CHƯƠNG 569: SỐNG CHUNG
Đào Gia Thiên nhìn động tác tay này, nói ra tiếng, giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh rất dễ nghe, anh vừa dứt lời đã thấy mặt Mộc Như Phương đỏ lên.
Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ, cô không mặt dày như anh!
Anh nói: “Ồ, em không thích ở trong xe à, được rồi. Vậy chúng ta tới khách sạn được không?” Giống như anh thật sự muốn hỏi ý kiến cô.
Xe chạy băng băng trên đường, hôm nay Mộc Như Phương chỉ mặc một chiếc váy dài đơn giản, rồi khoác thêm áo ngoài, chiếc váy cô mặc kiểu cổ chữ V, nhưng giờ dây kéo phần eo đã bị xé rách rồi.
Đào Gia Thiên dừng xe, cúi người bế cô đi vào.
Anh bước thẳng vào thang máy.
Đây là một trong những khách sạn anh nghỉ ngơi, nên có phòng riêng cho anh.
Thang máy Vip có thể lên thẳng phòng ngủ của anh, anh quét thẻ phòng mở cửa ra, rồi đặt cô xuống sofa, tay anh nâng cằm cô lên: “Để anh đoán thử xem, em đang có tâm tư gì khi chủ động nhào vào lòng anh như thế?”
Hai tay Mộc Như Phương vòng qua cổ anh, cô ngẩng đầu lên, không đợi anh nói xong đã chủ động hôn lên môi anh, nụ hôn của cô ngây ngô như cô gái mới biết yêu, không hề có quy luật kỹ xảo nào, chỉ là khẽ chạm vào, răng cô lướt qua môi anh, hai tay Đào Gia Thiên từ từ chuyển động, để nụ hôn ngây ngô này của cô rơi xuống yết hầu anh, đầu óc anh bỗng tê dại.
Anh bế cô tới thẳng giường lớn, đè lên người cô lần nữa, lúc anh cúi đầu định hôn cô thì cô ra ký hiệu: “Anh tắm chưa?”
Anh nghiến răng đáp: “Chưa…”
“Anh tắm xong rồi làm!” Cô nhìn anh, vì hơi thở không ổn định mà ngực phập phồng, ánh mắt anh rơi trên người cô, cô thấy vậy thì nắm chặt chiếc váy trước ngực mình, vẫn kiên trì ra ký hiệu: “Anh nhất định phải đi tắm.”
Da đầu Đào Gia Thiên vẫn tê dại.
Anh không biết mình mình lấy sức nhẫn nhịn mạnh mẽ như thế từ đâu, gật đầu nghe theo lời cô, đứng dậy.
Mộc Như Phương vẫn nắm chặt chiếc váy, bỗng bị anh bế lên, đi thẳng vào phòng tắm, cô giật mình, anh thấy vậy thì nói: “Không phải em muốn anh tắm à, được thôi, chúng ta cùng tắm.”
Trong phòng tắm, hơi nước mờ ảo, hai người đang từ từ ôm hôn.
Mộc Như Phương rất chủ động, nhưng chỉ trong niềm vui xác thịt, Đào Gia Thiên ôm cô, hai người ‘làm’ từ phòng tắm đến sofa, bàn đọc sách, rồi lên giường, tới một giờ sáng mới kết thúc.
Sáng hôm sau, lúc cô mở mắt ra, thấy mình vẫn đang nằm trong ngực anh.
Tối qua cô đi suốt đêm không về, cô cũng gửi tin nhắn nói cho dì Tang biết rồi, không biết dì ấy có nhắn lại không?
Cô giơ tay cản ánh nắng chiếu vào mắt, rồi nhìn người đàn ông nằm cạnh mình.
Đào Gia Thiên vẫn chưa tỉnh, tối qua hai người…
Mộc Như Phương nghĩ tới dáng vẻ điên cuồng tối qua của hai người, mặt cô lại đỏ lên.
Cô nhìn gương mặt anh, vẫn ngày càng đẹp trai chín chắn như trước, không hề thay đổi gì.
Cô thất thần mấy giây mới chống tay định ngồi dậy, nhưng cô vừa ngồi dậy đã bị anh ôm eo, kéo vào lòng mình lần nữa.
Cô không dám giãy dụa.
Đào Gia Thiên nhìn cô, đôi mắt đen đó như muốn nhìn xuyên qua người cô.
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, trước giờ cô luôn phản kháng, sao tối qua cô lại chủ động như thế.
“Em muốn làm gì?”
Mộc Như Phương không né tránh ánh mắt anh, ngược lại còn nhìn thẳng vào đó, cô muốn làm gì sao, đương nhiên là muốn rời đi rồi!
Cô muốn lấy lòng tin của anh trước, đợi cô lấy được tài liệu bí mật kia rồi, cô sẽ dẫn con gái mình rời đi!
Nếu cô phản kháng, càng làm anh xâm phạm cô hơn, vậy không bằng cô chủ động, chí ít, cô có thể thoải mái một chút.
Mộc Như Phương cúi đầu, khẽ tựa vào ngực anh.
Lúc trước cô cũng từng làm thế.
Anh nói cô có muốn nghe nhịp tim của anh không, rồi anh ôm cô, áp tai cô vào ngực anh, bảo cô đếm nhịp tim anh.
Cô vươn tay lấy điện thoại bên giường, mở chức năng đếm giờ ra.
Mộc Như Phương cẩn thận lắng nghe nhịp tim anh, tóc cô đen óng lại mềm mại như thạch dừa vậy, dán vào ngực anh hơi ngứa ngứa, Đào Gia Thiên có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, cô bỗng ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, rồi làm ký hiệu tay: “Một phút tim anh đập 79 nhịp.”
Trên mặt cô vẫn nở nụ cười, cô vốn đẹp sẵn rồi, giờ cười lên càng đẹp hơn.
Ánh nắng rơi trên người cô, cô cẩn thận chống tay cạnh anh, mái tóc dài xõa xuống, anh cứ ngơ ngác nhìn cô nửa phút.
Trong đầu bỗng ùa tới một đoạn ký ức.
Đó cũng là một buổi sáng sớm, anh vừa thức dậy, đã ấn đầu cô vào ngực anh, để cô lắng nghe nhịp tim anh, rồi đếm lại, chính anh cũng đếm, cô đếm ít hơn anh hai lần nên bị anh hôn hai lần.
Mặc kệ cô muốn gì, Đào Gia Thiên đều chấp nhận.
Anh lật người đè cô xuống, hai người lại hôn nhau lần nữa, nụ hôn của anh hơi mãnh liệt, khác với nụ hôn ngây ngô của Mộc Như Phương. Trong lòng anh thầm nghĩ, có lẽ anh không thể rời xa cô, cũng không muốn nhắc lại những ân oán trước đây nữa. Kết thúc nụ hôn sâu, cô há miệng thở hổn hển, còn anh thì khẽ nâng mặt cô lên: “Như Phương, anh cũng không muốn dây dưa chuyện quá khứ nữa, chỉ cần sau này em nghe lời, ngoan ngoãn không chạy loạn, chúng ta có thể thử ở bên nhau…”
Mộc Như Phương cảm nhận được sự chân thành từ người đàn ông luôn lừa dối mình lúc trước.
Cô nhìn vào mắt anh, làm ký hiệu tay: “Thiên, em sẽ không chạy.”
Đào Gia Thiên nở nụ cười, dường như đã biến mất vẻ tàn nhẫn ngày thường: “Được, không được chạy.”
Dù biết cô nói dối nhưng anh vẫn tin cô.
Mộc Như Phương, trước đây em không giỏi nói dối, nhưng giờ em lại giỏi nó nhất, mặc dù cô không nói được, nhưng mắt cô đã sớm không còn ngây thơ trong sáng như trước nữa.
Thiên, đợi tôi lấy được tài liệu rồi, chúng ta sẽ thật sự kết thúc.
Dường như giữa Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương đã nảy sinh thay đổi, anh dần dần tiêu tan những hận thù cố chấp lúc trước, còn cô thì mỗi ngày đều diễn vai người phụ nữ dịu dàng chờ đợi anh, cô sẽ không phản kháng, nếu anh muốn, cô sẽ chủ động hùa theo anh, trong lòng anh thích vai gì, cô đều lặng lẽ diễn vai đó.
Đương nhiên, anh cũng không biết mình thích vai gì, còn cô thì diễn vai mình ngày xưa.
Một cô gái nghe lời, thỉnh thoảng hơi nóng nảy.
Cô cảm thấy mình đúng là một diễn viên trời sinh, không cần nói, đã diễn tròn vai một người câm xinh đẹp dịu dàng.
Cô gõ những lời anh muốn nghe vào điện thoại.
Ngay cả khi anh hỏi tin tức liên quan đến Nặc Nặc, Mộc Như Phương cũng không trốn tránh, cô gõ vào điện thoại: “Em thật sự không biết.”
Cô thật sự không biết con bé đang ở đâu.
Đào Gia Thiên cũng không cảnh giác gì với cô cả, lần nào cô cũng ngoan ngoãn như chú mèo cưng anh nuôi vậy, luôn mỉm cười với anh, lúc anh hỏi chuyện mất cắp, cô cũng không che giấu, mở khẩu hình miệng nói với anh: “Anh ta tên là Tề Sâm.”
Anh híp mắt lại: “Tề Sâm?”
Lại là anh ta.
Mộc Như Phương biết, Đào Gia Thiên không tìm được anh ta, để hai người này cắn nhau cũng không tệ.
Cô gật đầu với anh: “Đúng vậy, em chỉ biết như thế.”
Đào Gia Thiên nâng cằm cô lên: “Sao em lại nói cho anh biết những lời này, em không che giấu nữa à?”
Anh rất thích cô, nhưng anh là say mê cơ thể cô, anh nói anh có thể suy nghĩ không tính toán những ân oán đó, nhưng suy cho cùng, trong xương cốt đã mất đi ký ức tình yêu với cô, giờ anh không còn yêu cô sâu đậm nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.net
Mộc Như Phương trả lời anh: “Không có gì để che giấu hết, dù gì em cũng không tìm thấy con gái em.”
“Đứa bé đó là con ai?” Đây là cái gai lớn nhất đâm vào tim anh.
Cái gai này mang theo thuốc độc, lòng đố kỵ, gần như muốn đâm xuyên người anh.
“Nặc Nặc là con anh.” Mộc Như Phương ra hiệu bằng tay.
Đào Gia Thiên buông tay ra ngay, vì sức anh hơi lớn làm mặt cô nghiêng qua một bên, cô nở nụ cười cay đắng, quả nhiên, anh vẫn không tin cô.
Mặc dù đáp án của cô là nửa thật nửa giả.
Cô biết anh vẫn cảnh giác cô, chắc chắn anh sẽ không hoàn toàn tin tưởng cô.
Cô cười nhạt, cô chính là muốn kết quả này.