Từ này nghe có vẻ có chút sâu xa, nhưng
mà trên thực tế lại là chuyện vô cùng tàn
ác.
Cái gọi là đổi chỗ, chính là dựa vào cái
danh tu hành để thúc đẩy hành vi thối nát.
Triệu Hiểu Như khá là buông thả, những
động tác ghê tởm đó cậu ấy làm hết sức
tự nhiên.
Lão già đó lắc bánh xe cầu nguyện trong
tay, gương mặt xanh xao làm tôi nghĩ đến
xương cốt con người.
“Bản thân và gia đình bố cậu ấy đều cống
hiến cho Bồ Tát, cuối cùng cống hiến cả
thân mình và con gái, đúng là một người
thiện tín, nhất định sẽ siêu sinh đến vùng
đất cực lạc.. "
Triệu Hiểu Như lúc này đột nhiên lại hét lên
điên cuồng.
“Á a.... pháp sư, mau cho tôi Cực Lạc đi...
hu hu hu.. ”
Tôi đưa mắt nhìn anh tôi, anh ấy đã lén lút
chuẩn bị xong bùa chú rồi.
Tôi rút tấm bùa trân hồn đán lên trán của
Triệu Hiểu Như, lập tức bốc lên làn khói
màu đen. Quả nhiên, chỉ có lúc này thì ma
nữ đó mới xuất hiện!
Triệu Hiểu Như co giật, đau đớn đến mức
căn đứt luôn cái thứ trong miệng, tên tà sư
đó lập tức kêu lên thảm thiết rôi phun ra
rất nhiều máu, ông già đó tức giận hét lên:
“Người gây rối cho pháp sư đều bị cắt
thành tám miếng, rút hôn để luyện thành
nô bộc!”
Lập tức có hai tên tà sư bước đến bắt tôi,
anh tôi vung mạnh chiếc ghế lên quyết
đánh với bọn họ.
Triệu Hiểu Như nhào đến tôi, ánh sáng
màu đỏ đột nhiên bùng lên.
Cậu ấy bị đẩy ra, tôi và anh tôi lưng tựa
lưng, được ánh sáng màu đỏ bảo vệ.
“Đó là gì vậy...” Ông già đó đột nhiên trừng
đôi mắt tà ác, lẩm bẩm nói: “Lại là thai âm
dương... trên thế giới này không ngờ lại
thực sự có thai âm dương... ngoan nào...
nếu như có thể ăn đứa bé này, ta sẽ vượt
qua được trăm đời tu hành...”
Cái gì? Ánh sáng màu đỏ là do linh thai
đang bảo vệ mình sao?
Tôi luôn cho rằng chiếc nhẫn mà Phong Ly
Ngân đưa cho đang bảo vệ tôi, bây giờ
nghĩ lại, sau khi Ly Long thành hình, chiếc
nhẫn này mới phát ra ánh sáng màu đỏ,
mỗi lần tôi bị tà vật uy hiếp, chiếc nhẫn
đều sẽ bảo vệ tôi.
Tôi đưa tay xoa nhẹ lên bụng, khoảnh khắc
đó tôi đột nhiên có cảm giác quyến luyến
và dũng khí khó nói ra thành lời.
Ông già đó gian ác cười nói: “Nhìn thấy
những người ở trong tủ lạnh đó chưa... thi
thể bị coi như là thức ăn của thánh nữ, hồn
thì sẽ làm nô lệ cho chúng ta, cô cũng nên
dâng hiến bản thân mình cho tôi đi!”
Ông ta giơ bánh xe cầu nguyện bác lên, cả
người Triệu Hiểu Như co giật ngã xuống
đất giống như bị điện giật, một ma nữ
thoát ra từ cơ thể cậu ấy.
Đây chính là thánh nữ của Tà phái, thật ra
chính ra vật sở hữu độc chiếm của đám tà
sư, vận mệnh của bọn họ đa số đều bị giày
vò đến chết, không ngờ rằng cũng có
người đang hưởng thụ nó.
Nhưng mà ma nữ tối hôm đó bị nuốt hồn
là ai chứ? Ngày đó tôi tận mắt nhìn thấy
một người con gái tóc dài ngơ ngẩn bay ra
khỏi thi thể của một nữ sinh cấp ba mà.
“Đó chính là luyện hồn của nữ sinh cấp ba
đó.... tóc ngắn là tóc giả, cô ta vốn đĩ có
mái tóc dài... bởi vì là lân đầu tiên “bán”, sợ
bị người quen nhìn thấy nên mới đội tóc
Chương 33 Tấm vải trắng che mặt
“Tại sao lại là cô? Tôi cũng muốn biết tại
sao lại là côI”
Ánh mắt hắn giống như sắp ăn tươi nuốt
sống tôi vậy.
“Quan Thanh Tiêu, nếu cô đã không thể
thoát khỏi vận mệnh này thì hãy chấp nhận
nó, nếu như không phải tôi tốt bụng, hai
năm trước cô đã chết rồi, nếu như cô
không muốn chết thì đừng tìm hiểu những
vấn đề không nên hỏi đến”
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở
lạnh giá của hắn quanh quẩn bên đầu mũi.
“...Được, tôi hiểu rồi, tôi không hỏi nữa” Tôi
cắn chặt môi, cố gắng không để cho nước
mắt rơi ra.
Hắn không hề giải thích, cũng không muốn
nói rõ bất cứ chuyện gì cho tôi.
Dùng giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt hờ
hững nói với tôi đừng có hy vọng hão
huyền.
Lại dùng một chút ánh mắt thương xót,
làm cho tôi tham vọng.
Đúng là một sự hành hạ...
Tôi lấy mu bàn tay che mắt mình lại.
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi làm căn
phòng không còn tối đen, nhưng tôi lại
thấy mình vẫn đang nằm dưới tầng hâm
dưới quê.
Giao hợp cơ thể, nhưng mãi không thể giao
hợp trái tim.
Tôi cảm thấy váy ngủ bị vén lên, vén lên rất
cao, chiếc váy sợi bông màu trắng che đầu
tôi lại.
Lúc nhẹ lúc mạnh, không có kỹ xảo, cũng
không dịu dàng, chỉ có những lần lưu luyến
lặp đi lặp lại, làm cơ thể cuối cùng cũng từ
bỏ việc kháng cự.
Đây là lòng tốt của hẳn sao? Tôi cười đau
khổ nắm chặt lấy tấm vải bông màu trắng
che mặt đó, chờ đợi động tác tiếp theo của
hẳn.
Khi hẳn mổ xẻ từng tấc da thịt của tôi, tôi
cảm thấy từ bỏ tất cả là lựa chọn thông
mình nhất.
Đừng dùng tình cảm, cũng đừng rung
động.
Giống như quan niệm của gia tộc chúng
tôi, sống chết có số, phú quý tại thiên.
Còn tôi, sống chết tại hản, tình dục cũng
Vậy.
Hắn có quyên sinh quyền sát với tôi, còn
tôi chỉ có thể giống như bây giờ, trân
truồng cơ thể, không nhìn gì, cũng không
hỏi gì.
Hiếm khi nào hắn lại có khúc “dạo đầu”
được một lúc, cơ thể cảm thấy cũng không
còn đau đớn gì nhiều, mới bắt đầu biết đòi
hỏi khoái lạc.
Hản rất hài lòng với phản ứng như vậy.
Khi tia nắng ban mai chiếu qua rèm cửa,
tôi mệt mỏi muốn ngủ, còn hẳn vẫn đang
hưởng thụ.
Hắn giơ tay lên từ từ vẽ những đường cong
cong vẹo vẹo trước ngực tôi, đây là cái gì...
vẽ bùa chú lên người tôi sao?
Tôi mơ màng nhấc tay lên muốn nắm lấy
tay hắn, cuối cùng không còn chút sức lực
nhúc nhích ngón tay, không bắt được gì.
Khi tôi tỉnh dậy đã sắp buổi trưa rồi, chăn
được đắp gọn gàng lên người tôi, nhưng ra
giường... không nói nữa, tí nữa rồi thay vậy.
Sửa soạn bản thân xong, việc đầu tiên tôi
làm chính là nhét ra giường vào máy giặt.
Đúng lúc anh tôi vác cái đầu như tổ quạ đi
Chương 34 Lai lịch của quỷ mặt đỏ
Khi cụ cố sinh ra, đúng lúc thời kì xã hội
hỗn loạn, chiến tranh trong nước ngoài
nước, đói rét cướp bóc... nói tóm lại khi đó
sống được chính là mục tiêu của cuộc
sống.
Khi còn trẻ người đi theo một sư phụ, làm
nghề đãi cát, sau đó tìm được một mối
làm ăn béo bở, nhưng sư phụ lại chết mất
rồi.
Cụ cố may mắn sống sót được, được một
đạo sĩ đi ngang qua đường nhận làm đệ
tử, nói ông sinh ra chính là để làm nghề
này, sau đó đạo thuật có được những
thành tựu nhỏ, cụ cố vì muốn mưu sinh, lại
tiếp tục đi vào con đường đó.
Ông ấy cố mở ra Quỷ Môn đưa ác quỷ
xuống âm phủ, vùng đất đó đã trở thành
hâm đất ở nhà, nhưng mà tuyệt đối không
thể xây nhà lên trên, phải để cho ánh nắng
mặt trời chiếu vào.
Rất nhiêu năm về sau, từ những năm chiến
tranh loạn lạc đến xây dựng lại đất nước,
đến cảnh mất mùa, thiên tai... đều phải
dùng đồ dưới hầm đất để đối lấy vật dụng
sinh hoạt, đến tận sau khi cải cách mở
cửa, người trong nhà mới có nghề nghiệp
khác.
Có điều đều là kinh doanh trong ngành
này, không ai có thể thoát khỏi lời nguyền
rủa dòng họ đó.
Nhà có nhiều con trai, nhưng lại có rất ít
con gái, suốt bốn đời đều như vậy, con gái
sinh ra người nào cũng đều không sống
lâu.
Nghe nói cụ cố cầu thần xem quẻ, thờ
cúng Thành Hoàng, Phán quan, Minh quân,
cuối cùng ông đoán rằng bởi vì người trong
gia tộc đều bị nhiễm âm khí nên sẽ làm hại
đến con gái.
Sau này có một Khôn Đạo họ Thẩm nói,
năm đó ông mở ra quỷ môn, kéo chủ mộ
ác ma xuống âm phủ, oan khí của đối
phương khó tiêu tan, con ác ma đó trốn
âm luật luyện thành quỷ thân, muốn tìm
thời cơ báo thù, cách tốt nhất là kết thân
cúng tế bằng một đám cưới ma.
Năm mà tôi sinh ra, trong nhà xảy ra rất
nhiều chuyện, mọi người kinh hoàng, lại
xuất hiện một chiếc nhẫn ngọc màu đỏ ở
nhà thờ tổ, ý nghĩa rất rõ ràng, đối phương
chỉ định muốn tôi.
Vậy nên tôi đã bị nuôi dưỡng như tế phẩm,
người trong nhà không dạy cho tôi đạo
pháp đạo thuật vì sợ tôi sẽ công kích chủ
mộ ác quỷ đó làm hắn báo thù, cũng lo
lãng sau khi tôi chết trong lòng không cam
tâm sẽ biến thành lệ quỷ về báo thù gia
tộc.
Sau khi tôi bị đưa vào quan tài, tất cả mọi
người đều nghĩ rằng tôi sẽ chết.
Nhưng người xuất hiện không phải chủ mộ
ác ma đó, mà là một người khác - chủ
nhân thật sự của chiếc nhẫn ngọc đỏ đó.
“Chủ mộ ác quỷ đó, chính là quỷ mặt đỏ
sao?” Tôi hỏi.
Chú gật đầu: “Tổng hợp lại những gì mà
chú biết, thì đúng vậy”
Chẳng trách hắn nói đáng lẽ tôi là vợ của
hẳn, bị tên họ Phong cướp mất.
Lúc đầu cụ cố tưởng là tín vật mà chủ mộ
ác quỷ đó để lại, sau đó nhìn thấy dấu
chương trên cổ tôi mới biết là Minh quân
chỉ định muốn có tôi, vậy nên lập tức cúi
đầu cảm tạ Minh quân đã bảo hộ.
Vấn đề là muốn tôi làm gì chứ?
Phong Ly Ngân nhìn thế nào cũng không
phải là người thiếu người làm ấm giường
nhỉ?
Nhưng mà âm dương song sinh mới có thể
mang thai vạn vật, ma nữ có xinh đẹp, dịu
dàng, quyến rũ vô biên thế nào thì có cùng
lên giường với hắn cũng không thể sinh
Chương 35 Xem nhà gặp hồn ma
Người đàn ông đó vừa nhìn thấy chúng tôi,
lập tức đi lên, vội vàng móc bản mặt bằng
nhà với thẻ quẹt thông minh của nhà ra.
“Căn nhà này của tôi mới xây đây, chưa ở
được bao lâu đã chuyển đi, để trống cũng
tiếc, tôi cũng đang cần tiền gấp để làm ăn,
nếu như hai cô ưng ý, giao dịch nhanh
chóng, thì tôi có thể giảm giá một chút”
Ông ta nhìn thấy tôi và Tô Mộng, ánh mắt
có chút kinh ngạc.
Có lẽ ông ta thấy kỳ lạ, chuyện mua nhà
quan trọng như vậy, sao chỉ có hai đứa trẻ
đến.
Tô Mộng nhận lấy thẻ, hỏi: “Chú không lên
cùng sao?”
Người đàn ông đó xoa xoa tay, nói: “Không
đâu, tôi có hơi sợ độ cao, hơn nữa tim
cũng không khỏe, huyết áp tăng cao, tôi
không lên đó đâu”
Tôi nhìn ông ta, thường thì mấy người bán
nhà luôn muốn cố gắng bán được, sao ánh
mắt ông ta lại trốn tránh, mà cũng không
nói quá nhiều lời.
Tô Mộng kéo tôi đến thang máy, bĩu môi
nói: “Căn nhà này là anh em nhà tớ thấy ở
trên mạng, nói cần bán gấp, giá cả cũng rẻ
hơn xung quanh đấy rất nhiêu! Xung quanh
đây một mét vuông đất là mười tám ngàn,
ở đây chỉ có mười ngàn, không phải chất
lượng nhà quá kém đấy chứ?”
Đi thanng máy lên tâng hai ba, chúng tôi
nhìn thấy mấy căn nhà khác đều dán câu
đối, nhìn cũng có chút hơi người, nhưng đi
đến trước căn nhà này, tôi lại cảm thấy
một hơi thở lạnh lẽo.
“Để tớ mở cửa cho” Tôi bất lực che chắn
trước mặt cho Tô Mộng.
Nơi này khẳng định có vấn đề.
Khi tôi quẹt khóa chống trộm thông minh,
mở cửa ra, nhìn vào bên trong thấy căn
nhà được tu sửa rất hoành tráng, dụng cụ
trong nhà cũng rất phong phú, có thể thấy
trước đây có gia đình đông người ở tại đây,
chỉ là bây giờ đã đóng cửa lại, có chút bức
bối khó chịu.
Chúng tôi vừa bước vào, liên nghe thấy
tiếng “ken két” của kim loại, Tô Mộng sợ
hãi hét lên, nhìn về phía âm thanh, là cửa
sổ chỗ ban công phòng khách bị gió thổi
lay.
“Đáng sợ quát Bây giờ tớ thực sự nhát gan
như chuột vậy” Tô Mộng vỗ ngực.
Trong lòng tôi thâm chửi bới, cậu mà nhát
gan sao? Lần trước bị tà sư bắt, đa số con
gái đều sợ hãi ngất đi, cậu còn có thể vừa
khóc vừa đấm đá, gan cậu cũng đã to lắm
rồi.
“Tô Mộng, cậu đừng lộn xôn, nhất là đừng
mở cửa phòng, chủ nhà không đi lên, nếu
như phòng có chuyện gì, ông ấy sẽ đổ tội
lên đầu chúng ta đó” Tôi nhẹ nhàng nhắc
nhở.
Tô Mộng vội gật đầu nói: “Đúng, cái ông đó
nói bản thân thiếu tiên, không chừng thấy
chúng ta còn trẻ sẽ bắt nạt, muốn lừa gạt
tống tiên chúng ta”
Tôi đi đến phòng khách, trải tấm mặt bằng
nhà ra, tiếng “ken két” lại kêu lên.
Đột nhiên dựng cả da gà.
“Cao tầng nên gió lớn quá...” Tô Mộng rất
bất mãn với âm thanh này.
Tôi nhìn về phía ban công, ban công này
rất rộng rãi, đối diện với phòng khách và
gian giữa, phía ngoài cửa sổ là hai tòa nhà
cao.
Còn chỗ mà chúng tôi đang đứng đây, vừa
khéo là khoảng trống của hai tòa nhà trước
mặt.
Hịnh dạng này gọi là Thiên trảm ngao, là
Chương 36 Không được có tình cảm
Tôi sờ ngọc chương của Phong Ly Ngân,
trong lòng do dự có nên gọi quỷ sai đến
thu hồn hay không.
Nhìn tình trạng điên khùng của bà lão quở
mảng con trai cùng con dâu, tôi có hơi do
dự.
Tôi cũng không phải là người thiện lương
gì, lúc tôi bị gia tộc đem ra làm vật hy sinh,
đối với tình cảm của người với người tôi đã
hoàn toàn phai nhạt, thậm chí còn có chút
oán hận.
Nhưng bổ và anh tôi lại bỏ ngoài tai lời
phản đối từ người nhà, nhận lại tôi, từ đó
tôi mới cảm nhận được mùi vị có người
nhà.
Trên đời này không có người phụ nữ nào là
trời sinh đã vô tình, chỉ có trái tim vẫn chưa
tìm được hơi ấm mà thôi.
Giọng nói thê thảm của bà lão im bặt, bắt
đầu run rẩy, người giống như bị đốt cháy,
bốc lên một làn khói đen.
Giọng nói của Tô Mộng vang lên phía sau
tôi: “Thanh Tiêu, tớ bị sao vậy... Tớ, tớ tự
nhiên nổi da gà, có phải trong phòng này
có, có cái kia... bay bay không?”
Bay bay?
Suýt chút nữa tôi đã bật cười, không ngờ
rằng cậu ấy có thể nghĩ ra được cái từ dễ
thương như thế.
Cảm giác lạnh lẽo này, tôi không cân nhìn
cũng biết là Phong Ly Ngân đã đến.
Thường thì vào ban ngày hẳn sẽ không
xuất hiện trước mặt tôi thế này, hôm nay là
ngày gì vậy nhỉ?
Quỷ khí nồng đậm trên người hán làm cho
quỷ hôn của bà lão gần như bị đánh bay.
*..Thứ cỏn con mà thôi, sao ngươi giải
quyết chậm chạp thế?” Hắn đứng phía sau
tôi, đứng rất gần, tiếng nói gần như là vang
lên từ đỉnh đầu tôi.
“Bà ấy chưa hại ai bao giờ, tôi thấy bà ta có
hơi đáng thương..." Tôi thấp giọng giải
thích.
“Đáng thương?” Giọng nói của Phong Ly
Ngân lạnh như băng: “Ngươi hỏi xem bà ta
đã làm những gì... Bắt con dâu phá liên
tiếp hai lần thai bé gái, đây là nghiệp
chướng”
Tôi nghẹn lời, nhìn về hướng bà lão kia, bà
ta cuộn tròn lại rên rỉ: “Tha cho tôi... tha
cho tôi đi...”
“Không nên tin lời của quỷ, đối với quy,
cũng không cân tình cảm” Hắn lạnh lùng
nói.
Tôi bỗng chột dạ, những lời này sao giống
đang cảnh cáo tôi vậy nhỉ?
Trong mắt tôi, Phong Ly Ngân cũng là quỷ,
thật ra hản cũng không phải quỷ mà là vị
thân đến từ âm phủ mà thôi.
Tôi thấy bà lão sắp biến mất rồi, vội nói:
“Anh đừng so đo với bà ấy được không?”
Phong Ly Ngân trừng mắt nhìn tôi một cái:
“Thứ đồ vật này mà cũng muốn ta phải
động tay sao?”
Người này... sao lại cao ngạo như vậy chư...
Tôi lặng lẽ niệm chú gọi Bảo Cao, vù vù hai
tiếng, hai tên quỷ sai xuất hiện, chúng nơm
nớp lo sợ dập đầu với Phong Ly Ngân, sau
đó khóa quỷ hồn bà lão lại.
Vẫn là hai tên quỷ sai xuất hiện ở nhà họ
Hầu trước kia, tôi cười nói: “Lại là các
ngươi hả?”
Giọng nói tên quỷ sai đang lấy dây xích run
run: “Thì là... mấy đồng nghiệp khác nói...
tiểu nương nương được Minh quân sủng
ái, nhất định sẽ rất khó hầu hạ, sợ không
Chương 40 Nhà họ Thẩm bá đạo
Nội dung tin nhắn mô tả tình huống phát
sinh của cô Tiểu Uông.
Cô nói với tôi, trước đây có hai lần mang
thai ngoài ý muốn, lần đầu tiên là khi còn
trẻ, không muốn sinh con, huống chỉ lúc đó
cô còn chưa kết hôn nên không có ý định
sinh con.
Kế hoạch ban đầu là đi phá thai, nhưng gã
phú ông kia nói rằng muốn chơi cùng phụ
nữ mang thai để trải nghiệm cảm giác kích
thích khác lạ.
Vì thế cô ấy đồng ý để lại thai, cho đến khi
bụng nhô lên thấy rõ nhưng họ vẫn còn
chơi trò “kích thích” rất kịch liệt, sau đó sảy
thai, may là lúc đó trường học đang trong
kì nghỉ, cô ấy nằm viện điều trị vài ngày
nên không ai biết chuyện này.
Lần thứ hai càng khoa trương, cô ấy không
biết mình có thai, còn chơi trò quyên giao
(*) khủng bố, chảy ra cả thau máu...
Cô lo lắng rằng nếu cứ như vậy sẽ không
mang thai được nữa nên muốn nhanh
chóng sinh một đứa, vừa có thể chia một
phần gia sản với phú ông, vừa có thể có
một đứa con dưỡng lão.
Tôi nhìn những lời bộc bạch ghê rợn này,
quả thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của
những người này.
Phong Ly Ngân nói nhà cô ấy bố trí quá
mức, có lẽ là chỉ việc cô ấy chơi quá điên
cuông, hơn nữa bây giờ từ trường bị thùng
điện ảnh hưởng cộng với việc phú ông đã
chơi chán, cho nên không còn hứng thú với
cô ấy nữa.
Phần cuối tin nhản là lời cầu cứu của cô
Tiểu Uông.
“Cô biết cô sai rồi, rất hối hận, cầu xin bạn
trai em hãy buông tha cho cô đi, đem hai
thứ đó đưa đi được không? Trò Quan, van
câu em giúp cô với, cô sợ chết khiếp rồi!”
“Đưa đi hai cái gì cơ? Ly Ngân, anh đã làm
gì vậy?” Lòng hiếu kì của tôi bị khơi lên.
Ánh mắt Phong Ly Ngân nhìn tôi hơi khó
hiểu: “...Không có gì, chỉ làm cái ổ để hai
đứa nhỏ chết non vẫn chưa được siêu
thoát kia có chỗ ở tạm, khỏi phải chạy
khắp phòng”
“Hả? Sao tôi không cảm thấy được quỷ ở
đó?” Tôi sững cả người, bây giờ độ mẫn
cảm của tôi với âm khí rất cao, nhưng tôi
cũng không thấy quỷ trong nhà cô ấy.
“Còn chưa thành hình mà đã chết thì
không tính là quy, chỉ là một chút oán khí
mà thôi.”
“Vậy anh làm ổ ở chỗ nào?”
“Ta bảo cô ta đặt một cái lu chứa bảy phần
nước, còn đậy kín lại cho giống tử cung
của người mẹ, hai đứa nhỏ kia sẽ tự bay
vào đó, chắc là cô ta trộm nhìn lén” Phong
Ly Ngân cười lạnh nói.
Trong lòng tôi còn sợ hãi, lén đưa tay sờ
bụng mình.
Nơi đó vẫn bằng phẳng như trước kia,
nhưng tôi có thể thường xuyên cảm nhận
được một luồng nhiệt chuyển động trong
này, đôi khi còn cảm thấy đau lâm râm.
Đứa bé trong bụng tôi lúc này chắc chỉ lớn
bảng hạt dưa, sau sự việc của tên tà sư
kia, Phong Ly Ngân gân như ở cạnh tôi mỗi
ngày, có phải hẳn cũng đang lo lắng cho
đứa bé này không?
Tin nhắn từ cô Tiểu Uông liên tục được gửi
đến, Phong Ly Ngân mất kiên nhẫn gửi vào
một dãy số điện thoại, bảo cô tìm người
này giải quyết.
“Ai vậy?” Tôi thuận miệng hỏi một câu,
Phong Ly Ngân vậy mà lại nhớ được số
điện thoại.
“Người nhà họ Thẩm, để cho cô ta tìm
người nhà họ Thẩm xử lý đi”