống, mà hành động của anh ta dành cho cô lại rất dịu dàng, điều này làm anh cảm thấy tức giận



Nhưng hiện tại anh lấy tư cách gì để ghen tuông đây, là chính anh tự tay đẩy cô ra khỏi thế giới của mình, anh không có tư cách tức giận ở đây. Vương Kiên nhíu mày lại, hai tay anh siết chặt vô lăng, hận bản thân mình vì đã để cô đi.



Không thể tiếp tục nhìn hai người thân mật ở đó, anh đành phải quay xe trở về nhà.



Nguyệt Tố Song nhìn thấy chiếc xe phía trước rất quen, cô muốn nhìn vào trong để xem người đó là ai. Nhưng do trời quá tối, cho nên cô không thấy được.



"Cô Nguyệt, cô đang nhìn gì vậy?" Thiết Tử Huy thấy cô thất thần, anh ta lên tiếng hỏi.



"À không có gì cả, tôi nhìn lầm người quen thôi!" Cô lắc đầu đáp, nhưng trong lòng không ngừng tự trách bản thân, đã là lúc nào rồi cô vẫn còn mong Vương Kiên đến đây tìm mình.



...



Trở về đến biệt thự, Vương Kiên đi vào phòng làm việc đóng sầm cửa lại, hình ảnh Nguyệt Tố Song và Thiết Tử Huy cứ ám ảnh lấy anh không buông.



"Vương Kiên, mày là bị điên rồi!" Anh bất lực mà tự mắng chính bản thân mình.



Anh nhắm mắt lại nằm dài trên ghế sofa suy nghĩ, chợt nhớ đến những lời Nguyệt Tố Song đã nói hôm đó, anh cảm thấy chuyện này hình như có ẩn tình. Nếu cô đúng thật như lời Nguyệt Nhã Hoa nói, là một kẻ ham hư vinh bán con lấy tiền, thì làm sao lại phải nhẫn nhục mà sống khổ cực như vậy.



Không muốn phải suy đoán quá nhiều, anh cầm lấy điện thoại gọi cho Vương Nhất Trì vào phòng làm việc.



"Anh, gọi em đến là có chuyện gì?"



"Mau đi điều tra nguyên nhân Nguyệt Tố Song tại sao lại phải đi đẻ thuê, còn có chuyện lên giường cùng đàn ông kia, cậu tra hết một lượt cho tôi!" Anh xoa xoa trán trả lời hắn, bây giờ anh cảm thấy có chút đau đầu, hình như nó cũng bắt đầu từ khi Nguyệt Tố Song rời đi.



"Ok, em sẽ điều tra ngay đây!" Vương Nhất Trì mừng rỡ kêu lên, mỗi lần điều tra mọi thứ về Nguyệt Tố Song, là hắn cảm thấy vô cùng hào hứng.



Sau vài giờ điều tra, Vương Nhất Trì cũng mang được kết quả về, hắn phải cực khổ lắm mới tìm hiểu được mọi chuyện.



"Anh hai, có vẻ như anh đã hiểu lầm cô ấy rồi! Năm năm trước mẹ cô ấy bị bệnh cần tiền phẫu thuật, mà Nguyệt Hùng kia tán tận lương tâm, không chịu bỏ ra một đồng nào cho mẹ con cô ấy. Anh nghĩ thử đi, một cô gái khi ấy chỉ mới mười tám tuổi, làm sao trong vòng vài ba ngày có thể kiếm ra một số tiền khủng để chi trả viện phí cho mẹ cô ấy đây?" Vương Nhất Trì chua xót nói, đến hắn còn thấy cô rất đáng thương.



"Còn chuyện lăn trên giường đàn ông mà Nguyệt Nhã Hoa đã nói, tất cả đều là do cô ta hãm hại! Cho nên em thấy Tố Song là vô tội, cô ấy không đáng để bị mọi người khinh rẻ như vậy! Người ta vẫn thường hay nói, không nên đánh giá một người khi bạn chưa từng trải qua hoàn cảnh của người đó, cô ấy đáng thương hơn là đáng trách!"



"Anh hiểu rồi, cậu ra ngoài trước đi!" Vương Kiên thấp giọng đáp, anh bây giờ muốn được ở một mình.



Lúc này đây anh mới cảm thấy bản thân ngu ngốc đến nhường nào, anh luôn nói là muốn chăm sóc và bảo vệ cho Nguyệt Tố Song, vậy mà khi cô gặp chuyện, điều anh làm lại chính là đưa tay đẩy cô xuống địa ngục. Trong lòng anh cảm giác tội lỗi dâng cao, anh thật sự quá sai khi làm việc theo cảm tính rồi.



Vương Kiên không thể chờ đợi đến sáng mai, anh muốn đi tìm cô để xin lỗi, hi vọng cô sẽ tha thứ cho anh. Vương Kiên lái xe đến nhà cô đã là hơn mười hai giờ đêm, anh đứng trước cửa một lúc lâu, rồi mới đưa tay nhấn chuông.



Nguyệt Tố Song đang ngồi gật gù trên bàn làm việc thì bị tiếng chuông làm cho thức giấc, cô mệt mỏi dụi dụi mắt đứng lên. Vừa mở cửa ra còn chưa kịp nhìn thấy người nhấn chuông là ai, cả cơ thể cô đã bị ai đó ôm chặt. Nguyệt Tố Song giật mình tỉnh cả ngủ, cô đang định đưa tay đẩy ra, thì giọng nói quen thuộc vang lên.



"Song Song, thật sự xin lỗi! Anh sai rồi, em tha thứ cho anh có được không? Là anh ngu ngốc hiểu lầm em, có thể cho anh một cơ hội bù đắp lỗi lầm không!" Vương Kiên ôm chầm lấy cô nói, giọng của anh có chút run run, là do anh sợ cô sẽ từ chối.



Nguyệt Tố Song ngẩn người một lúc, sau đó cô liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đẩy mạnh anh ra. "Chủ tịch Vương, anh quá lời rồi! Thật sự người cần xin lỗi phải là tôi, vì đã giấu đi chuyện dơ bẩn của bản thân với anh! Cho nên anh không cần phải xin lỗi đâu, tôi sớm đã quen với những lời nói như thế rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK