Chương 43 Quan tài đen trấn hồn (2)
“Thật sự không có sao?” Khi nãy tôi cảm
nhận được có cái gì đó lướt qua tay tôi,
hơn nữa la bàn sẽ không sai được.
Gương mặc u ám của quỷ sai lộ ra vẻ
hoảng sợ: “Tiểu nương nương, người có
thể nhìn thấy chúng tôi, là người có thể
nhìn thấy ma quỷ... nhưng mà, nơi này chỉ
to nhiêu đây... không cần phải bắt hôn ma
đâu nhỉ”
Tôi quay đầu nhìn anh tôi, anh tôi đang cúi
đầu nghiên cứu đống dụng cụ đó, hơn nữa
còn ghi chép lại vào quyển vở nhỏ, dường
như không cảm nhận được có gì dị
thường.
“Làm phiền mọi người mất công chạy đến
đây rồi, trở về trước đi” Tôi ái ngại cười trừ.
Hai quỷ sai đó cười ngây ngô với tôi, rồi
biến mất luôn.
Anh tôi ghi chép xong, ra dấu bảo tôi lên
trên nói chuyện.
Chúng tôi dùng tấm gỗ che cửa hang động
lại, sau đó dán bùa trấn hồn lên, anh tôi
làm một nhắm đất cắm lên ba que hương
màu đỏ.
Khói hương bay thẳng lên, đợi rất lâu cũng
không có lay động bất thường nào.
“Thế nào rồi? Hai người có nhìn thấy gì
không?”Lão Lưu căng thẳng hỏi.
Anh tôi mở quyển vở ra: “Bên trong có nồi
dầu, cọc gỗ, đá mài, khâu sắt... mấy người
trước đó đã chết thế nào? Chúng ta đối
chiếu xem, cũng để phòng ngừa trước”
Lão Lưu bị ngữ khí nhẹ nhàng đó của anh
tôi làm sợ đến sắp ngất, chết hai người, bị
thương một người, ông ấy làm gì còn có
tâm tình để đối chiếu chứ?
Tôi nhìn vào quyển vở đó, anh tôi còn vẽ
hoa quả lên đó, tôi bất lực hỏi: “Anh đói rồi
sao?”
Anh tôi trừng mắt với tôi, khẽ giọng nói:
“Đây là dụng cụ tra tấn!”
“Dụng cụ gì mà như này chứ?” Tôi không
tin lời anh ấy.
“Lên điện thoại tra nỗi đau khổ của lê (*)
đi” Anh ấy khinh bỉ nhìn tôi.
Tôi thấy anh ấy kéo lão Lưu lại một bên nói
thì thầm thì rút điện thoại ra tra xem.
Cái này không giống như là dụng cụ tra
tấn, hơn nữa trình độ vẽ của anh tôi rất tệ,
vẽ giống như hình quả lê số tám, cũng chỉ
có anh ấy biết đây là trò gì.
Nhìn thấy hình ảnh và giải thích hiện lên
trên điện thoại, tôi trợn trừng mắt... không
ngờ rằng còn có cái thứ này.
Từ khi tôi bảt đầu tiếp xúc với nghê này,
thế giới quan ngày ngày đều sụp đổ, đúng
là mở mang đầu óc mà.
Tôi lướt mấy trang mạng, còn đọc được
một câu hỏi: “Bạn trai tôi nhét cái dụng cụ
đó vào XX của tôi, liệu có bị bệnh gì
không?”
Phía dưới không ngờ cũng có bác sĩ trả lời:
“Phải xem sức chịu đựng của cô nữa, có
cảm giác đau hay là không thoải mái, nếu
như không thoải mái thì mau chóng đi
khám đi”
Tôi trợn trừng mắt, những dụng cụ trong
đó nhìn giống như một xưởng cực hình cỡ
nhỏ, có khả năng là nơi trước đây dùng để
đánh đập tra hỏi, khi nãy còn có da người
hong khô treo ở đó.
Nhưng ma ở bên trong đi đâu rồi chứ?
“Quan tài đó mọi người vứt ở đâu rồi? Bị
ngu hay sao, đồ như vậy mà còn dám đụng
vào lung tung!” Anh tôi mảng lão Lưu, sau
đó quay người nói với tôi: “Thanh Tiêu, đi
thôi, chúng ta đi tìm quan tài đen đó.”
Chương 44 Hình sai có sừng
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên
tôi ngồi xe cảnh sát, hơn nữa người lái xe
còn từng là đặc chủng binh, xe chạy điên
cuồng làm tôi sợ đến mức không dám mở
mắt, anh tôi thắt dây an toàn lại cho tôi để
tôi ngôi cố định ở ghế sau.
Tốc độ xe vượt quá 160km/h, tôi cảm giác
đầu xe như muốn bay lên rồi, khi ngang
qua một trạm kiểm tra tốc độ thì bay lên
cao mấy mét, sau nó lại hạ mạnh xuống
dưới đất.
Anh tôi không nhịn được nói: “Lão Lô, có
thể chạy xe chắc vào được không? Em
tôi...
“Chịu khó một chút đi, đuổi theo người mà,
sao lo được nhiều như vậy chứ, nếu như
say xe thì phía sau có túi đó.” Giọng nói
của cảnh sát Lô từ phía trước truyên đến.
Ngôi ở ghế lái phụ là một nữ cảnh sát, cô
ấy quay người lại nói: “Đội trưởng Lô như
vậy là đã quan tâm mọi người rồi đấy, nếu
như không có hai người, anh ấy còn chạy
180km/h cơ”
Tôi không dám mở miệng nói chuyện vì sợ
nôn ra ngoài! Người ta đang thực thi nhiệm
vụ, cho dù mình đau đầu rồi nôn ra đây
cũng không thể làm lỡ nhiệm vụ của người
khác, hơn nữa là bọn tôi đòi đi theo đấy
chứ.
Kẻ tình nghi đó chính là chồng của người
phụ nữ trung niên đó, dựa theo camera
thấy hắn ta đi lên một chiếc taxi, sau đó ở
chỗ nghỉ ngơi của đường cao tốc, một
mình đi tới khu rừng tối tăm đó, lúc này lực
lượng cảnh sát đi vây quanh, khi chúng tôi
đến nơi đã bắt đầu lục soát rồi.
Truy tìm người ở vùng rừng núi hoang vu
này rất khó, anh tôi dùng phương pháp tìm
âm vật của nhà họ Quan để truy tìm, trốn
một bên để lặng lẽ truy tìm, sợi hương màu
đỏ đặc chế đó mọc lên trên đất, nhìn vào
phương hướng của khói để phán đoán, nếu
như có gió âm, hoặc có âm hồn đang bay
lơ lửng, làn khói sẽ rung động khác
thường.
Ba làn khói đi theo hướng gió thổi, chứng
mình chỗ đó có âm khí nặng, anh tôi ra
hiệu với tôi, hai chúng tôi vội vã đuổi theo
kịp trước khi cảnh sát bắt được tội phạm
tình nghi để bắt con ma đó.
Xung quanh đều là cảnh sát đang truy
lùng, kiểu “mê tín dị đoan” như hai chúng
tôi thì buộc phải lặng lẽ, sau khi đi được
một đoạn, mấy ngọn cây vọng đến âm
thanh nghiến răng, chúng tôi vừa lại gân,
liền có một bóng đen bay ra.
Tôi cầm lấy tầm bùa đuổi ma đuổi theo,
cảnh sát Lô thình lình xông ra, bay đến đá
bay bóng đen đó xa tận mấy mét, sau đó
chạy lên khống chế bóng đen đó.
Bóng đen vùng vẫy kịch liệt, cảnh sát Lô lại
vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn, bẻ gãy luôn
một tay của người đó, rồi đánh mấy cú,
bóng đen đó co giật mấy phát, hét lên đau
Chương 45 Xưng hô kỳ lạ
Trước đây nghe thấy câu nói này, tôi còn
cảm thấy đến chết cũng không cách nào
thoát khỏi vận mệnh thê thảm này.
Bây giờ nghe thấy câu nói như vậy từ hắn,
tôi lại thấy giống như lời yêu thương.
Vậy nên, con gái rất dễ dỗ dành, chỉ cần
sưởi ấm trái tim họ, cho dù uống rượu độc
thì cũng thấy ngọt ngào.
“Đây là quỷ sai đã bỏ trốn đi rất nhiều năm
rôi, vốn đĩ bị phong ấn ở nơi này” Phong Ly
Ngân lạnh nhạt nhìn con ma mọc sừng
đang không ngừng run rẩy đó.
Thì ra con ma có sừng này là quỷ sai phụ
trách xử phạt âm hồn của âm phủ, không
biết bao nhiêu năm trước đã bị tà phái
triệu hồi ám lên người, vốn dĩ hẳn ám lên
người của một kẻ nhà giàu lấy giết người
làm niềm vui, sau đó dần dần đam mê dằn
vặt người sống, vậy nên thường dụ người
sống đến để dẫn vặt rồi giết chết.
Một vị pháp sư muốn xử lý nó, lại bởi vì
hắn vẫn còn danh nghĩa của âm sai, chỉ
đành phải phong ấn hẳn ở dưới căn phòng
tra tấn dưới đất đó.
Phong ấn suốt hai trãm năm, khoảng thời
gian này điều tra số người bị mất tích, bởi
vì không biết tung tích của hản ta nên cũng
đành thôi, sau đó nơi này biển thành sườn
núi, nó cũng ngủ sâu dưới lòng đất.
Cái đêm mà dự án của Hầu Thiếu Văn đào
ra chiếc quan tài đen, người phụ nữ trung
niên bị giết đó từng tằng tju với người công
nhân lớn tuổi và cậu thanh niên đó bên
cạnh chiếc quan tài đen đó, ông chồng
đến bắt quả tang, mấy người ẩu đả lẫn
nhau, đẩy vào chiếc quan tài, khi đó nó đã
trốn ra ngoài rồi.
Ám lên cơ thể người đàn ông đó, dựa theo
quy pháp trước đây, để gian phu dâm phụ
đó “ngã chảo đầu”, “ngồi cọc gỗ”, đổi với
người phụ nữ đê tiện đó đã sử dụng kìm
gắp than xuyên qua ngực, nỗi đau đớn của
quả lê dùng cách ngược đãi XX.
Khi chúng tôi trở vê công trường, nửa đêm
nửa hôm lại bắt Hầu Thiếu Văn tới đây, lại
có một người chết nữa làm hản suýt chút
nữa thì suy sụp, còn có cả Thẩm Thanh
Nhụy kiêu ngạo hống hách cùng hản đến,
xem ra Hầu Thiếu Văn đã bị ép đến phát
điên rồi nên mới lại đi câu cứu Thẩm
Thanh Nhụy, nhờ cô ra ra tay.
Ai ngờ răng khi đến đây, cảnh sát Lô đã
dẫn người đi đuổi theo kẻ tình nghị, tôi và
anh tôi cũng đi theo, Thẩm Thanh Nhụy đi
đến cửa hang động xem xét, nói bên trong
không có gì, có lẽ bị “hai kẻ gà mờ nhà họ
Quan” thả đi rôi, còn nói chúng tôi tự cho
mình là đúng, chữa lợn lành thành lợn què.
Những lời này đều là lão Lưu nói lại với
chúng tôi, ông ấy nói người phụ nữ đó
nghênh ngang kiêu ngạo bắt ông ấy chuẩn
bị rất nhiều thứ, chuẩn bị xong cả rồi, cô ta
mới lại xem, kết quả lại nói bên trong
không có gì, mẹ nó chứ, đúng là chơi khăm
mà!
“Hai người, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao
lại thả cái thứ ở trong đó ra? Nếu như nó
lại quay lại quấy rối thì sao? Dự án này của
tôi còn..” Hầu Thiếu Văn lo lắng hét lên với
chúng tôi.
“Không có thả ra, cái thứ trong đó ám lên
người kẻ tình nghi đó rồi giết vợ hắn ta,
chúng tôi cùng cảnh sát truy đuổi, trước
khi hẳn ta bị bắt thì đuổi cái thứ đó đi, bây
giờ ở đây đã không sao nữa rôi” Tôi kiên
nhẫn giải thích với hắn.
Hầu Thiếu Văn bán tin bán nghỉ: “Có nghĩa
là bây giờ san bảng nơi này cũng không
sao nữa rồi sao? Sẽ không có ai chết nữa
chứ?”
“Anh tôi nói, anh ấy vẫn còn phải tiêu trừ
âm khí tà khí của những dụng cụ tra tấn
dưới đó, sau đó đào nơi này ra để chiếu
nắng mấy ngày, chuyển đất san bằng cũng
không sao nữa... những vật đó thì cứ