• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53 Thế gia đứng đầu




Trong cái ngành này, trường phái và thế gia nhiều như sao trên trời, cho dù đạo tục hòa thượng cũng có rất nhiều nhánh.



Tên của Thượng Quan Chân đến người non trẻ kiến thức hạn hẹp như tôi còn biết đến, nghĩ cũng biết hắn nổi tiếng đến thế nào.



Nghe nói ở để đô, Thượng Quan gia là cố vấn đặc biệt của quốc gia, là một thành viên trong đoàn cố vấn đặc biệt của quốc gia, bọn họ có những góc độ và phương pháp khác biệt, trình bày trí tuệ truyền thống cho các vị lãnh đạo cấp trên, nhỏ thì lên tới thành phố, lớn thì lên tới vận mệnh quốc gia, đều có thể cung cấp lối đi đúng đắn cho lãnh đạo.



Có một bối cảnh hùng hậu như vậy, nghĩ thôi cũng biết bọn họ có vị trí gì trong ngành này.



Người tài giỏi như vậy có lẽ sẽ không làm gì tôi đâu? Tôi gọi điện cho anh tôi, anh ấy nóng ruột muốn phát điên lên luôn, nghe nói tôi gặp được Thượng Quan Chân, anh ấy còn không tin, cho là tôi nói dối.



"À ờ, Thượng Quan tiên sinh, anh tôi muốn nói chuyện với anh để xác nhận chút.” Tôi đưa điện thoại lại cho hắn.



Tuổi của Thượng Quan Chân lớn hơn hai chúng tôi, nhìn có vẻ hai bảy, hai tám, nhìn bộ dạng mặc đồ vest có vẻ rất trường thành chững chạc, khi cười lại thấy rất trẻ.



"Anh cô sợ gặp phải tên lừa đảo mạo danh người khác sao?” Hắn cười rồi nhận lấy điện thoại, nói chuyện khách sáo với anh tôi mấy câu.



Tôi nghe thấy hắn nói hắn đang đuổi theo cái xác của Ma Vương, khi nãy phát hiện tôi và Quan Nhan Thần ở trên xe, vậy nên không dám cho xe nổ, kết quả lại để cho tên đó trốn thoát đi.



Tôi đổ mồ hôi lạnh, thì ra tôi suýt chút nữa thì chết trong tay người đồng đạo.



Anh tôi xác nhận thân phận của hắn, nói với tôi: “Được rồi, Thanh Tiêu đi với Thượng Quan Chân tới Thanh Ngọc Đạo Quan đi, anh xử lý mọi chuyện với bố mẹ của tên Quan Nhan Thần đó xong sẽ lái xe tới... nói cho Thượng Quan Chân, canh giữ Quan Nhan Thần cẩn thận cho anh, anh nhất định sẽ đánh gãy chân giữa của nó!”



Giọng nói của anh tôi rất to, Thương Quan Chân đứng cạnh tôi cũng nghe thấy được, cười rồi trả lời một câu: “Yên tâm đi."



“Đi thôi, tiểu thư nhà họ Quan." Hắn kéo ghế ngồi sau của chiếc xe màu đen sang trọng, lịch sự mời tôi lên xe.



Hắn làm tôi có chút thay đổi về những người trong ngành này, nhìn giống như những người có trí thức tinh anh trong xã hội, không có chút nào giống với những người khác trong ngành này. Chỉ riêng về chiếc xe này của hắn, còn đắt hơn căn nhà ba tầng của chúng tôi, hắn đã có tiền như vậy rồi, cần gì phải làm cái nghề này nữa chứ?



Thương Quan Chân nhấn nút trên xe, kéo tấm thủy tinh ngăn cách phía sau và phía trước xe lên, hắn mở chiếc tủ lạnh trong xe, hỏi tôi: "Uống chút nước không? Tôi không dám mời cô uống rượu, để tránh anh cô cho tôi là có ý đồ xấu xa gì.”



Tôi miễn cưỡng cười: “Không uống đâu... tôi, bây giờ tôi không thể uống nước lạnh."



Hắn sững sờ: “Sao vậy? Bị cảm sao?"



“Không, không phải... chỉ là tình trạng sức khỏe không cho phép, trước đây tôi xuất hiện tình trạng thai bị ngoài dạ con, không thể ăn những đồ lạnh được..." Tôi thành thật nói ra tình trạng sức khỏe của mình.



Tôi cũng không biết sao mình lại thẳng thắng như vậy, có lẽ thấy như vậy khiến tôi có thể yên tâm chấp nhận lòng tốt của hắn.



Ánh mắt của hắn lập tức nhìn vào bụng của tôi: “Cô, cô mang thai sao?"



Tôi cười đau khổ gật đầu.



"À... Thất lễ rồi." Hắn dời mắt đi, cười nói: “Tôi nghe nói tin đồn của cô rồi, thấy khó mà tin được, vậy nên có chút ngạc nhiên, xin lỗi xin lỗi nhé."



"Không cần khách sáo như vậy, hi vọng anh có thể giữ kín chuyện này cho tôi.”



"Nhất định mà, tôi sẽ không đi nói lung tung đâu." Hắn nghiêm túc gật đầu.



Mời đọc truyện trên Vietwriter



". Tôi cũng phải cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng nghe anh khi nãy nói chuẩn bị nổ xe, làm tôi có cảm giác sống sót lại sau tai nạn, thì ra tôi suýt chút nữa đã chết trong tay người đồng đạo rồi." Tôi cười nói.



Hắn nhướng mày nói: “Cách này có hơi cực đoan, tôi nhất định xác nhận rõ không có người vô tội mới sử dụng nó, xin lỗi vì đã làm cô sợ, ha ha ha."





Hắn vừa nói chuyện phiếm với tôi, vừa đưa thảm làm mát cho tôi, chỉnh lại ghế ngồi giúp tôi, cực kì khách sáo.



Ghế ngồi sau là hạng ghế ngồi sang, tôi nói chuyện với hắn một hồi thì buồn ngủ đến mức hai mắt đánh nhau, mê man ngủ luôn.



Đến khi tôi tỉnh dậy, hắn đang cầm điện thoại làm việc. Tôi khẽ cựa người, phát hiện giày đã được tháo rồi, trên người đắp hai cái chăn hai lớp, không cần hỏi cũng biết là Thương Quan Chân cực kỳ chăm sóc cho tôi.



"Cô tỉnh rồi sao?" Hắn không ngẩng đầu lên, nói: "Khi nãy đến chỗ nghỉ ngơi, thấy cô ngủ say quá, tôi không nỡ gọi cô dậy, một lát nữa là tới núi Tử Hoa rồi, cố thêm chút nữa."



Tôi gật đầu rồi từ ghế nằm ngồi lên, đầu óc có chút chậm chạp.



Một đêm không mơ.



Rất lâu rồi tôi mới có một đêm ngủ mà không mơ gì.



Trước đây hầu như đêm nào cũng mơ thấy cái đêm ma chay cưới hỏi đó, hai tháng sau này, tôi thường mơ màng mơ thấy bố tôi, anh tôi, Phong Ly Ngân, nhưng lần này ngủ lại say như vậy, không mơ thấy gì cả.



"Cô sao vậy? Không thoải mái sao?” Thượng Quan Chân ngước đầu, quan tâm hỏi.



“Không, không có gì, vẫn chưa tỉnh." Tôi sờ mặt, lấy tay chải lại bộ tóc rối tung của mình.



Trên tay tôi có ít vết trầy xước, là tối hôm qua lúc liều mình vùng vẫy ở trên đất... cái tên Phong Ly Ngân, còn nói gì mà chỉ cần trong lòng tôi gọi hắn, hắn có thể nghe thấy, nếu như bận rộn sẽ đến muộn một chút, nếu như có rảnh sẽ lập tức đến.



Đã cả một đêm rồi, anh ấy cũng không xuất hiện trước mặt tôi.



Anh ấy bận cái gì mà bận cả đêm chứ? Không rảnh một giây một phút nào sao?



Tôi bất lực cười đau khổ, cố gắng quên đi cảm giác đau đớn trong lòng.



Núi Tử Hoa là một ngọn núi có tiếng, bên trên có một đạo quán Thanh Ngọc, nơi này không phải vùng đất đại bảo lệnh phong của các thời đại, nhưng lại là địa điểm tốt để những người trong ngành chúng tôi tụ họp - sẽ không có đám nhà báo tới.



Những người mua danh cầu lợi trong ngành này đa số đều là người xấu lừa đảo, thế gia đứng đầu thực sự đều giấu mình ở chính phủ và dân chúng, thế gia như vậy, chỉ cần một cái họ là đủ để chứng minh cho thực lực và địa vị.



Năm chiếc xe của Thượng Quan Chân chạy thành một hàng đến dưới chân núi thì dừng lại, lập tức có người trong ngành chạy lại móc nối quan hệ. Hắn rất lịch sự đáp lại mọi người, sau đó đi thẳng đến hướng cửa núi dưới sự vây quanh của đám đông.



Tôi trốn ở phía ngoài đám người, hắn lại liên tục quay đầu xem tôi ở đâu, cuối cùng cũng không kiên nhẫn nữa, quay người đến trước mặt tôi khẽ giọng nói: “Cô Thanh Tiêu, cô đừng đứng ở nơi mà tôi không nhìn thấy, nếu như xảy ra chuyện, tôi ăn nói với anh cô thế nào đây? Cô cứ đứng bên cạnh tôi, đừng đi đâu xa! Nếu không tôi sẽ phải kéo cô đi đấy!”



Hắn được mọi người chú ý tôn kính như vậy, tôi nào dám đứng cạnh hắn chứ? Nhưng tôi cũng không muốn bị hắn kéo đi, chỉ đành phải ngượng ngùng nhắm mắt theo đuôi hắn, để cho hắn quay lại nhìn là có thể biết tôi ở đâu.



Có nhiều người tinh mắt liền lại hỏi: “Cô gái này là ai vậy? Có thể để cho người quan tâm như vậy lai lịch nhất định không tầm thường nhỉ?”



Thượng Quan Chân rất kiên nhẫn giới thiệu tôi với người khác, có điều người nhà họ Quan trong cái ngành này chỉ như tầng lớp bình thường, mặc dù không đến mức thấp kém, nhưng cũng không phải là thành viên đứng đầu, vậy nên những người đó sau khi biết thân phận của tôi, chỉ cười mà thôi.



Những người đó đều đã nghe chuyện tôi làm lẽ cảm thấy tôi là người phụ nữ đến quỷ còn không để ý tới, trong ánh mắt của bọn họ thoáng lộ vẻ chế nhạo, chỉ là nể mặt Thương Quan Chân nên mới nói khách sáo với tôi mấy câu.



Cảm giác này thật khó chịu... Hy vọng anh tôi có thể nhanh chóng đến đây giải vây cho tôi, da mặt của anh ấy có thể chống đỡ cho tôi rất nhiều ánh mắt cay độc đó.



“Ồ, Thượng Quan thiếu gia, lâu rồi không gặp, cậu vẫn đến sớm hơn tôi rồi!" Giọng nói kiêu kỳ của phụ nữ vang lên.



Da đầu tôi tê rần, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp mặt Thẩm Thanh Nhụy rồi!



Mời đọc truyện trên Vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK