Cùng về nhà Giang Dụ Minh, Hạ Nhiên Y về đến liền vào bếp phụ Vương Tư Tuệ nấu ăn, Giang Dụ Thần đi thẳng ra vườn phía sau nhà.
Trong vườn, Giang Dụ Minh đang tưới cây, Giang Dụ Thần lên tiếng gọi: “Cha”
Giang Dụ Minh xoay đầu nhìn một cái, thuận miệng hỏi: “Mới về à?”
“Phải, có chuyện quan trọng muốn nói với cha” Giang Dụ Thần vừa nói vừa đi đến bàn ghế ở giữa sân ngồi xuống đợi.
Trong bếp chỉ có hai mẹ con, Hạ Nhiên Y trong lòng nặng nề không biết phải mở lời thế nào về vấn đề Giang Dụ Thần bảo cô làm.
Chỉ cần nhìn nét mặt của Hạ Nhiên Y, Vương Tư Tuệ cũng thừa đoán được cô có chuyện khó nói, bà nghĩ bà biết được nguyên nhân xuất phát từ đâu. Vương Tư Tuệ vẫn giữ vẻ điềm thản không làm Hạ Nhiên Y thêm áp lực, bà kéo tay cô ngồi xuống ghế, chậm rãi dẫn dắt vào câu chuyện.
“Con có chuyện muốn nói với mẹ đúng không? Là liên quan đến Lạc Quân?”
Ngay cả chuyện này Vương Tư Tuệ cũng đã đoán ra, Hạ Nhiên Y không còn lý do để giấu liền gật đầu thừa nhận.
Nét mặt Vương Tư Tuệ như nắm chắc được mọi chuyện, bà không chần chừ hỏi thẳng: “Con với Lạc Quân chia tay rồi?”
Mặc dù không đúng ý Giang Dụ Thần đưa ra nhưng cũng có thể chấp nhận được, Hạ Nhiên Y lại tiếp tục gật đầu.
Vương Tư Tuệ khẽ thở dài, không nề nóng lòng khi bao nhiêu hy vọng của mình bị đổ sập, ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Kể từ hôm xảy ra ở lễ cưới Dụ Thần, mẹ cũng sớm đoán được kết quả giữa con với Lạc Quân, cùng một thành phố cách nhau không xa lại phản bội ngoại tình thì con với Lạc Quân mỗi đứa một thành phố làm sao đủ tin tưởng hoàn toàn”
“Mẹ...” Hạ Nhiên Y hít sâu một hơi, sợ rằng những gì sắp nói ra đây khiến Vương Tư Tuệ không thể chấp nhận, nhưng vì tương lai của cô và Giang Dụ Thần, cô phải làm chuyện nên làm.
“Làm sao vậy?”
“Thật ra, con với cha đứa bé trước đây vẫn qua lại với nhau”
“Cái gì? Con... tại sao lại giấu mẹ? Tại sao lúc con xảy ra chuyện cậu ta lại không xuất hiện?...”
Trạng thái Vương Tư Tuệ trở nên kích động, Hạ Nhiên Y cố giữ bình tĩnh giải thích: “Mẹ, bọn con có lý do”
“Nhiên Y, con đừng ngốc như vậy nữa, nếu cậu ta thật lòng với con đã không để con chịu uất ức suốt thời gian qua, cứ cho là có lý do, nhưng lúc con gặp chuyện cậu ta lại ở đâu? Nếu như để con tiếp tục qua lại với người con trai không có trách nhiệm đó, mẹ thà bắt con ở giá hết cuộc đời”
Nghe tiếng động bên ngoài, Vương Tư Tuệ vội thu lại bộ dạng tức giận, Hạ Nhiên Y thở dài nặng nề, với thái độ của mẹ cô hiện tại nếu nói ra người đó là Giang Dụ Thần thì liệu mọi chuyện sẽ tệ hơn đến mức nào?
Kết thúc bữa tối, Hạ Nhiên Y không ở lại mà nói dối về ký túc xá, suốt bữa ăn mặt mày ảo não thiếu sức sống, biểu tình của Vương Tư Tuệ cũng chẳng khá hơn.
Ra đến cửa nhà, Hạ Nhiên Y bỗng dừng bước, xoay đầu sang Giang Dụ Thần bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi anh bằng một tông giọng vừa đủ nghe: “Chúng ta công khai nhé?”
Nét mặt lãnh đạm của Giang Dụ Thần trở nên ôn nhu, ánh mắt lộ rõ sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Hạ Nhiên Y.
Hạ Nhiên Y lấy hết dũng khí xoay người lại vào phòng khách, đối diện với gương mặt có chút ngạc nhiên của Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ, cô tự trấn an bản thân, dù kết quả có ra sao cô vẫn sẽ mạnh mẽ đón nhận.
Trong đôi mắt Hạ Nhiên Y dâng lên màng nước, giọng nói hơi run rẩy cất lên vẫn cực kỳ dứt khoát: “Bọn con đã kết hôn”
Không gian chìm trong yên lặng, biểu cảm của Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ không hề kinh ngạc hay tỏ ra chấn động, ngược lại như biết trước tất cả.
Giang Dụ Minh mở lời trước: “Tụi con đều đã lớn, cũng nên tự lựa chọn của sống của riêng mình”
Hạ Nhiên Y hoang mang nhìn Giang Dụ Thần, khóe môi anh cong nhẹ nhàn hạ.
Giang Dụ Thần chợt cất tiếng, không còn giữ khoảng cách mà nắm tay Hạ Nhiên Y, nói với Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ: “Chuyện cần thông báo cũng thông báo xong rồi, bọn con về trước”
Dứt lời Giang Dụ Thần kéo Hạ Nhiên Y ra về, lúc ngồi lên xe cô vẫn chưa hết khó hiểu, đầu óc lơ lửng không cách nào tự chủ được những chuyện vừa mới xảy ra.
“Dụ Thần, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Anh đã sớm nói cho họ biết chuyện chúng ta rồi”
Đôi mày Hạ Nhiên Y cau chặt, căng thẳng đến mức khó thở: “Tại sao anh lại... lúc đó phản ứng của họ thế nào?”
Giang Dụ Thần không vội khởi động xe, xoay sang nhìn Hạ Nhiên Y, nghiêm túc thuật lại: “Cha anh đã phát hiện chúng ta từ lúc phát hiện em có thai, còn mẹ em... Khi biết bà ấy rất kích động, nhưng anh đã dọa bà ấy nếu như bà ấy phản đối anh sẽ đưa em rời khỏi đây, vĩnh viễn không gặp lại, thế nên bà ấy cũng đã đồng ý cho chúng ta”
Chợt nhớ lại cuộc trò chuyện trong bếp, Hạ Nhiên Y không thể khẳng định những lời của Vương Tư Tuệ là muốn nhử để cô nói ra sự thật, hay đó là những suy nghĩ trong lòng bà.
Nước mắt tuôn khỏi khóe mi Hạ Nhiên Y, cảm xúc trong cô lúc này vô cùng rối rắm, cô sợ Vương Tư Tuệ vì lo cho cô mà lâu dần sinh ra tâm bệnh.
Giang Dụ Thần lướt ngón cái trên mặt Hạ Nhiên Y lau đi nước mắt đang chảy dài, anh hiểu cảm giác của cô lúc này nên thay vì nói những câu an ủi qua loa, anh lại muốn chứng minh cho cô thấy những gì anh làm đều vì cô.
“Nhiên Y, thay vì cứ mãi lo nghĩ những chuyện không đâu, mình hãy cho họ thấy chúng ta sẽ hạnh phúc”